Chương 41: Tìm kiếm sự cảm thông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra việc xin lỗi bà nội, Trình Cẩn đã luôn để trong lòng nhưng cậu vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói ra, bà nội là một người phụ nữ mạnh mẽ, khi cậu tới gần cũng không cho cậu xíu vui vẻ nào chứ đừng nói đến cùng cậu tâm sự.

Mấy năm trước, Trình Cẩn thường tặng lễ vật, ý muốn thông qua sự tôn trọng của bản thân với bà nội sẽ giúp Lục Đào thay đổi cái nhìn về cậu, nhưng đều không có hiệu quả. Đợi bản thân hiểu điều, Trình Cẩn liền muốn đi thăm bà.

Tuy rằng biết rõ lần này đi gặp mặt, bà nội sẽ không cho Trình Cẩn một sắc mặt tốt nào nhưng cậu vẫn quyết tâm muốn tới.

Không phải là vì muốn thay đổi tâm ý của chồng mà là thật lòng muốn nói câu "Con xin lỗi." với bà nội.

Cậu cũng không nói về buổi yến hội gia đình cho chồng, dạo này Lục Đào trông rất bận rộn, thường xuyên đi tới quân bộ hoặc bệnh viện, Trình Cẩn cũng bắt đầu có chút thấp thỏm lo âu, lo thân thể chồng có vấn đề, lúc cậu hỏi, Lục Đào chỉ nhéo nhéo má cậu, nhướng mày cười nói: "Em cảm thấy anh có vấn đề gì sao? Như là làm nhiều nên mệt thận sao?"

Trình Cẩn liền đỏ bừng mặt, lo lắng biến thành ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải không có khả năng…”
Cũng bởi vì cả hai làm quá thường xuyên, đến nỗi Trình Cẩn còn lo thuốc tránh thai mình uống sẽ không có tác dụng.

Lục Đào liền sát mặt lại gần, "Muốn anh chứng minh một chút không?”

Chứng minh một phen, xác thật không có gì vấn đề, Trình Cẩn mới yên tâm.

Sáng sớm, Trình Cẩn vui vẻ nướng bánh ngọt, bên trong bánh có nhiều loại nhân khác nhau, nhưng qua lời Eureka nói, hắn thấy bánh vị đậu đỏ là ngon nhất nên Trình Cẩn làm bánh nhân đậu đỏ nhiều hơn, còn lại là vị bí đỏ và mật ong.

Sau khi nướng chín, Trình Cẩn còn cẩn thận gói bánh lại, cậu thay quần áo rồi lái xe ngoài.

Từ nhà cậu chạy xe đến Hữu Tư gia mất gần một giờ, lúc thấy được đường bờ biển là đã đến địa bàn Hữu Tư gia. Trình Cẩn đỗ xe xong liền thấy được quản gia nhà Hữu Tư ra đón.

Cả hai vui vẻ chào hỏi, cậu nhìn xung quanh bãi đỗ xe, phát hiện một chiếc xe rất bắt mắt, là màu lửa đỏ rực, trông có chút quen mắt, ngẫm lại một chút liền nhớ ra chủ nhân chiếc xe là ai, có chút nghi hoặc hỏi: "Ngạn Thất cũng tới sao?"

Quản gia nói: “Đúng vậy, Ngạn Thất thiếu gia cũng tới.”

Trình Cẩn cũng không rõ tại sao Hữu Tư Quỳ lại mời Ngạn Thất tới, miệng muốn hỏi nhưng lại ý thức hỏi vậy thì không lịch sự, liền vội vàng ngậm miệng lại.

Cậu được đưa đến sảnh yến hội nhỏ, bên trong có âm thanh đùa giỡn, đợi cậu đi vào, những người đanh tán gẫu bên trong đều ngừng lại, nhìn sang cậu.

Trình Cẩn liếc mắt một cái liền có thể thấy được bà nội, khẩn trương hơn, bao nhiêu lý do tốt vừa nhớ liền nghẹn lại, vẫn là Hữu Tư Quỳ vẫy tay gọi cậu, "Tiểu Trình Cẩn, cháu đến rồi sao, mau tới đây ngồi nào.”
Bà ngồi gần bà nội, ở giữa có một cái ghế trống, rõ ràng là dành cho Trình Cẩn.

Trình Cẩn nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra tươi cười, “Chào mọi người, bà Hữu Tư.” Cậu lấy sức bước tới, đến trước mặt bà nội, thanh âm lại hạ thấp, "Chào bà nội, hôm nay trông bà thật đẹp."

Độ tuổi trung bình của nhân dân ở tinh cầu đế quốc là một trăm ba mươi tuổi, không ít người cũng sống đến một trăm năm mươi tuổi, bà nội chỉ mới tám mươi, mặt có nếp nhăn, tóc cũng đã hoa râm.

Lão phu nhân vẫn như cũ, được Trình Cẩn khen cũng không cười lấy một cái, làm như không thấy cậu mà quay sang hòi Hữu Tư Quỳ: "Sao lại gọi cậu ta tới?"

Hữu Tư Quỳ cười nói: “Gọi mấy đứa trẻ đến tụ tập một chút ấy mà." Lại quay sang nói với Trình Cẩn: "Tiểu Trình Cẩn, ta giới thiệu một chút, đây là ta cháu gái lớn của ta, A Tú.”

Diện mạo của Hữu Tư Tú nên gọi là thanh lệ, mặc một bộ váy dài, khí chất rất mạnh mẽ, lúc trước là một trong hai cô gái tham gia đua xe trượt cùng với Lục Đào.

Trình Cẩn cười cười với Hữu Tư Tú, nói: "Bọn con có quen biết từ trước."

Hữu Tư Tú cũng cười một chút, “Xác thật là vậy.”

Trình gia là gia tộc phú hào, vì muốn hòa vào gia tộc bản xứ nên rất thường xuyên tham gia các yến hội quý tộc, Trình Cẩn vì vậy cũng có gặp qua Hữu Tư Tú, chỉ là không phải quan hệ bạn bè thân thiết.

Hữu Tư Quỳ cười nói: “Đúng rồi ha, ta quên mất, tuổi mấy đứa cũng không khác biệt lắm, đương nhiên phải quen biết rồi, thế Tiểu Thất đằng kia, cháu có quen không?"

Trình Cẩn nhìn thoáng qua Ngạn Thất, vẫn còn nghi hoặc tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, gật gật đầu: "Có quen."

Ngạn Thất mặc một thân tây trang màu đen, dáng người cao lớn, tây trang cũng vừa vặn ôm vào cơ thể hắn làm người ngoài nhìn vào có cảm giác người này không quá cường tráng, vai rộng eo hẹp, giống như một cái móc treo đồ, bộ dạng tuấn mỹ lại tăng thêm soái khí.

Hắn lười biếng liếc sang Trình Cẩn, nói: “Đương nhiên là quen rồi, Trình tiểu thiếu gia, trước kia còn xém tí nữa trở thành vợ con mà.”

Một câu nói này làm thần sắc của những người có mặt ở đây biến hóa, có người tò mò, có người nhíu mày, đương nhiên Trình Cẩn là cái người nhíu mày kia, cậu không thấy thẹn hay gì, chỉ là lời này chắc chắn bà nội đã nghe thấy.

Nói như kiểu Trình Cẩn là loại người lả lơi ong bướm vậy.

Trình Cẩn nói: “Không bằng được đâu, với lại lúc đó cũng chỉ là lời đùa của hai gia đình lúc chúng ta còn bé thôi."

“Đúng vậy, may mắn nó chỉ là lời đùa.” Ngạn Thất một bộ bất cần đời, còn cười cười.

Những người khác cũng chịu khó phối hợp cười cười, Hữu Tư Quỳ đổi đề tài, “Tiểu Trình Cẩn, lúc nãy cháu cầm theo gì vậy, là muốn tặng ta sao?"

Trình Cẩn vội vàng nói: “Buổi sáng con có nướng một ít bánh ngọt, bà nếm thử xem."

Bánh ngọt đã được quản gia xách xuống, lúc sau được đặt vào các dĩa nhỏ bưng lên, còn có dao nĩa và đồ uống. Trình Cẩn thấp thỏm bất an ngồi xuống cạnh bà nội, chú ý đến khăn bông bà đắp trên đùi, tâm tình lại thả lỏng thêm đôi chút. Chờ bánh ngọt được đưa tới, Trình Cẩn vội vàng nói: "Bà nội để con giúp bà cắt."

“Không cần.” thần sắc lão phu nhân lãnh đạm xa cách, nhìn theo góc độ nào đó thì trông khá giống với Lục Đào ở quá khứ: "Tôi không đi được chứ không phải không dùng tay được, để tôi tự làm."

Trình Cẩn ấp úng thu hồi tay, Hữu Tư Qùy lên tiếng giản hòa, “Tiểu Trình Cẩn thật ngoan, lại hiếu thuận, cũng rất khéo tay, không chỉ biết may vá mà còn biết làm đồ ngọt nữa. Miếng bánh này có hương vị không tồi à nha, một chút cũng không cứng, có thể còn ngon hơn bên ngoài bán.”

Trình Cẩn được khen đến ngượng, cẩn thận nhìn thử sắc mặt bà nội.

Lão phu nhân ưu nhã cắt bánh thành miếng nhỏ vừa ăn, đối với lời Hưu Tư Quỳ nói cũng không thèm đáp nhưng cũng không lên tiếng phản đối, nhìn thấy bà ăn thêm miếng thứ hai, Trình Cẩn mới thả lỏng cơ người cứng đờ.

Nhưng Ngạn Thất lại nhếch mép phát ra tiếng phì cười, nói: “Bà Hữu Tư cũng khen quá rồi, cũng đâu có ngon đến như vậy? Cháu thấy bánh kem trong tiệm bán còn ngon hơn cậu ta làm gấp trăm lần."

Hữu Tư Quỳ có chút muốn cạn lời, “Tiểu tử này, cửa hàng bánh kem của cháu nổi tiếng toàn thế giới, có nơi nào sánh được đâu."

Trình Cẩn có chút nghi hoặc, “Nổi tiếng toàn thế giới?”

Hữu Tư Quỳ cười nói: “Đúng vậy, phiếu thưởng lần trước cháu thắng được là do Tiểu Thất tài trợ đấy."

Trình Cẩn mở to hai mắt, “Tiệm bánh Sunny là của nhà cậu sao?”

Ngạn Thất nhìn cậu, chậm rãi nói: “Không phải của nhà tôi mà là của tôi.”

Bộ dáng khinh người này của hắn làm Trình Cẩn chẳng muốn cùng hắn nói chuyện gì hết, nhớ lại anh hai lúc trước dặn mình không cần nói chuyện với tên này đúng là quá chính xác.

Hữu Tư Quỳ lại phải bắt đầu màn hòa giải, “Hôm nay có thời tiết thật tốt, A Tú, cháu dắt Tiểu Thất đi dạo một vòng đi, Tiểu Trình Cẩn, cháu cũng đẩy bà nội đi phơi nắng ấm đi, đã mùa đông rồi, ánh nắng tốt như vậy rất hiếm, hôm nay cũng không có gió lạnh, thích hợp để tản bộ."

Trình Cẩn nghe vậy vội vàng đứng lên, “Vâng ạ.” Cậu nhìn bà nội, vẫn là có chút thấp thỏm, "Bà nội, để cháu, cháu đẩy bà." Cậu muốn chạm vào xe lăn nhưng lão phu nhân lại nói: "Không cần, tôi tự làm được."

Hiện tại xe lăn là loại có trí tuệ, không chỉ có thế tránh được vật cản mà đi lên xuống cầu thang còn biết tự điều chỉnh, rất an toàn và vững vàng.

Trình Cẩn nhìn bà chạy xe lăn ra ngoài, đang không biết phải làm thế nào thì Hữu Tư Quỳ đã đẩy nhẹ cậu một cái, thấp giọng nói: "Đẩy xe giúp bà ấy đi."

Trình Cẩn nắm chặt tay, vội vàng chạy theo, duỗi tay bắt được thanh đẩy xe lăn, nói: “Bà nội, con đẩy giúp bà.”

Lão phu nhân lần này không có nhất quyết cự tuyệt nữa.

Hữu Tư Quỳ rõ ràng đã tự sắp xếp cho bọn họ có không gian riêng, lúc đi ra bên ngoài, xung quanh cũng không có ai khác, phía trước là một khu vườn lớn, có một hồ nhỏ xinh, thiết kế của dinh thự Hữu Tư gia rất độc đáo, quanh cảnh hữu tình.

Cứ thế im lặng mà đi được một lúc, Trình Cẩn rốt cuộc lấy hết can đảm để mở miệng: “Bà nội, bà, bà thấy lạnh không?”

“Không lạnh.”

Trình Cẩn thì cảm thấy nóng trong lòng, nóng đến nỗi lòng bàn tay tiết ra mồ hôi, nói: "Con có dệt mũ với khăn quàng cổ, còn có bao tay nữa, chờ dệt xong con sẽ kêu Lục Đào đưa tới cho bà. Con, con đều dùng loại lông cao cấp để dệt, chắc chắn mang vào sẽ không thấy lạnh."

Lão phu nhân trầm mặc một lát, nói: “Cậu không cần làm vậy để lấy lòng tôi.”

"Con không phải… Lấy lòng bà…” Trình Cẩn gian nan thốt lời, cậu cúi thấp đầu, “Con là muốn xin lỗi bà, vẫn luôn muốn xin lỗi bà, lúc trước nếu không phải con ngông cuồng, bà sẽ không thành như vậy... Bà nội, thật xin lỗi, con biết có nói bao nhiêu lần cũng không cứu vác được gì, nhưng con vẫn muốn nói với bà câu. Con xin lỗi!" Cậu buông lỏng hai tai, đứng trước mặt bà nội, gương mặt toàn là hổ thẹn.

Lão phu nhân nhìn chằm chằm cậu, bà có lẽ rất ít cười, cũng rất ít biểu cảm, trên mặt vẫn luôn là một bộ nghiêm túc.

Nhìn đến nước mắt Trình Cẩn rơi xuống, mới mở miệng: "Cậu không đáng được khóc trước mặt tôi."

Trình Cẩn vội vã lau nước mắt, “Thật xin lỗi, chỉ tại cháu nhịn không được…” Cậu cũng không muốn khóc, như vậy chẳng khác nào đang cầu xin sự thương hại.

Lão phu nhân nói: “Tôi chấp nhận việc cậu cố gắng thay đổi theo hướng tích cực, nhưng việc cậu làm năm đó đã gây tổn thương không chỉ cho tôi mà còn cho Lục Đào, đó đã là một vết sẹo, không phải muốn tôi tha thứ là có thể chữa lành."

Trình Cẩn ngực đau nhói, nước mắt nhịn không được lại lần nữa lăn xuống, cậu nói: “Con biết.”  Hít hít cái mũi, “Con tới xin lỗi bà, không phải là vì Lục Đào mà là vì còn muốn thành tâm xin lỗi. Bà nội, con xin lỗi." Cậu gập người lên xuống mấy cái.

Lão phu nhân quay đầu sang chỗ khác, tầm mắt dừng trên mặt biển phía xa xôi, qua hồi lâu mới đáp:

"Ta tha thứ cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net