Chương 34: Thượng tướng phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như đang ở quân bộ, Lục Đào chắc chắn sẽ luôn là một nhân vật tỏa sáng đến lóa mắt. Trong năm năm, từ một binh lính đến người ngồi trên chức vị thượng tướng, là một kỷ lục lớn.

Lục Đào cũng có những chiến tích rất vang dội, đã cứu được một tiểu tinh cầu, là chiến lược gia tài năng, bằng sự giỏi giang của bản thân đã giết chết được hơn trăm người sói..

Mỗi một lần anh chiến thắng trở về, đều sẽ xuất hiện trên tiêu đề của những tờ báo có tên có tuổi, vậy cho nên không ai ở tinh cầu đế quốc là không biết đến Lục Đào.

Những thiếu nữ để ý đến Lục Đào, phần lớn là bởi vì dung mạo ưu việt. Đặc biệt là hình ảnh nam nhân này mặc quân phục, đôi mày tuấn tú nhếch lên, biểu cảm lãnh khốc như băng, đẹp trai đến mức khiến người ta muốn rít gào nhận chồng.

Một số nữ minh tinh đã nói rằng: “Mẫu người lý tưởng của tôi là thượng tướng Lục Đào”, riêng tư mà nói, thậm thí anh còn có “Nhóm fan bự của ngài Lục Đào” thu thập ảnh hoặc thông tin về anh.

Tin tức Lục Đào kết hôn cũng từ một buổi phỏng vấn của anh mới cho dân chúng biết được, nhưng không ai rõ vợ của thượng tướng là ai, là nữ giới hay giới tính H. Những tờ báo lá cải còn đào bới xung quanh, cũng không tìm được thông tin hữu ích nào, chỉ có những tin đồn vô căn cứ bừa bãi, điều này đã gây ra rất nhiều tranh cãi.

Vì không tìm được danh tính của thượng tướng phu nhân nên khá nhiều người cho rằng lời nói đã kết hôn của thượng tướng Lục Đào chỉ là tấm khiên chặn fan cuồng, thực tế thì có lẽ anh vẫn chưa kết hôn.

Nhưng bây giờ, Lục Đào đã đích thân xuất hiện trước mặt mọi người, vươn tay ôm lấy Trình tiểu thiếu gia, người mà ai cũng cho rằng là tên nghèo, còn tự mình thừa nhận cậu ta là vợ hợp pháp.

Tin tức khủng bố này đã làm choáng váng những người vây xem xung quanh, đặc biệt là nhóm người lúc nãy luôn miệng chế giễu Trình Cẩn, quả thật không thể tin nổi. Đôi mắt của Tề Miên Miên trừng lớn như muốn rớt ra.

Trình Cẩn cũng ngạc nhiên, không chỉ ngạc nhiên mà còn có hoảng, rất hoảng!

Làm sao đây? Mình mặc như thế này bị Lục Đào thấy mất tiêu rồi!

Hơn nữa chồng còn ngay tại chỗ này nói về quan hệ cả hai, như vậy chẳng phải là mình đã làm mất mặt chồng rồi sao?

Trình Cẩn lại cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt váy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, trong đầu hiện đang rất loạn. Lục Đào ôm vai cậu, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cậu: “ Đến đây cũng không nói cho anh biết sao?”

Trình Cẩn run rẩy lí nhí: “ Xin, xin lỗi chồng…”

Thượng tướng đại nhân nhìn vành tai đỏ bừng của vợ nhỏ, đột nhiên có chút khát nước, khô khóc thiếu nước vô cùng, còn chưa mở miệng nói tiếp, Tề Miên Miên đã không nhịn được mà hỏi: “Hai người, hai người thật sự là vợ chồng hợp pháp?”

Lục Đào đưa mắt nhìn lên, thần sắc lạnh lùng, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh, "Làm sao? Có cần tôi khoe giấy kết hôn cho cô nhìn chung không?"

Sắc mặt Tề Miên Miên từ đỏ chuyển thành trắng xanh không khác gì tắc kè hoa, đột nhiên lại có một giọng nói cất lên: “Nghe nói kết quả cuộc thi ở đây gây tranh cãi? Tôi đến kiểm chứng thử.” Hữu Tư Quỳ đến rồi.

Gia chủ của gia tộc Hữu Tư, lão phu nhân Hữu Tư Quỳ, mặc dù chỉ là bộ trưởng bộ hình pháp, nhưng ở tinh cầu đế quốc, bất cứ lời nào bà nói ra đều có sức nặng vô cùng. Từng người lui ra nhường đường cho bà đi. Bên cạnh bà còn có một tiểu thư cũng mặc trang phục hầu gái giống với Trình Cẩn và Eureka, xem ra vẫn là trẻ vị thành niên, có lẽ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Cách ăn mặc không gợi cảm đem lại cảm giác đặc biệt đáng yêu.

Cuối cùng Trình Cẩn cũng dám ngẩng đầu lên, nhìn nhìn xung quanh, mới phát hiện không chỉ có mỗi chồng đến, mà Ashe cũng đến, sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, còn bắn một cái nháy mắt sang.

Sau đó quay sang hỏi chuyện Eureka.
Trình Cẩn đỏ mặt cười cười lại với hắn, nghĩ đến bản thân mặc thành như thế này vô thức trốn đến bên cạnh chồng.

Người phụ trách đến, giải thích ngắn gọn những gì vừa mới xảy ra. Hữu Tư Quỳ nhẹ nhàng gật đầu, cười nhẹ: “Đưa hai thành phẩm cho tôi xem thử.”

Khăn quàng cổ và vớ đều được đưa đến tay bà, bà chỉ liếc qua, liền quyết định: “Trận thi đấu này, là vớ thắng” Bà cười nhẹ nhìn Tề Miên Miên, “Tề Tiểu Thư, cô có dị nghị gì không?”

Mặc dù Tề Miên Miên kiêu ngạo nhưng dù sao cô ta cũng không ngốc, làm sao dám ở trước mặt Hữu Tư Quỳ làm loạn, vì vậy chỉ có thể cong môi nói: “Không có dị nghị.”

Hữu Tư Quỳ mỉm cười: “Được rồi, đem quà tặng cho Tiểu Trình Cẩn đi.” Bà đến trước mặt Trình Cẩn, “Tiểu Trình Cẩn, tay nghề của cháu thật tốt, không biết cháu có thể đan xong nửa chiếc còn lại tặng cho ta không?”

“Vâng.“ Được khen trước mặt mọi người, trong lòng Trình Cẩn không chỉ thích thú, mà còn siêu kích động, cậu thậm chí còn nói ra ý kiến, “Bà không phải muốn đặt làm lễ phục sao? Con có thể may cho bà.” Hữu Tư Quỳ có chút kinh ngạc, "Cháu còn biết may lễ phục sao?”

“Vâng, biết một chút…” Trình Cẩn lấy hết can đảm, “Là sở thích lúc rảnh rỗi.” Cậu không dám trước mặt mọi người trực tiếp nói ra mình chính là “phu nhân Reila”.

Suy cho cùng, việc làm của cậu được coi là vi phạm pháp luật, nếu bị người khác tố cáo, có thể cũng sẽ liên lụy đến Andy. Mặc dù Andy đã lợi dụng mình để kiếm tiền nhưng thời gian đầu, nếu không có đối phương giúp, Trình Cẩn cũng khó mà sống tốt được như hiện tại.

Hắc công là phạm pháp, nhưng tư nhân là hợp pháp, nếu lần này có thể làm cho Hữu Tư Quỳ, vậy thì sau này có thể thông qua bà để giới thiệu tay nghề bản thân, sau này sẽ không bị lợi dụng để kiếm tiền, mà tiền lương nhận được cũng không còn ít nữa.

Hữu Tư Quỳ cười hoà nhã: “Vớ cháu đan đẹp như vậy, món khác nhất định cũng sẽ được như vậy, ta cảm ơn trước.”

“Bà không cần cảm ơn đâu mà.” Trình Cẩn lễ phép đáp lại.

Phiếu quà tặng đến được tay cậu, nhìn phần thưởng có được nhờ vào năng lực của bản thân, Trình Cẩn rất vui, gần như quên mất chuyện xấu của mình trước đám đông. Hữu Tư Quỳ: “Mọi người tiếp tục chơi đi, hôm nay vẫn còn rất nhiều tiết mục. Tiểu Đào, cháu rất ít đến đây, có thể thử đua xe trượt, ta nghĩ cháu có thể giành chiến thắng."

Lục Đào: “Ashe dắt cháu đến đây là bởi vì muốn đua xe trượt.”

Hữu Ti Quỳ cười: “Vậy thì tốt quá. Ashe, A Lê đâu?”

Ashe cười: “Anh ấy thi điều khiển cơ giáp nhưng bị thua, bây giờ chắc đang ngồi đâu đó tự kỷ rồi.”

“Ồ” Hữu Ti Quỳ cười, vẫy tay chào mọi người rồi rời đi với cháu gái.

Mọi người cuối cùng cũng giải tán, đi đến nơi tổ chức hạng mục thi khác, Tề Miên Miên cũng tức giận rời đi trước. Ánh mắt Lục Đào lại rơi vào trên mặt vợ nhỏ, dò xét một lần, cố ý dùng chất giọng nghiêm khắc nói: “Có nên giải thích một chút không đây?”

Trình Cẩn đang định giải thích, thì Eureka đã hào hứng tiến lại gần, "Tiểu Trình Cẩn, bây giờ chúng ta có thể thực hiện giao ước chưa?"

Lục Đào nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm, "Giao ước gì?"

Trình Cẩn đỏ mặt, vội vàng xua tay , “Không phải kiểu giao ước kia, không phải đâu, là Eureka muốn mua phiếu đồ tráng miệng của em, bọn em đã lập giao ước rồi.”

Nhìn nam nhân cường tráng trước mặt, lòng ghen tị của thượng tướng bắt đầu phồng lên, "Em giành vị trí thứ nhất khó khăn như vậy, chỉ vì muốn cho cậu ta giải thưởng?"

Trình Cẩn giải thích một lần nữa, "Không phải là cho, mà là bán, nó khác nhau mà anh."

“Không được.”

Trình Cẩn có chút ngốc ngơ, lại có có chút hoảng loạn: “Tại, tại sao không được?”

Lục Đào: “Giải thưởng anh thi đấu giành được đều cho em, em giành được cũng phải nên đưa cho anh!” hắn lại ghé vào tai cậu, hạ giọng, “Nếu em thiếu tiền có thể tìm anh, muốn bao nhiêu, nhiều hay ít, anh đều cho em.”

Trình Cẩn sững sờ, nhất thời cảm thấy câu nói trước của chồng rất có lý, nhưng lại do dự, dù sao thì cậu cũng đã đồng ý với Eureka rồi. Eureka cũng lo lắng kêu to: “Này, hỡi cậu bạn hữu thân mến, tại sao nói mà không giữ lời? Chúng ta đã giao ước trước rồi mà. Tiểu Trình Cẩn, cậu đưa cho tôi đi? Tôi mua mười vạn tệ, à không, không phải! Mua mười lăm tệ luôn!”

Eureka Rigel với khí thế hung hăng, thậm chí còn vung nắm tay lên. Nhưng Trình Cẩn không hề lo hắn ta sẽ đánh mình, cậu do dự một lúc, nói: “Eureka, tôi chỉ cần năm vạn tệ thôi, nhưng cái phiếu thưởng này, có thể đưa cho cậu muộn một ngày được không? Tôi, tôi muốn dẫn chồng đi ăn thử trước một lần, sau đó đưa cho cậu sau.” Cậu có chút lo lắng, “Có thể, có thể không?”

“Có thể.” Người tiếp lời là Ashe vẫn đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt, người đàn ông tóc vàng cười nói: “Thượng tướng đại nhân, cậu ngài đây không thích ăn đồ ngọt, hà tất gì phải tranh dành với em của tớ? Thằng nhóc này sẽ là một đứa trẻ thích khóc nhè nếu như một ngày không đụng đến đồ ngọt đấy.”

Eureka đỏ mặt, đưa nắm tay vẫy vẫy trước mặt anh trai, “Nói ai là đứa trẻ?”

Trình Cẩn có chút kinh ngạc: “Eureka là em trai của anh?”

Ngải Tuyết cười nói: “Đúng, em ruột.”

Nhìn một người đàn ông đẹp trai như thần và một người đàn ông khác có nét mặt thô kệch, Trình Cẩn không thể tin nổi họ thực sự là anh em, thậm chí còn thất lễ hỏi một câu: "Có phải cùng cha cùng mẹ? "

“Đương nhiên.” Ashe rõ ràng không trách cậu thất lễ, hoặc đã bị hỏi nhiều lần như vậy nên đã quen rồi, “Đã xác định ADN, chúng tôi quả thực là anh em ruột cùng một nơi chui ra."

Nhìn mặt của hai người, Trình Cẩn càng hiểu sâu hơn câu nói "Người đẹp và quái vật".

Lục Đào cuối cùng cũng đồng ý chuyển nhượng tấm phiếu đồ tráng miệng đó. Eureka cũng không phản đối quyết định của Trình Cẩn, họ bắt đầu đi đến chỗ thi đấu đua xe.

Trên đường đi Trình Cẩn gặp được Liên Vụ, muốn hỏi cậu ta có cần mình phục vụ cái gì không, Liên Vụ đã như gặp ma, hoảng sợ bỏ chạy, may mà Trình Cẩn bắt được cậu chàng.

Liên Vụ không thể làm gì khác, mới nới: “Tôi không cần cậu phục vụ nữa, thật ra là tôi lừa cậu, hạt pha lê đó căn bản là của cậu, tôi từ bộ lễ phục lấy ra, cố ý muốn làm nhục cậu một lần.”

Trình Cẩn sững sờ, tuy rằng không phải là không nghĩ tới khả năng này, nhưng vẫn là có chút khó hiểu, "Nhưng cậu lúc đó rõ ràng cầm trong tay hai viên mà..."

“Viên còn lại là do chồng tôi tặng.” Liên Vụ giải thích rõ ràng.

“Ba anh ấy là người đã phát hiện ra loại tinh thể này. Sau khi chia tinh thể ra thành nhiều viên, ông ấy giữ lại một viên làm kỷ niệm, những viên khác thì bán hết rồi, vì vậy ba chồng đưa lại cho chồng tôi, còn chồng thì đưa lại cho tôi..."

Trình Cẩn thả lỏng bàn tay đang giữ chặt tay Liên Vụ, ngốc ngốc nói: “Vậy tôi… có thể thay đồ rồi?”

“Tất nhiên có thể, từ đầu đã cho cậu thay rồi.” Liên Vụ lẩm bẩm, xoa xoa cánh tay, nhìn đến thượng tướng đại nhân đứng cách đó không xa, không dám ở lại lâu, vội vàng rời đi.

Trình Cẩn quay lại bên chồng, thấp giọng nói nhỏ: "Em đã thực hiện xong thỏa thuận. Em tìm chỗ để thay quần áo trước."

Cậu ngồi xe Liên Vụ đến, bộ đồ trước đó vẫn còn ở nhà Liên Vụ, hiện tại định đến nhà Hữu Tư để mượn bộ lễ phục khác. Cậu đang muốn tìm người giúp thì Lục Đào đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu.

Trình Cẩn có chút khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”

Thượng tướng đại nhân giả vờ bình tĩnh nói: “Không cần thay.”

Trình Cẩn đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Anh không nghĩ em ăn mặc như thế này rất xấu hổ sao?"

Lục Đào cau có, “Anh chỉ nghĩ nó dễ thương thôi.” Vừa nói, hắn vừa dùng ngón tay giật mạnh phần ren trên váy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net