Chương 32: Trang phục hầu gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luật hôn nhân trên tinh cầu Đế quốc dựa trên cơ sở công bằng, gả và cưới là hai khái niệm khác biệt. Nam nữ kết hôn, nhà gái gả, nhà trai cưới, nếu giới tính H kết hôn cũng sẽ được gọi là gả. Trừ khi có tình huống đặc thù mới được phép xin lên tòa án tối cao, nhưng chưa chắc sẽ được xét duyệt.

Luật này được chỉnh sửa là để ngăn chặn quyền lực của các gia tộc bản xứ.

Gia tộc bản xứ cho dù có nghèo hèn, chỉ cần có thành viên trong tộc giữ chức cao sẽ được phép sống trên tinh cầu này vĩnh viễn, hơn nữa còn được hưởng quyền lợi cao cấp nhất.

Đế quốc tinh cầu ban phúc lợi rất tốt, nếu như được quyền cư trú vĩnh viễn, trên cơ bản là không làm mà vẫn có ăn.

Nhưng những người như vậy càng ngày càng nhiều, đối với chính phủ mà nói họ là một gánh nặng không nhỏ. Cho nên pháp luật quy định, gia tộc bản xứ nếu có con gái đến tuổi gả đi, nếu gả cho quan chức hay dân bản xứ sẽ bị tước quyền cư trú vĩnh viễn, một là dựa vào tài sản hoặc năng lực mới có thể sống tiếp ở đây.

Vì quyền cư trú vĩnh viễn, cho nên gia tộc bản xứ nào có con gái sẽ có hai lựa chọn, thông hôn trong tộc hoặc là gả cho dân chúng.

Ví dụ như mẹ của Ngạn Thất cùng chị của bà, một người gả cho gia tộc bên nội, một người gả cho gia tộc bản xứ Rigel.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Bà nội của Lục Đào chính là bên ngoại gả, dòng tộc của bà là Hữu Tư, tuy không phải con cháu thuộc dòng dõi chính quy nhưng cũng tính là chị của Hữu Tư Quỳ.

Tính cách của bà nội Lục Đào có điểm cực đoan cùng cổ hủ, nên không nhắc đến việc mình là ngoại gả nhiều lắm, thế cho nên Trình Cẩn cũng quên hai lão bà trước mặt có quan hệ dòng họ, mà cũng không nghĩ tới sẽ gặp bà nội ở đây.

Một loại cảm giác "Tiêu mình rồi!" ập tới trước mặt, Trình Cẩn đối mặt với ánh mắt lạnh băng của bà nội, quả thực so với bị những người bên ngoài soi mói thì đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Tầm mắt lão phu nhân sắc bén, nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi mới nói: "Cậu biến thành cái giống gì vậy? Là phụ nữa à?"

Mặt Trình Cẩn đã hồng thấu, ngập ngừng nói không nên lời, cũng không dám đối mặt với bà, tầm mắt chỉ dám dừng ở đầu gối bà, trên đó là khăn do cậu thêu, tâm tình có chút phức tạp.

Nếu như không phải hiện tại bị mất mặt như vậy, nói không chừng quan hệ của bọn họ có thể hòa hoãn hơn một chút đi?

Hữu Tư Quỳ nở nụ cười, ôn hòa nói: “Thật đúng là Tiểu Trình Cẩn ? Ăn mặc quá đáng yêu rồi.”

“Đáng yêu? Đã có chồng rồi mà còn ăn mặc như vậy, không có liêm sỉ!” Ngữ khí bà nội vẫn là nhất quán nghiêm khắc, lại nói: “Còn không đi thay ra?”

Trình Cẩn hận không thể trốn đi ngay lập tức, nhưng nghĩ đến điều mình đã đáp ứng, liền căng da đầu nói: “Con, con không thể thay…” Cậu hít vào một hơi, nỗ lực giải thích rõ ràng, “Con đáp ứng Liên thiếu gia rồi, cho nên phải làm người hầu cho cậu ấy trong một ngày, còn không thể nuốt lời.”

Lão phu nhân tức giận đến trừng mắt, Hữu Tư Quỳ cười nói: “Đứa nhỏ này, thật đúng là thay đổi rồi a. A tỷ, chị cũng đừng nóng giận, việc này cũng không có gì to tát, cháu gái em hôm nay cũng thua chị lớn của nó, thành ra phải làm người hầu một ngày, em thấy mặc như vậy rất xinh đẹp."

Lão phu nhân nhếch nhếch khóe miệng, Liên Vụ đứng bên cạnh cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống, khiếp sợ vô cùng, lại có chút khẩn trương, vội vàng nói: “Kỳ thật đây chỉ là một trò chơi thôi, nếu Trình thiếu gia muốn thay, có thể..."

“Tôi không thay!” Trình Cẩn cố lấy dũng khí, còn nâng đầu lên, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng rất cứng rắn, “Đây là điều kiện trao đổi, tôi đã đáp ứng rồi, không thể từ bỏ giữa chừng được!”

Đời này, cậu chưa từng chủ động gánh vác trách nhiệm gì, trước kia không cần phải như vậy, sau khi nghèo túng, cho dù có ủy khuất thì so với nhục nhã, căn bản không là gì.

Sảnh bé an tĩnh một lát, khắp mặt Liên Vụ nổi lên đốm xấu hổ.

Bà nội cũng có chút ngạc nhiên, lúc nhìn Trình Cẩn cũng chưa từng lãnh đạm như vậy.

Cuối cùng vẫn là Hữu Tư Quỳ giảng hòa, “Được được, là ý của thằng bé, chúng ta đừng quản. Liên Vụ, cháu cho ta phương thức liên hệ của Reila phu nhân đi, ta sẽ liên hệ cô ấy may lễ phục. Hai đứa cũng ra ngoài chơi đi, hôm nay có rất nhiều trò, giải thưởng cũng rất lớn."

Liên Vụ khó có thể nói ra rằng chính mình cũng không có phương thức liên hệ của Reila phu nhân, nhưng bầu không khí nơi này có điểm cứng nhắc, không dám nhiều lời, chỉ đành phải cười gượng nói mình phải đi trước.

Trình Cẩn so với hắn thì trấn định hơn nhiều, cậu hành lễ với mấy lão phu nhân ở đây rồi mới lui đi.

Tới chỗ ít người một chút, Liên Vụ lập tức dậm chân, “Cậu, cậu, cậu, cậu là vợ Lục Đào? Thượng tướng Lục Đào? Sao cậu không nói sớm?”

Trình Cẩn không trả lời, chỉ kính cẩn hỏi: “Có cái gì muốn phân phó sao? Liên thiếu gia.”

“Bỏ bỏ bỏ! Ước định của chúng ta dừng ở đây, tôi không cho cậu làm người hầu nữa, cậu mau cách xa tôi một chút.”

Trình Cẩn không chịu, “Nhưng chúng ta đã có ước định một ngày, tôi không thể không làm. Ngài có yêu cầu gì, mong hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ phục vụ cho ngài.” Cậu nhìn một vòng đại sảnh, “Muốn champagne không? Hay là nước trái cây?”

Cả người Liên Vụ đều dựng lông tơ, nhịn không được nói: “Có phải cậu bị ấm đầu rồi không? Rõ ràng lúc xuống xe không phải còn không tình nguyện sao?”

Trình Cẩn nói: “Tôi đi lấy champagne cho ngài.” Cậu xoay người hướng tới đám đông, không cúi đầu nữa, mà là dùng thái độ bình tĩnh nện bước lên phía trước. Dọc theo đường đi, cậu thu hút rất nhiều ánh mắt kinh ngạc lẫn cười nhạo, cậu cũng thấy ngại, nhưng không còn ủy khuất hay nhục nhã nữa.

Trình Cẩn đã học được cách gánh vác trách nhiệm.

Trong yến hội, phải tự lấy rượu, đương nhiên cũng có nhân viên tạp vụ ở quầy phục vụ. Trình Cẩn phát hiện không chỉ mỗi cậu mà có vài người cũng ăn mặc giống cậu, trong đó nổi bật nhất là thân hình cao hơn một mét chín, dáng người cao lớn thô kệch, trên cằm còn có cặp râu quai nón vừa nhìn là biết thuộc gia tộc Rigel, chỉ là người đó đang mặc trang phục hầu gái.

Bộ đồ có kích thước cho con gái mỏng manh, mặc lên người hắn thì bung chỉ rách vải, căng chặt.

Nhưng hắn ta rất thản nhiên, một chút cũng không sợ ánh mắt đánh giá của người khác, chỉ là nếu ánh mắt đó quá tùy ý, hắn sẽ vươn tay chụp đầu người kia rồi nói: "Cậu em trai, mê mẩn như vậy à? Cậu tưởng cậu sẽ không bị đánh à?"

Rigel là gia tộc có con cháu hiếu chiến và vũ lực cường hãn nổi danh một vùng, phần lớn đối tượng tham gia yến hội là tiểu thư hoặc là thiếu gia được nuông chiều từ bé, nào ai dám cùng họ đối kháng, cho nên chỉ dám lách mình tránh ra.

Hắn chậm rì rì dạo bước đến bên cạnh Trình Cẩn, chọn một đống điểm tâm trông ngon miệng, chờ chú ý tới trang phục Trình Cẩn mặc, nhịn không được cười nói: “He he, bộ đồ này rất hợp với cậu đó.”

Nếu là người khác nói chuyện với cậu, ít nhiều gì Trình Cẩn cũng sẽ có chút thẹn thùng, nhưng đây là một người hầu cao lớn giống với cậu, nên tâm tình thả lỏng hơn.

Trình Cẩn cũng không am hiểu cách giao lưu nhưng hình như, đầu tiên phải khen trang phục của người ta rất đẹp, nhưng mà nhìn trước nhìn sau cũng không biết phải khen như thế nào, chỉ mơ hồ đáp "À" một tiếng.

Mà nam nhân cao lớn kia không để bụng, chỉ hỏi: "Cậu tới cùng ai?"

“Liên Vụ, Liên Vụ thiếu gia.”

“Ồ, tôi biết, là là phu nhân của Cosima.”

“À…” Trình Cẩn đã lựa được rượu ngon, đang muốn đem đến đưa cho Liên Vụ, nhưng tìm một hồi lâu cũng không thấy Liên Vụ đâu. Cậu chỉ đành quay về quầy thức ăn, nam nhân cao to đang đứng ăn bánh kem, còn nhiệt tình đưa mâm đồ ăn dâng tới, "Muốn ăn cùng không?"

Trình Cẩn lắc đầu, lại cười cười, “Cảm ơn, không cần.”

“Bánh kem này ăn khá ngon đó.” Nam nhân cao to ăn bánh một cách ngon lành, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại lớn tiếng nói: “À, đúng rồi, tôi là Eureka, Eureka · Rigel.”

Trình Cẩn vội vàng nói: “Tôi là Trình Cẩn.”

Hiển nhiên là Eureka không quen biết cậu, nhưng hắn là người hoạt ngôn, nên không quen mà gặp thì cũng thành quen, tiếp tục nói: “Lát nữa có trò chơi phân đoạn, cậu muốn tham gia cái gì? Nghe nói phần thưởng rất phong phú, tôi xí trước phiếu ăn bánh kem của Sunny trong một năm. Đó là hạng mục thêu dệt, tôi đã luyện ở nhà trong một tuần, rất tự tin mình sẽ thắng."

Trình Cẩn có chút mờ mịt, cậu đối với phần thưởng của yến hội Hoa Cam căn bản là không biết gì cả, nhưng cậu thấy có chút kỳ quái, “Tại sao lại là thi may dệt? Tôi nhớ rõ trước kia đều là thi văn học hoặc là họa kỹ, cùng với thơ ca, còn có nhạc cụ mà.”

Toàn bộ mấy cái đó Trình Cẩn đều không am hiểu, cho nên lúc đầu cậu nổi hứng thú bừng bừng tham gia rất nhiều trò, nhưng thứ hạng đều chót cuối, vì xấu hổ nên không thèm tham gia nữa.

“Ai biết được.” Eureka nhún vai, “Đột nhiên như phong trào, trong lúc tới đây, tôi nghe nhiều người nhắc đến Reila phu nhân. Nhưng mà váy của Tề tiểu thư rất đẹp, che được hết cái nết của cô ta."

Trình Cẩn cơ hồ có thể xác định, mình chính là “Reila phu nhân”, mà thành phẩm của cậu đều rất được hoan nghênh.

Có phải đây là cơ hội để kiếm tiền không?
(๑•̀ㅁ•́ฅ✧

Trình Cẩn còn không kịp tính toán, Eureka đã vỗ vỗ vai cậu, “Muốn tham gia không? Tôi thấy bộ dáng của cậu, rất giống như dân thêu dệt.”

“Tôi, tôi phải phục vụ Liên thiếu gia…”

“Cậu ta không phải chạy mất rồi sao? Đi thôi, chúng ta cùng đi báo danh, nếu có được giải thưởng, tôi sẽ mua lại với giá mười vạn tệ."

Nam nhân cao to một bên nói một bên kéo tay cậu lôi vào hướng đám đông. Trình Cẩn vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghe đến “mười vạn tệ" liền ngậm miệng đi theo.

Đúng lúc cậu cần tiền, hơn nữa thời gian thi đấu không lâu, thi xong cũng có thể phục vụ Liên Vụ tiếp, không ảnh hưởng gì.

Eureka biết được nơi tiến hành thi dệt, nơi đó đã chuẩn bị hết mọi thứ, bây giờ là giai đoạn báo danh.

Phần lớn người báo danh là nữ hoặc giới tính H, còn có rất nhiều nam nhân đến xem.

Eureka không hề để bụng ánh mắt của người khác bắn tới, bàn tay to đập lên trên bàn báo danh một phát, thanh âm to lớn vang dội như loa, “Tôi cùng Trình Cẩn cũng báo danh.”

Hắn nói xong liền có một trận cười vang, càng có nhiều người tới vây xem náo nhiệt hơn. Trình Cẩn chú ý thấy có rất nhiều phóng viên tới chụp ảnh, liền vội vàng dùng tay che mặt.

Chỉ chốc lát sau, người phụ trách tới, phân phát cho mỗi người tham dự vật liệu riêng, nói: "Thời gian là hai tiếng, không giới hạn phong cách hay kiểu dáng, bao tay, khăn quàng cổ hoặc là cái gì cũng được, tôi sẽ là người đánh giá, sản phẩm xuất sắc nhất sẽ đem về tấm vé ăn bánh kem miễn phí ở cửa hàng Sunny trong một năm. Bây giờ... Cuộc thi... Xin được phép bắt đầu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net