Chương 42: Thân cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khí trời hôm nay xác thật không tồi, Trình Cẩn nghe được hai từ tha thứ kia, cả cơ thể lẫn nội tâm đều ấm lên, tảng đá đè trong lòng đã vỡ vụn.

Cậu cố gắng tìm chuyện để nói với bà nội, đề tài được chú trọng nhất vẫn là Lục Đào, cậu kể về việc gần đây chồng thường xuyên lui tới bệnh viện Quân Bộ.

Lão phu nhân cũng không nói nhiều lắm, sắc mặt vẫn nguyên một bộ lãnh đạm nghiêm túc nhưng đôi lúc cũng sẽ đáp lại đôi, ba câu. Dù gì Lục Đào cũng là đứa cháu duy nhất, nghe cậu kể liền có chút lo lắng: "Sao nó lại đến bệnh viện? Chẳng lẽ có di chứng gì sau phẫu thuật nữa sao?"

Trình Cẩn nói: "Con cũng không biết, con cũng có hỏi qua, nhưng anh ấy không đáp."

"Nói cho cậu cũng vô dụng." Bà nội không chút khách khí, "Huống hồ gì, quân bộ kỷ luật rất nghiêm ngặt, có vài chuyện không thể nói cho người ngoài được."

"A, cũng đúng." Trình Cẩn bị chế nhạo cũng không thấy xấu hổ hay buồn bực, "Mong rằng chỉ là chút chuyện trong quân bộ, lúc anh ấy xuất viện, còn có hỏi bác sĩ Gelson, ông ấy nói thân thể Lục Đào không có vấn đề, chỉ cần đợi ba tháng sau sẽ khôi phục kí ức." Nói tới đây, thanh âm Trình Cẩn hạ thấp, mang theo chút đau thương.

Lão phu nhân không có đáp lại, lặng im trong chốc lát, mới nói: "Đẩy ta về đi."

Trình Cẩn vội vàng đẩy bà trở về, địa bàn Hữu Tư diện tích rất lớn, có thể rộng cỡ mười km vuông, chỗ bọn họ tản bộ chỉ là một phần nhỏ.

Trình Cẩn đột nhiên nhớ tới lão phu nhân trước kia cũng là người của Hữu Tư gia, nhịn không được hỏi: "Bà nội, lúc trước bà ở đâu vậy? Lúc bà chưa xuất giá ấy." Hỏi xong cậu mới nhận mình quá đường đột, cậu và bà chưa từng cùng nhau tâm sự như này. Trình Cẩn lặng im chờ bà phải ứng, lão phu nhân lại nâng tay lên chỉ về phía xa xa, "Ở bên đó, vịnh đó có chỗ ở."

Trình Cẩn thấy vui mừng trong lòng nói: "Bên đó với bên này cách nhau cũng khá xa."

Lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Khi đó còn không phải một khu, nhà chính ở chỗ này mới xây lại, Hữu Tư gia phát triển từ đó rồi mới tới đây."

"A, ra là như thế." Trình Cẩn vội vàng khen, "Gia tộc Hữu Tư phát triển thật tốt, nhân số cũng càng ngày càng nhiều."

Lần này lão phu nhân không đáp lại, hiển nhiên chuyện này đối với bà cũng không phải chuyện vui gì. Trình Cẩn liền có chút xấu hổ, lo mình có phải đã nói sai gì rồi không, đang muốn đổi chủ đề, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có hai người đi tới.

Thị lực cậu rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là ai, vội vàng nói: "Đó là A Tú với Ngạn Thất đang tản bộ a."

Bà nội đột nhiên lên tiếng: "Nếu không có cậu, không chừng người hôm nay tản bộ với A Tú chính là Lục Đào."

Trình Cẩn ngẩn người, não bị tin tức mới này tập kích, trong nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Qua một hồi mới từ từ hỏi: "Bà nội, ý bà là A Tú có tình cảm với Lục Đào sao?"

"Không biết." Lão phu nhân thản nhiên, "Nhưng nếu cháu trai ta chưa lập gia đình thì nhìn hai đứa nó không phải rất xứng đôi sao?"

Trình Cẩn suy nghĩ một chút, cũng phát hiện ra hai người xứng đôi. Tuy rằng cả hai xem như anh em họ, nhưng bà nội và Hữu Tư Quỳ cũng không phải chị em ruột, tới thế hệ của Lục Đào, hoàn toàn có thể thông hôn, vấn đề sinh sản cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa Hữu Tư Tú là cháu gái ruột của Hữu Tư Quỳ, bất luận là gia thế hay ngoại hình, thậm chí là tính cách và gu thì so với cậu còn hợp hơn nhiều.

Nếu không phải Trình Cẩn chặn ngang, chắc chắn cuộc hôn nhân này sẽ là một câu chuyện phi thường mỹ mãn.

Trình Cẩn bắt đầu ghen tuông, giọng nói có chút men chua, "Bà nội, bà không thích cháu là có ẩn khuất gì phải không?"

Lão phu nhân chợt phì cười, "Ta cũng muốn nói đến lí do ta không thích cậu, nhưng lại quá nhiều nguyên nhân."
Trình Cẩn suy sụp, bả vai trùng xuống.

"Kiêu căng, tùy hứng, xa hoa lãng phí... nhìn sao cũng thấy không giống với một người vợ tốt, lại có nhiều ý xấu, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Khi đó nhìn cậu còn chẳng có chút nào nghiêm túc, đọc tin tức về cậu càng làm ta mất thêm thiện cảm, cậu muốn gả cho cháu ta, cậu coi nó không khác gì châu báu đá quý của cậu, khác ở chỗ nó là con người còn giống thì bởi vì cả hai đều là vật phẩm. Hơn nữa cậu còn ỷ vào gia thế bắt ép nó kết hôn, làm sao có thể khiến người khác thích được đây?"

Trình Cẩn hổ thẹn, nhỏ giọng nói: "Con sai rồi..."

"Nhưng ta phải thừa nhận, ta nhìn lầm rồi, cậu cũng không phải loại người có mới nới cũ, xa cách với Tiểu Đào bảy năm cũng không đi cặp kè mang tai tiếng gì. Bất quá ta cảm thấy phần lớn là do mị lực của Tiểu Đào." Lão phu nhân đúng là không có chút khách khí, nhưng ngữ khí cũng không còn lạnh nhạt như trước, có cảm xúc hơn rất nhiều, "Cậu có điểm sai, ta lại có nhiều điểm không thích cậu, nhưng có một điểm thú vị ta chưa đề cập đến."

Trình Cẩn ngẩn người, "A?"

Lão phu nhân nhìn cặp đôi ở phía xa xăm, bình thản nói: "Hôn nhân của con cháu Hữu Tư gia đều nhìn vào lợi ích, nếu cháu trai của ta chỉ là thường dân, trên người không có quân hàm thì có dù có anh tuấn hay ưu tú đến đâu, Hữu Tư gia cũng sẽ không gả A Tú cho nó. Ta nói nếu không phải cậu, người đứng cạnh A Tú có lẽ là Tiểu Đào là nếu thằng bé đã lên chức thượng tướng. Cho nên ở điểm này, cậu tốt hơn."

Bà nhàn nhạt mà liếc sang Trình Cẩn đứng bên cạnh, "Ít nhất cậu chỉ xem mặt, không xem thân phận. Cậu là vì thích mới theo đuổi, không giống quý tộc, hôn nhân dựa trên lợi ích."

Trình Cẩn đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác nói: "Con cũng không phải chỉ bởi vì mặt của ông xã mới thích anh ấy..."

"Không phải cậu là nhất kiến chung tình sao? Kiểu nhất kiến chung tình này, trừ bỏ lần đầu nhìn mặt thì còn nhìn vào đâu nữa?"

Trình Cẩn không còn lời gì để bào chữa, ngẫm lại mới thấy, thời điểm cậu động tâm với Lục Đào chính là lúc nhìn thấy mặt anh.

Trình Cẩn chợt nhận ra, bà nội có thành kiến ẩn với loại thông hôn này nên mặt mày bà mới trông không vui lắm, sau đó lại nghĩ đến một điểm mấu chốt, "Vì vậy nên bây giờ Ngạn Tiểu Thất và A Tú mới ở cạnh nhau?"

Lão phu nhân: "Cậu không nhìn ra được à?"

Trình Cẩn ngượng ngùng, lắc đầu, "Con, con không chú ý..."

Trong lúc hai bà cháu nói chuyện, đôi nam nữ kia càng đến gần, Hữu Tư Tú xinh đẹp diễm lệ nhưng không phải kiểu tiểu thư đài cát nhu nhược mà là loại làm người nhìn vào cảm thấy tinh thần thật phấn chấn, dưới ánh mặt trời đặc biệt xinh đẹp, đi cạnh Ngạn Thất... Trông rất xứng đôi.

Hữu Tư Tú tới chào hỏi lão phu nhân, Trình Cẩn thì ôm thù, nhớ đến bản thân bị Ngạn Thất chế nhạo nhiều lần, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội phản kích, vội vàng nói: "Ngạn Tiểu Thất, chúc mừng cậu nha, cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân rồi, không cần phải trốn ở góc tường nhà tôi khóc nữa."

Ban đầu Ngạn Thất không quan tâm gì, nhưng sau khi nghe được lời này, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt toát ra tia lạnh, tạo cho người khác có cảm giác sợ hãi. Trình Cẩn liền lập tức hoảng sợ, vội vàng trốn sau bà nội, lắp bắp nói: "Tôi, tôi chỉ đùa chút thôi, vẻ mặt đó của cậu là gì? Trông thật hung dữ quá."

Hữu Tư Tú hứng thú quay sang, cười hi ha nói: "Trốn ở góc tường khóc? Tại sao lại vậy?"

Ngạn Thất nhìn chăm chú vào cô, thần sắc ôn hòa hơn, nhưng vẫn có chút cứng đờ, thậm chí có điểm không kiên nhẫn, "Chuyện trước kia thôi, không có gì đâu." Hắn liếc Trình Cẩn một cái, mới nói tiếp với Hữu Tư Quỳ: "Hẳn là nên về rồi đi?"

Hữu Tư Tú cũng không tức giận, hào phóng cười nói: "Trở về đi, dù sao cũng đi đủ rồi, bà cả, cháu đẩy bà về."

Công việc của Trình Cẩn đã bị Hữu Tư Tú đoạt mất, đành phải đi đằng sau cùng Ngạn Thất. Trông đối phương hình như không vui lắm, gương mặt tuấn tú trầm lạnh, một cái liếc mắt cũng không cho Trình Cẩn làm cậu thấy hơi chột dạ.

Có phải mình đùa lố rồi không?

Nếu là trước kia, tiểu thiếu gia sẽ không quan tâm lắm nhưng mấy năm nay, cậu sợ mình thiếu lễ phép, sẽ nói ra lời làm tổn thương người khác, cho nên dù khó mở miệng, cậu vẫn nhỏ giọng nói: "Ngạn Tiểu Thất, lúc nãy tôi không cố ý nói vậy, cậu, cậu đừng để bụng."

Ngạn Thất cười nhạo một tiếng, nói: "Thật không dễ thấy được a, tiểu thiếu gia hiện tại lại có thái độ hối lỗi."

Trình Cẩn có chút xấu hổ cùng buồn bực, "Tôi lúc nào chả vậy!"

Ngạn Thất nói: "Cậu hiểu chuyện như vậy có phải đã biết anh trai không thể chống lưng cho cậu nữa phải không? Còn biết thu đuôi, nếu anh cậu thấy được cảnh này, không biết sẽ vui lòng hay đau lòng nữa."

Trình Cẩn trừng hắn, "Cậu bực tôi thì thôi, còn lôi anh tôi vào làm gì? Anh tôi không có làm gì cậu hết!" Nói xong lại thấy không hợp lý, "Không đúng, tôi cũng không làm gì cậu hết, cậu lúc nào cũng chế nhạo tôi, chẳng cho tôi nỗi một sắc mặt tốt được à?" Cậu rất nghi ngờ chuyện này, theo lý mà nói, cả hai trước kia là bạn tốt, sau đó vì tính cách không hợp mà nghỉ chơi, những cũng không đến mức đối địch, lúc nào cũng muốn phân thắng bại đi.

Ngạn Thất trào phúng nhìn Trình Cẩn, "Cậu đoán xem là tại sao?"

Trình Cẩn kinh hãi' "Đừng nói là vì cậu không cưới được tôi nên vì yêu sinh hận nha." Cậu mở to mắt, "Năm ấy cậu ngồi xổm ở góc tường nhà tôi khóc đúng là có điểm đáng nghi! Lí do vì sao lại chọn khóc ở góc tường nhà tôi? Lẽ nào lúc đó cậu yêu thầm tôi?" Càng nghĩ càng thấy hợp lí, lúc nhìn vào Ngạn Thất, Trình Cẩn tràn đầy phòng bị.

Ngạn Thất bị cậu chọc cười, nhìn thấy Hữu Tư Tú đã đi xa, không hề có ý thu liễm thanh âm, "Cậu tự luyến cũng có mức độ thôi được không? Cậu mua nhiều châu báu như vậy nhưng lại không mua nổi cái gương về ngắm nhìn bản thân à? Cậu nhìn xem cậu có chỗ nào để tôi yêu thầm không?"

Trình Cẩn nghe mình bị chế nhạo, lần đầu tiên lại không có chút bực tức nào, mà là nhẹ nhàng thở phào, "Không phải thì tốt, bằng không lòng tôi cũng không yên."

Ngạn Thất tức giận tháo vài cúc áo tây trang, khó chịu nói: "Nói với họ tôi không thoải mái, phải đi trước."

Trình Cẩn ngẩn ngơ, "Vì sao tôi phải nói?"

"Bởi vì tôi không thoải mái là do cậu chọc tức!" Ngạn Thất hung tợn trừng mắt liếc cậu, lại cắn chặt răng, "Còn có, việc hôm nay tôi làm ở đây, không được nói cho anh cậu biết!"

Nhìn bóng dáng nam nhân nổi giận đùng đùng đi xa, Trình Cẩn vẫn không thể hiểu được.

Cậu là em trai, tại sao lại không thể nói cho anh hai?

Với lại việc này thì liên quan gì đến anh hai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net