Chương 4: Nuông chiều tiểu thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên Trình Cẩn nói dối rồi.

Cho dù Lục Đào có mất trí nhớ, nhưng vẫn còn khả năng phán đoán, anh có thể nhìn biểu hiện của Trình Cẩn mà đoán. Biết rõ Trình Cẩn nói dối, lại còn cố ý hỏi: "Vì sao không nôn nóng?"

Trình Cẩn kinh hoảng nhìn ông xã, dần dần trên mặt hiện ra một tầng đỏ ửng, cậu cứng nhắc đổi đề tài: "Anh có đói bụng không? Em đi lấy thức ăn cho anh."

Lục Đào cũng không có làm khó cậu nữa, gật gật đầu.

Trình Cẩn hoảng loạn bước vội ra khỏi phòng bệnh, lúc ở hành lang, cả người cậu như bị rút cạn hết sức lực, cậu chỉ có thể dựa vào tường để đi.

Từ trước tới nay Trình Cẩn chưa từng trò chuyện cùng Lục Đào như vậy. Từ sau khi ông xã biết được tâm tư của cậu, liền trở nên xa cách. Trình Cẩn làm gì cũng bị cự tuyệt, hơn nữa còn là bị cự tuyệt một cách lịch sự: "Thật xin lỗi, tạm thời tôi không có ý muốn kết hôn."

Toàn nhân loại đang sinh sôi tiến hóa, tới thời đại của bọn họ, nam nhân bình thường chiếm 60%, nữ nhân chiếm 30%, nam nhân có khả năng mang thai chỉ chiếm 10%.

Tỉ lệ sinh đẻ vẫn luôn từng bước giảm dần, nữ nhân lại kén chọn, đều muốn cùng những anh chàng đẹp trai ưu tú kết hôn.

Lúc xưa, gia thế của Trình Cẩn cực khủng, ba cậu là phú hào, diện mạo cậu lại rất thu hút, xinh đẹp diễm lệ, có làn da tuyết trắng tinh tế, lúc cười rộ lên má còn có hai cái lúm đồng tiền.

Từ năm mười lăm tuổi, người theo đuổi vô số kể nhưng lần đầu theo đuổi Lục Đào, lại bị từ chối.

Trình Cẩn bị nuông chiều đến lớn, đó là lần đầu tiên cậu nhấm nháp tư vị bị cự tuyệt. Tiểu thiếu gia tức đến khóc suốt một đêm, ngày hôm sau liền bắt đầu tra khảo số lượng tình địch.

Cậu có một đám người luôn sẵn sàng "giúp đỡ", đều là vì muốn leo lên Trình gia tài lực. Tiểu thiếu gia nói sao, họ sẽ nghe nấy, cậu chỉ vào ai, người đó liền bị xa lánh.

Vì thế tiểu thiếu gia đuổi hết những tình địch tiềm ẩn xung quanh Lục Đào hoặc là cưỡng bức hoặc là lợi dụ, có đôi khi là quang minh chính đại ra tay.

Tiểu thiếu gia cho rằng tự tay đem tình địch đuổi đi là có thể được Lục Đào đáp lại, ai ngờ anh đối với cậu còn lạnh nhạt hơn.

"Tôi sẽ không kết hôn với cậu đâu, cậu luôn có những hành động làm tôi thấy chán ghét." Lại nói: "Cậu cũng chỉ biết dựa vào quyền thế gia đình mà khi dễ kẻ yếu thôi sao?"

Tiểu thiếu gia quả thực tức đến điên người, tức đến hai mắt đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được đem chuyện này nói cho gia đình nghe.

Trình gia là tập đoàn tài chính tân quý, ông của cậu dùng thủ đoạn, đem sự nghiệp phát triển đến hô mưa gọi gió, tài sản vô số.

Nhưng Trình gia lại không có nhiều còn cháu, ba cậu là con một, cậu là con út, phía trước còn có một người anh trai.

Anh trai lớn hơn cậu mười lăm tuổi, Trình Cẩn là do mẹ mang thai ngoài ý muốn, lúc sinh ra ba cậu đã qua tuổi 40, xem như là "Già còn có con", đem cậu coi là hòn ngọc quý nâng trên tay.

Mà anh hai đối rất thương cậu, Trình Cẩn muốn cái gì có cái nấy, chưa bao giờ để cậu phải buồn.

Cậu trở về, vừa khóc vừa mách gia đình, anh và ba rất tức giận, họ còn tưởng Lục Đào là người mù, sao lại có thể cự tuyệt tiểu bảo bối được chứ!

Trong thời gian ngắn ngủi liền tra ra được thân thế của Lục Đào.

Nhìn đến tài sản Lục gia, gia đình mang ý ghét bỏ không thôi, cảm thấy anh không xứng với bảo bối của họ nhưng mà tiểu thiếu gia khóc lóc đòi phải gả cho cậu con trai Lục gia, ba và anh chỉ có thể chiều cậu.

Nghĩ đến trước kia mình đã làm nhiều chuyện ngu ngốc, bây giờ Trình Cẩn chỉ thấy hổ thẹn.

Khi đó Trình Cẩn giống như bị ma quỷ ám ảnh, cậu cho rằng Lục Đào giống với những món đồ chơi của mình. Không quan tâm bằng cách nào, tất cả đều phải là của cậu.

Trình Cẩn cảm thấy ghét bỏ chính mình của lúc đó.

Hít một hơi thật sâu, Trình Cẩn đến nhà ăn mua hai phần cơm.

Đặt mâm đồ ăn xuống giường bệnh, Lục Đào nhìn thức ăn liền ngơ ngác "Đây là cái gì?"

Ký ức của ông xã bị tổn hại, sẽ quên mất rất nhiều thứ. Bác sĩ nói còn sống được là còn may.

Trình Cẩn vội vàng nói: "Đây là canh dinh dưỡng, người bệnh nên uống, tuy rằng trông vô vị nhưng rất tốt cho sức khỏe."

Trình Cẩn đem muỗng nhét vào tay Lục Đào "Xin lỗi, em không có chuẩn bị trước, ngày mai sẽ làm canh mang đến cho anh uống."

Lục Đào uống một ngụm canh, hương vị quen thuộc tràn vào cổ họng.

"Anh có cảm giác giống như là anh thường xuyên uống nó vậy."

Trình Cẩn nói: "Thời điểm anh còn chỉ huy tác chiến, mỗi ngày đều ăn uống những loại thực phẩm như vậy."

Kỳ thật tinh cầu nào cũng sẽ có một tinh cầu nông nghiệp đi cùng. Phần lớn con người đều ăn những loại thức ăn như vậy, chỉ tập trung vào dinh dưỡng là chính còn thành phần và hương vị thì không được xem trọng.

Ở rất nhiều địa phương canh dinh dưỡng thật chất chỉ có mỗi khoai tây. Vì các tinh cầu có con người cư trú không nhiều, thêm việc quân địch thường xuyên tấn công nên số cây nông nghiệp gieo trồng không nhiều và đa dạng.

Nhưng vì đây là tinh cầu quan trọng, là tinh cầu Đế Quốc nên việc thiếu thốn kia không gây ảnh hưởng gì. Con người đều khao khát mỹ vị, tuy canh dinh dưỡng có khả năng làm no bụng nhưng ở tinh cầu này mọi người vẫn chuộng phong cách "muốn ăn thì lăn vào bếp". Trình Cẩn trước năm 22 tuổi chưa từng phải uống qua thứ gọi là canh dinh dưỡng.

Hiện tại cậu vẫn cảm thấy thứ này khó uống.

Lần đầu tiên Trình Cẩn uống, vừa nhấp một ngụm liền phun hết ra ngoài. Không tình nguyện mà ăn uống như vậy.

Thật chất hương vị của canh không quá tệ chỉ là trước đây Trình Cẩn là bảo bối toàn ăn mỹ vị, đối với loại canh mang vị ngọt thô chứ không thanh này thì không nuốt nổi.

Nhưng mà bụng đói hai ngày vẫn không tìm được thứ ăn ngon nên cậu tiểu thiếu gia ấy vẫn húp sạch chén canh dư.

Trải qua cảnh giác đói meo đói mốc, lúc đó Trình Cẩn thề rằng sẽ không kén cá chọn canh nữa.

Mà Trình Cẩn của bây giờ, có thể tự dùng tiền mua thức ăn, phần lớn là mua canh dinh dưỡng.

Lục Đào nói: "Khó trách anh lại có cảm giác quen thuộc, chắc là vì hương vị thanh đạm."

"Phải không đó?" Trình Cẩn có chút kinh ngạc, bởi vì những món cao cấp chắc chắn sẽ có món ông xã thích, không ngờ anh lại thích món này, đây là lần đầu cậu biết.

Không phải Trình Cẩn không muốn tìm hiểu hay không chú ý mà là vì thời gian hai người bên nhau quá ít, Lục Đào có thể cùng cậu ăn cơm một bữa cơm đã quý lắm rồi.

Lục Đào nhìn cậu: "Em chắc là không thích nhỉ?"

Trình Cẩn vội vàng nói: "Tàm tạm."
Lại nói: "Mai em sẽ đem đồ ăn tới cho anh... Mà khoan, không được, em phải bác sĩ hỏi trước xem anh có ăn món nào cần kị gì hay không đã."

Trình Cẩn lập tức chạy đi hỏi bác sĩ, canh dinh dưỡng có thể ăn nhưng kị thức ăn dầu mỡ và đồ cay, có một số loại thực phẩm cũng không thể ăn. Trình Cẩn vừa nghe vừa ghi chú lên trí não trên cổ tay, đôi lúc sẽ có hỏi vài vấn để, cuối cùng mới dám hỏi:

"Anh ấy có thể xuất viện không?"

Bác sĩ Gelson mỉm cười nói: "Chắc còn cần quan sát nửa tháng nhưng chúng tôi sẽ cố rút ngắn thời gian vì bác sĩ Điền có nói để thượng tướng ở nơi thân thuộc sẽ giúp khích thích trí nhớ hơn. Từ giờ đến lúc đó phải trông cậy vào phu nhân chăm sóc ngài ấy rồi."

Trình Cẩn nói: "Chắc chắn rồi."
Cậu cảm ơn mấy câu rồi mới quay về.

Trên đường đi về phòng bệnh, Trình Cẩn có mở tài khoản của mình lên xem, số dư đã thấp hơn con số chỉ tiêu làm cậu rất lo lắng, tưởng tượng đến tương lai cậu phải lo lên lo xuống cho bệnh tình của ông xã, chỉ có thể thở dài. Trình Cẩn nhìn vào thời gian biểu thị một chút, bước chân liền nhanh hơn.

Lục Đào đang nằm trên giường bệnh, an tĩnh như một con búp bê chỉ tới lúc nghe thấy tiếng mở cửa mới quay đầu sang. Nhìn thấy Trình Cẩn đôi mắt lập tức sáng bừng, trong giọng nói nghe ra được anh rất vui vẻ: "Em trở lại rồi."

Trình Cẩn vẫn không quen thái độ của ông xã đối với mình như vậy, trái tim đập lệch nhịp, sau đó cũng cười gượng.

"Dạ, em vừa đi hỏi bác sĩ, ngày mai em sẽ chuẩn bị thức ăn mang đến cho anh."

Lục Đào nhìn cậu, đột nhiên có chút ngập ngùng. Trình Cẩn thắc mắc hỏi: "Sao vậy ạ?"

Thượng tướng cứ ngượng ngùng bày ra vẻ muốn nói lại thôi, mãi một lúc mới mở miệng:
"Anh muốn đi vệ sinh."

Chờ hiểu được ý kia, Trình Cẩn đã đỏ mặt luôn rồi, tay chân cậu luống cuống, lắp bắp nói: "Vậy em, em đỡ anh đi vệ sinh."

Trình Cẩn lại nhìn vào cái ca dưới giường:
"Hay là anh muốn dùng cái này?"

Lục Đào quyết đoán nói: "Đỡ anh đi vệ sinh!"

Rõ ràng lúc ông xã xuống giường đưa giấy cho cậu rất gọn gàng mà lúc này lại rất khó khăn, Trình Cẩn đành phải vòng tay qua eo nam nhân cao lớn, đem cánh tay anh đặt lên vai mình mới đỡ nỗi.

Lục Đào rất cao, hình như cao hơn Trình Cẩn một cái đầu, dáng người lại hoàn mỹ, không phải loại quá đô con mà là rắn chắc, là dáng người mà cô gái nào cũng thèm nhỏ dãi.

Trình Cẩn đỡ ông xã nên cả người lảo đảo một chút, cắn răng mới đứng vững, sau đó dìu anh tới phòng vệ sinh.

Bởi vì quá nặng, Trình Cẩn không còn sức để hoảng loạn nữa. Tới lúc đứng trước bồn cầu trí năng, Trình Cẩn mới ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn tên đàn ông không tự mình cởi quần, cậu dừng một chút mới ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Cần em giúp hả?"

Nhìn thấy vành tai đỏ ửng của vợ, Lục Đào không biết trước đây mình ở với vợ như thế nào.

"Đương nhiên là cần giúp."

Cả gương mặt trắng nõn nà của Lục phu nhân lập tức đỏ chót, môi hồng xinh xắn làm Lục Đào nhìn đến ngơ ngẩn. Bản thân tự nghi ngờ chính mình trước đây tại sao không có một đứa con với cậu, chẳng lẽ là dùng không được?

Mà bà nội có nói về việc cậu "làm bộ làm tịch", cái này bị Lục Đào trực tiếp phớt lờ.

Sức phán đoán của mình nên Lục Đào tuyệt đối tin tưởng, cậu vợ là thẹn thùng thật chứ không có giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net