Chương 39: Quá khứ và hiện tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi yến hội Hoa Cam diễn ra, một lần nữa Trình Cẩn lại thành danh, danh khí thậm chí so với trước đây còn lớn hơn.

Ấn tượng của mọi người đối với cậu đều từ “Trình tiểu thiếu gia” biến thành “Thượng tướng phu nhân”, thậm chí còn có nhiều phóng viên muốn phỏng vấn cậu, nhưng đều bị Trình Cẩn cự tuyệt.

Thiếu gia ngày trước sẽ vì vậy mà đắc chí đã sớm biến thành Trình Cẩn giản dị thấp bé, mỗi ngày chỉ hi vọng kiếm thêm chút tiền và được ở cạnh chồng lâu thêm chút nữa.

Trình Cẩn hiện tại đang có mặt tại Hữu Tư gia, là vì lời hứa lúc ở yến hội, cậu còn mang theo chiếc vớ còn lại đến.

Hữu Tư Quỳ rất nhiệt tình tiếp đãi cậu, lại luôn miệng khen tay nghề của cậu: “Tiểu Trình Cẩn, ta cảm thấy phong cách may dệt của cháu, rất giống với vị Reila phu nhân trẻ tuổi hay được nhắc đến thì phải?”

Trình Cẩn có chút ngoài ý muốn, “Bà làm sao biết được?”

Hữu Tư Quỳ cười cười, “Quả nhiên là vậy?”

Trình Cẩn không dám ở trước mặt trưởng bối nói dối, chỉ đành thấp thỏm thừa nhận.

Cậu định sẽ tự mình nói ra, nhưng tự mình nói ra, với bị Hữu Tư Quỳ vạch trần, có chút khác nhau.

Trình Cẩn có chút lo sợ cùng bất an, lo lắng Hữu Tư Quỳ sẽ tức giận, bà là bộ trưởng bộ hình pháp, mà Reila phu nhân lại là hắc công, đó là hành vi vi phạm pháp luật.

Nghĩ đến đây, Trình Cẩn vội vàng nói: “Bà Hữu Tư, cháu, cháu cũng không phải là cố ý giấu diếm, do là…”

“Ta biết.” Hữu Tư Quỳ ôn nhu cười, còn vỗ vỗ đầu cậu, “Đừng sợ, Tiểu Trình Cẩn, ta không phải muốn bắt giam cháu, ta biết được hoàn cảnh khó khăn của cháu. Thật là làm khó cháu rồi, cháu đi được đến như hiện tại, làm người ta phải vừa nhìn vừa lau nước mắt.”

Trình Cẩn nhẹ nhàng thở ra một hơi yên tâm, lại được khen đến đỏ mặt. Hữu Tư Quỳ lại hỏi: “Khăn do tỷ ta đắp cũng là do cháu đan phải không?”

Trình Cẩn nhẹ nhàng gật gật đầu. Hữu Tư Quỳ cười nói: “Bà ấy lúc trước không biết, còn tưởng là Tiểu Đào mua tặng, sau khi nhìn vào chiếc khăn đó, ta thấy nghi ngờ nên nói với chị ấy, còn đem vớ với khăn ra so sánh, lúc đó chị ấy còn không tin vào mắt mình.”

Trình Cẩn hoảng sợ, vội vàng nói: “Bà, bà đừng nói với bà ấy……” Đáy mắt cậu hiện ra mất mát, “Bà nội không thích cháu, nếu bà ấy biết khăn do cháu đan, sẽ vứt đi.”

Hữu Tư Quỳ hạ mi mắt, “Chị ấy lúc đó không có nổi giận à nha.”

Trình Cẩn ngẩn người, “Bà nội… Không có nổi giận?”

“Đúng vậy, có lẽ chị ấy có chút thay đổi ý nghĩ về cháu rồi. Thời cơ hai người làm lành có thể đã đến.” Hữu Tư Quỳ mỉm cười nói, “Hơn nữa nhìn xem Tiểu Đào hiện tại đối đãi với cháu như thế nào đi, tình cảm hẳn không tồi, cháu không cần nản lòng, bây giờ cháu chỉ cần từ từ cẩn thận nắm bắt thời cơ.”

Trình Cẩn cũng không có quá lạc quan, nhưng được Hữu Tư Quỳ an ủi cũng thoải mái hơn. Trình Cẩn cười nói: “Vâng, bà Hữu Tư. Cháu tới đây là để hỏi ý kiến của bà về lễ phục, bà muốn kiểu dáng nào? Dùng cho dịp gì?”

...

Sau khi từ Hữu Tư gia trở về, Trình Cẩn trong tay lại ôm thêm một cái rương lớn, bên trong đều là tài liệu về lễ phục, phần lớn là cậu mua từ chỗ Andy, còn có một ít là lấy từ Hữu Tư gia. Lúc cậu đi tới cửa, tiểu người máy vui sướng đến đón chủ, “Hoan nghênh tiểu chủ nhân trở về, ngài mau đưa cái rương cho tôi mang vào đi, lúc này đây, Trình Trình chính là đại lực sĩ của gia đình yếu đuối này!”

Trình Cẩn cười cười, “Cảm ơn.” Một bên đem cái rương giao cho nó, một bên hỏi: “Ông xã tôi chưa về sao?”

“Chủ nhân đang ở lầu hai đó, Trình Trình đã pha cà phê nóng dâng lên tận miệng cho ngài ấy rồi.”

Trình Cẩn có chút nghi hoặc, “Anh ấy ở lầu hai làm cái gì?”

“Trình Trình cũng muốn hỏi nhưng Trình Trình không dám làm vậy.”

Trình Cẩn cởi áo khoác ra, thoải mái đi dép bông vào sau mới hướng đến lầu hai.

Bình thường phạm vi hoạt động của cậu đều ở lầu một, lầu hai từng có một khoảng thời gian cậu chưa bước lên, nhưng tiểu người máy vẫn dọn dẹp rất sạch sẽ, không có một hạt bụi nào.

Sau khi bước lên lầu hai, Trình Cẩn liền nghĩ ra được Lục Đào đang ở đâu, trong nháy mắt tâm tình cậu liền trầm xuống, tốc độ bước chân cũng chậm lại.

Có một loại hình ảnh quen thuộc hiện lên trong đầu cậu, trước kia, Trình Cẩn bước lên cầu thang này, trong lòng lúc đó chứa đầy hào hứng nhưng cũng có chút hoảng đứng trước cánh cửa kia.

Mỗi một lần cậu đẩy cửa ra đều hy vọng có thể cùng chồng bên nhau thật hòa thuận, mong chồng sẽ ôn nhu với cậu nhưng từ lúc ban đầu, hết thảy chỉ toàn là lạnh nhạt.

Lục Đào dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu, hình ảnh đó đã ám sau vào đầu óc cậu. Trong lòng Trình Cẩn có bao nhiêu hào hứng liền bị dập tắt, tốc độ lưu thông máu dường như muốn dừng lại, cảm giác đã lâu không trải qua lại đột nhiên kéo đến, cậu không còn đủ sức để đẩy cánh cửa này ra nữa.

Trình Cẩn sợ phải đối mặt với Lục Đào của quá khứ.

Không còn đường ngọt nữa, nếu trước đây chưa ăn đường sẽ không sao, nhưng đã nếm thử thì không thể ngưng được.

Trình Cẩn đứng một chỗ vài phút, mãi đến khi Trình Trình chạy tới, hỏi: “Tiểu chủ nhân, muốn Trình Trình giúp ngài gõ cửa không?”

Tiểu người máy chớp chớp cặp mắt to trong, lông mi giả cũng động đậy, trông rất đáng yêu. Trình Cẩn đang muốn lắc đầu, cửa phòng lại đột nhiên mở ra, tiếng cửa mở ra như búa lớn đóng xuống tim Trình Cẩn, làm cả người cậu cứng đờ. Cậu không dám đối mắt với Lục Đào, vài giây ngắn ngủi nhưng đối với Trình Cẩn lại dài như cả thế kỷ.

Tựa như đang trong tòa án chờ đợi thẩm phán ra quyết định cuối cùng.

Thẳng đến khi thanh âm quen thuộc vang lên, “Em về rồi sao?”

Một chất lỏng ấm nóng tràn ra, Trình Cẩn ngẩng đầu nhìn vào mặt người đối diện, trong ánh mắt đối phương chứa ý cười, chứa ôn nhu, không có chút nào lãnh đạm thờ ơ.

Trong nháy mắt kia, Trình Cẩn chỉ muốn khóc.

Cậu rất khó khống chế cảm xúc của mình, cặp mắt xinh đẹp long lanh ngập nước làm thượng tướng đại nhân hốt hoảng, vội vàng ôm lấy vợ, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Ở Hữu Tư gia em đã chịu ủy khuất gì sao?”

Còn có bốn tháng, bốn tháng này Lục Đào sẽ không lạnh nhạt với cậu, sẽ quan tâm cậu, sẽ yêu thương cậu, sẽ chủ động ôm cậu…

Trình Cẩn lại vui vẻ rất nhanh, đột nhiên cậu nhận ra mình không nên cảm thấy bi thương mà phải may mắn mới đúng.

Còn có bốn tháng, cũng không hẳn chỉ có mỗi bốn tháng.

Tiểu người máy cũng sốt ruột, múa máy tay chân, ngó ngang ngó dọc, “Tiểu chủ nhân làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy? Là ai chọc tiểu chủ nhân buồn sao? Để Trình Trình đánh tên đó nhừ tử, cha má nhận không ra!”

Trình Cẩn nín khóc, mỉm cười, xoa nhẹ đầu tiểu người máy: “Tôi không sao cả.”

Lại nói với chồng: “Ở Hữu Tư gia em không có bị ai làm cho buồn cả, bà Hữu Tư rất tốt, hôm nay em tới lấy số đo của bà ấy, định là may một bộ lễ phục thật đẹp cho bà ấy, còn nhận được tiền cọc nữa.”

Trình Cẩn hưng phấn xòe năm ngón tay, “So với trước kia may một bộ còn thu được gấp năm lần đó nha!”

"Vợ anh thật giỏi.” Lục Đào nở nụ cười.

“Anh làm gì ở đây vậy?”

“Nhìn xem đồ vật trước đây.” Lục Đào hạ tầm mắt, “Nhưng đồ vật cũng không nhiều, căn phòng này giống như chưa từng có ai ở vậy.”

Tiểu người máy ở bên cạnh nói: “Chủ nhân trước kia rất ít trở về mà.”

Tim Trình Cẩn đập loạn một nhịp, vội vàng nói với tiểu người máy: “Trình Trình, ngươi có thể đi nghỉ ngơi không?”

“Tuyệt vời.” Tiểu người máy vui sướng, “Hai vị chủ nhân là muốn thân mật phải không? Trình Trình này phải lăn đi thôi, tuyệt đối không quấy rầy đến hai người.” Nó nói xong liền lạch bạch chạy xuống cầu thang, nhanh nhẹn chui vào phòng sạc điện của mình.

Trình Cẩn bắt đầu hồng hồng hai má, Lục Đào bắt được cổ tay vợ, kéo vợ vào trong phòng.

Thật ra Trình Cẩn thường xuyên lui tới gian phòng này, đặc biệt là sau khi Lục Đào rời đi mấy ngày, cậu không dọn dẹp thứ gì ở đây, còn cẩn thận đóng cửa sổ lại như muốn lưu lại mùi hương, hơi thở của chồng.

Trình Cẩn trước kia một người thích bắt bẻ nhưng bản thân lại chui vào trong phòng này đợi đến khi mùi hương tản đi mới chịu đi ra.

Bị nuông chiều đến hèn mọn.

Nhưng chung quy cũng là vì Lục Đào trở về quá ít, cậu chỉ có thể nằm trong mùi hương đó vài lần.

Hiện tại trong phòng vẫn như cũ, Lục Đào không bày trí thứ gì trong này, chỉ có và cũng chỉ có hai bộ đồ ngủ trong tủ quần áo mà thôi. Nhưng hiện tại Lục Đào lại lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một thứ.

Là một hộp bao cao su.

Chỉ còn lại nửa hộp, có nghĩa là nó đã bị dùng nửa hộp.

Nhìn đến hộp bao này, Trình Cẩn chỉ cảm thấy ngại ngùng, “Ông xã, anh sao lại…”

“Tùy tiện nhìn thử một chút, liền tìm thấy cái này.”  Nam nhân cao lớn ngồi lên mép giường, chân tùy ý mở rộng. Hắn quơ quơ chiếc hộp trong tay, hộp liền phát ra tiếng kêu, Lục Đào nhìn tiểu thê tử ngượng ngùng, hỏi: “Ai mua?”

Trình Cẩn lúng túng trả lời, lại lấy thêm dũng khí trực tiếp nhào vào, mới đụng vào bờ ngực chồng, đã bị chồng ôm lấy eo, đặt cậu ngồi lên đùi mình.

Rèm cửa tự động kéo xuống, ánh sáng biến mắt, bầu không khí trong phòng trở nên rất ái muội. Hai người dán sát vào nhau, hơi thở cơ hồ giao hòa ở một chỗ, cuối cùng cũng không biết là ai bắt đầu, môi dán lên môi, sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt.

Tại căn phòng này cùng Lục Đào hôn môi, làm Trình Cẩn có chút mơ hồ, cảm giác như mọi thứ chỉ là giấc mơ khát vọng của cậu.

Trình Cẩn khẽ run, đuôi mắt phiếm hồng, chỉ chốc lát sau, liền có nước mắt lăn xuống.

Lục Đào sờ vào nước mắt vợ, không hề có ý hỏi han mà là càng kịch liệt hôn cậu, đưa tay vào áo cậu, sờ lên vòng eo mảnh khảnh. Lòng bàn tay sờ soạng da thịt non mềm, xúc cảm tựa như đang sờ lên miếng lụa cao cấp, bàn tay thô ráp xoa nắm, Trình Cẩn có thể cảm nhận được vết sẹo nhỏ ở lòng bàn tay.

Chế trụ hai tay vợ, Lục Đào đem vợ nhỏ đè trên giường, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hô hấp khó khăn.

Trình Cẩn như chú nai thanh thuần, còn có điểm ngây thơ, khó hiểu nhìn hành động của chồng.

Lục Đào lại bị bộ dáng đáng yêu này chọc cười, dùng cái mũi cọ lên chóp mũi cậu, thấp giọng nói: “Trước kia anh đối với em không tốt phải không?”

Trình Cẩn có thể nhận ra rằng Lục Đào đã biết về quá khứ của cả hai, cậu nhịn xuống chua xót trong lòng, nhỏ giọng nói: “Là do em không tốt, em trước kia… Quá xấu tính…”

Lục Đào nở nụ cười, “Vậy có nghĩa là anh rất may mắn khi gặp được em ở phiên bản tốt nhất rồi.”

Trình Cẩn có chút không không hiểu lời anh nói, nhưng cậu cũng không muốn tiếp tục bàn luận về đề tài này.

Cậu đã quyết định, sẽ vui vẻ vượt qua bốn tháng này, sau đó cùng anh hai và ba ba rời khỏi tinh cầu này, ôm đoạn kí ước này lưu giữ vào trong lòng đến cuối đời.

Cho nên Trình Cẩn vui vẻ ngẩng đầu lên, chủ động hôn môi chồng, khát cầu nói: “Ông xã, chúng ta làm đi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net