Chương 33: Phần thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sao yến hội Hoa Cam lại được gọi là yến hội xem mắt?

Vì yến hội này có dàn khách mời nam rất tuấn tú, tại đây nữ giới và giới tính H sẽ đến thi đấu để tạo ấn tượng với nam nhân kén vợ. Có rất nhiều người thích may vá, vì vậy phần thi này là nơi để họ trổ tài.

Lúc Trình Cẩn ngồi vào vị trí mới biết Tề tiểu thư cũng tham dự, cô nàng ngồi cách cậu mấy mét.

Trong ấn tượng của Trình Cẩn, thường thì thi nhạc cụ có rất nhiều người tham gia nên cậu hi vọng mình tham gia may dệt sẽ may mắn giành được phần thưởng rồi bán cho Eureka kiếm chút đỉnh, với lại cậu mặc hầu phục, sẽ không có ai chú ý, không ngờ thi dệt lại có rất nhiều người tham gia, phóng viên đứng xung quanh, còn có người đứng ở tầng hai, ba nhìn xuống làm cậu cảm thấy áp lực vô cùng.

Nhưng may mắn thay, trên bàn có rất nhiều vật liệu có thể chắn cho cậu, hơn nữa Trình Cẩn còn ngồi sau Eureka. Người của gia tộc Rigel có thân hình rất cường tráng, hoàn toàn đủ để che cho cậu, vì vậy Trình Cẩn mới có chút an tâm.

Trong hai giờ phải hoàn thành xong sản phẩm thì có chút khó, dệt khăn quàng có lẽ là lựa chọn được nhiều người theo nhất, thời gian ngắn, Trình Cẩn nghĩ sẽ không đủ nên cậu chọn dệt vớ.

Trình độ dệt của Trình Cẩn cao hơn trình độ may đồ, ngày trước vì sợ kim đâm hư tay nên cậu toàn chọn mấy đơn dệt.

Lúc đó vì phải lo tiền thuốc men cho ba, cậu rầu thúi ruột, trong vài tháng nhận một đống đơn hàng, có lẽ là cậu có thiên phú nên có rất nhiều mẫu, kiểu dáng những món đồ thêu dệt may vá trong đầu.

Lúc bắt đầu lòng Trình Cẩn vẫn còn hơi loạn, lo bị người ta cười nhạo, cũng sợ phóng viên sẽ chụp mình, nhưng may mắn phóng viên vẫn luôn vây quanh Tề tiểu thư.

Nhưng khi chọn xong vật liệu, chuẩn bị dệt thì Trình Cẩn lại trở nên rất bình tĩnh, giống như lúc ở trong phòng làm việc, chuyên chú vô cùng.

Hai giờ này, trừ bỏ việc lấy vật liệu ra thì cậu chưa từng ngẩng đầu lên, tai cũng không để lời nào lọt vào, mãi đến khi người phụ trách từ Hữu Tư gia gõ chuông tuyên bố hết giờ, Trình Cẩn mới hoàn hồn, buông đồ trong tay xuống.

Người tới xem ngày càng nhiều, người phụ trách hơi mỉm cười, bắt đầu nói chuyện.
Eureka quay xuống, hỏi: "Cậu làm được không? Làm cái gì vậy?"

Thời gian không đủ, Trình Cẩn chỉ kịp hoàn thành một chiếc vớ, chiếc còn lại chỉ dệt được một nửa. Bất quá cậu nhớ rõ tác phẩm chỉ cần một món, nên cậu chỉ lấy một chiếc nộp lên.

Trình Cẩn đem tác phẩm của mình đưa cho Eureka xem, Eureka nhận lấy, nhìn một hồi lâu, sau đó khó có thể tin, mắt chữ O mồm chữ A, "Cái này là cậu dệt à, không phải do mua sao?"

Thanh âm của hắn vẫn lớn như loa, một chút cũng không thấy ngượng. Sắc mặt Trình Cẩn có chút hồng, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, vừa mới dệt xong. Của cậu đâu?"

Eureka vui vẻ đưa sản phẩm của mình cho Trình Cẩn xem, "Tôi khẳng định là mình nát rồi."

Trình Cẩn nhận lấy cục len (?) kia, nhìn giống hình vuông, lại giống hình chữ nhật, chiều dài cũng cỡ một bàn tay, bề mặt thì xiêu xiêu vẹo vẹo, lòi lõm bất thường, Trình Cẩn cẩn thận quan sát một chút, vẫn không nhận ra thứ này là cái gì, cậu thấy hơi bất lực.

Trình Cẩn trầm ngâm một lúc, mới thật cẩn thận hỏi: "Eureka, cái này là..."

Eureka nhún vai, "Vốn dĩ tôi muốn thêu khăn quàng cổ, nhưng thời gian không đủ, tạm thời thêu ra cái bao tay."

Trình Cẩn nhỏ giọng nói: "Nhìn cũng không giống với bao tay..."

"Vậy thì dùng để lót nồi."

"Mặt trên là cái gì?"

"Đầu cún, giống không?"

Nhìn nam nhân với bộ dạng trông rất chờ mong kia, cậu định trả lời là "Giống", lúc Trình Cẩn đang định làm trái lương tâm một lần, người phụ trách đã chạy tới trước mặt bọn họ, ôn hòa nói: "Hãy đưa tác phẩm cho tôi, cảm ơn."

Trình Cẩn cùng đồng bọn vội vàng đem tác phẩm nộp lên. Người phụ trách nhìn đến chiếc vớ, sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức. Chờ ông đi, Eureka hưng phấn nói: "He he, hôm nay người thắng là cậu rồi."

Trình Cẩn chỉ biết hạ giọng, "Cũng, cũng không nhất định."

"Chắc chắn, tôi bảo đảm!"

Toàn bộ tác phẩm đều được nộp lên, mọi người tò mò nhìn sang, không lâu sau, người phụ trách bắt đầu cầm mỗi một tác phẩm lên xem một lần, sau đó liền giơ chiếc vớ Trình Cẩn làm lên, giương giọng nói: "Tôi tuyên bố, sản phẩm xuất sắc nhất là -- chiếc vớ này!"

Tất cả mọi người đều im lặng, cùng nhau hướng mắt đến chiếc vớ kia, chỉ có Eureka hưng phấn đến nhảy dựng lên, dùng sức mà vỗ tay, nói lớn: "Tôi biết nhất định là cậu mà! Quá tuyệt vời!"

Dáng vớ không lớn, màu đỏ, còn dùng thêm sợi len trắng thêu ra hình bông tuyết, thoạt nhìn có thể giữ ấm rất tốt.

Chỉ nhìn cũng không biết được là do người dệt khéo tay hay là do máy móc dệt ra.

Eureka hoan hô xong, rồi lại xả qua Trình Cẩn, đẩy đẩy cậu, nói: "He he, giải thưởng ở ngay kia kìa, cậu phải nhớ giao ước của chúng ta đó."

Kỳ thật Trình Cẩn cũng có chút kinh ngạc, vạn lần không ngờ, có một ngày cậu lại có thể thắng một trò chơi trong yến hội Hoa Cam, nếu là trước kia, cậu mà có cái đuôi thì chắc nó đã vểnh tít lên trời rồi, nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy thẹn thùng, nhìn đến bộ đồ mình đang mặc...

Hơn nữa cậu cũng nghe thấy âm thanh bàn tán của những người xung quanh, có vài người đã nhận ra cậu là Trình tiểu thiếu gia, bắt đầu cảm thấy lạ lùng, ánh mắt trêu ghẹo cũng bắn tới nhiều hơn.

Người phụ trách từ Hữu Tư gia lại vẫy tay với cậu, hơi mỉm cười, trong ánh mắt mang theo ủng hộ, "Đến đây đi, Trình thiếu gia, tới nhận phần thưởng thuộc về cậu."

Trình Cẩn đi đến, bước chân không mở quá lớn, có chút phòng bị sợ mình bị lộ hàng, đi đến trước mặt người phụ trách, trước tiên, cậu nói cảm ơn, sau đó đang định nhận phần thưởng thì một âm thanh đột ngột vang lên, không hề giấu tức giận, "Từ từ!"

Trình Cẩn lùi tay về sau, hoảng loạn nhìn sang nơi phát ra âm thanh, liếc mắt một cái liền thấy được chiếc váy quen thuộc.

Chiếc váy xinh đẹp lung linh ánh sao được mặc trên người một cô gái diễm lệ, cho người xem một loại cảm giác kinh diễm, từng viên lam châu trong suốt như thủy tinh rực rỡ lung linh, dưới ánh đèn tại dạ sảnh càng thêm lộng lẫy, mà kim cài áo ngôi sao trước ngực còn nổi bật hơn cả, khiến người xem bị hút vào nó.

Người lên tiếng chính là Tề tiểu thư

Người phụ trách là một người đàn ông trung niên, khóe miệng ngậm ý cười, ngữ khí vẫn như cũ thực ôn hòa, "Làm sao vậy? Tề tiểu thư."

Tề Miên Miên lớn tiếng nói: "Cậu ta chiến thắng, tôi không phục! Cái phần thưởng này phải thuộc về tôi!"

Nàng tiểu thư nói ra câu này làm cả sảnh đường kinh ngạc cũng làm người xem càng hưng phấn. Người phụ trách không hề hoảng, từ một đống sản phẩm ông tìm được sản phẩm của Tề Miên Miên, đó là một chiếc khăn quàng cổ màu lam, đường may là loại kỹ thuật hết sức bình thường, bề ngoài cũng không có gì đặc biệt, có lẽ vì thời gian ngắn nên đường may ở một đoạn còn bị loạn, nhưng chiều dài vẫn đạt chuẩn.

Người phụ trách đem khăn quàng đưa ra cho mọi người xem xong rồi mới mỉm cười nói: "Tề tiểu thư, khăn quàng cổ của cô tuy rằng cũng không tồi, nhưng so với này chiếc vớ này, không sánh bằng."

Tề Miên Miên nói: "Ngài nói cũng chỉ là một chiếc vớ! Thử hỏi ai dệt vớ mà chỉ dệt một chiếc? Nếu cậu ta có thể lấy ra một đôi, tôi sẽ cho cậu ta thắng, nhưng chỉ có một chiếc, cũng chỉ có thể xem như một nửa thành phẩm! Không phải ban đầu ngài đã nói rồi sao? Là yêu cầu một! Món ! Thành! Phẩm! Một chiếc vớ căn bản không tính là là một thành phẩm!"

Thanh âm hữu lực, mang theo cổ ngạo khí, Trình Cẩn nhìn cô, cảm thấy khá quen mắt, một hồi lâu sau mới nhớ ra ngày xưa thái độ của cậu cũng như vậy

Thật đúng là rất thích làm khó người khác.

Người xem bắt đầu thảo luận, Tề Miên Miên nói cũng không phải vô lý, người phụ trách cũng có chút khó xử, ông nhìn Trình Cẩn, hỏi: "Trình thiếu gia, chiếc còn lại......"

Trình Cẩn nhỏ giọng nói: "Mới dệt được một nửa thôi, chưa hoàn thành." Thời gian đúng là không đủ.

Tề Miên Miên cười lạnh nói: "Ngài xem, tôi nói rất đúng mà."

"Cô nói rất đúng cái rắm!"
Eureka lên tiếng, hiện trường lúc này đang rất hỗn loạn. Hắn đi đến, lớn tiếng nói: "Quy tắc là một thành phẩm, Tiểu Trình Cẩn dệt một chiếc vớ, có nghĩa là một, có cái gì mà không đúng? Một chiếc vớ là một thành phẩm, hai chiếc vớ là hai thành phẩm, cho nên phải nói, Tiểu Trình Cẩn là người chiến thắng!"

Tề Miên Miên trừng mắt nhìn hắn, "Rigel, nơi này không có chuyện của cậu!"

"Đương nhiên là có chuyện của tôi chứ, Tiểu Trình Cẩn là bằng hữu của tôi, là bạn thân của tôi!" Eureka nói xong, còn ôm ôm bả vai Trình Cẩn.

Tề Miên Miên nói: "Gia tộc Rigel các người chính là như vậy! Lớn tiếng! Thô lỗ! Không biết lễ nghi! Còn ăn mặc thành cái bộ dáng ma chê quỷ hờn này nữa, thật là quá buồn cười! Cậu và cậu ta là bằng hữu, chẳng lẽ là vì thấy cậu ta ăn mặc giống cậu sao? Đáng ra loại như các cậu không nên tham gia thi thố mà là rót rượu hầu cận mới đúng!"

"Cô cũng thật đang ghét, cô còn ở đây quản bọn tôi mặc ra sao à, nói ra thì không có quy định người hầu không được tham gia." Eureka không hề e ngại tính tình của Tề Miên Miên, khí thế trừng mắt nhìn lại cô.

Tề Miên Miên cười nhạo nói:

"Cậu và tôi thì không nói đến, mà cái người cậu đang che chở, nếu không đến với vai trò này, căn bản cũng không có quyền được đến đúng không? Nhà cậu ta phá sản, ba cha con sống như chuột cống, thấy người còn lo tránh. Để tôi đoán xem, Trình Cẩn, cậu ăn mặc như vậy là để câu dẫn nam nhân đúng không? Mong gả được vào gia đình phú hào nào đó để có quyền cư trú vĩnh viễn ở đây sao? Cần gì phải tìm xa, người bên cạnh cậu cũng rất tốt, chỉ cẩn gả cho con cháu tộc Rigel, có thể chịu được tính hung hãn thô bỉ, quê mùa của họ là có thể có được quyền cư trú vĩnh viễn rồi."

Cô nàng nói xong liền bắt đầu cười nhạo, khiến cho những khách mời xung quanh phì cười.

Trình Cẩn vốn định đi nhưng nghe cô tiểu thư này sỉ nhục, xấu hổ đến đỏ mặt, không biết nên phản bác như thế nào.

Mà Eureka thì tức đến siết chặt nắm đấm, đang muốn gào lên một tiếng thì bỗng nhiên một âm thanh đột ngột vang lên, "Là vợ hợp pháp của tôi, có danh hiệu thượng tướng phu nhân, không cần tìm cách cũng có quyền cư trú vĩnh viễn ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net