Chương 47: Bạo loạn H nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị trí hình xăm nằm là ở sau eo, gần mông, bốn chữ "Bé cún dâm đãng" không quá lớn, nhưng vẫn thấy được, màu đen, xăm trên làn da trắng nõn của Trình Cẩn, càng thêm nổi bật.

Vùng da xung quanh hình xăm nổi lên một mảng đỏ, thoạt nhìn thật đáng thương.

Trình Cẩn nhìn không tới hình xăm, phải nhìn qua gương, Lục Đào còn dùng trí não chụp một bức hình, chụp không sót một cái gì ở sau lưng Trình Cẩn hết, dòng chữ sau cơ thể tinh tế mê người càng thêm gợi cảm, còn mang theo một tia nhục dục.

Trình Cẩn đỏ mặt, ấp úng nói: "Đúng là bốn chữ này a..."

"Anh thích." Lục Đào đúng là rất thích, còn vươn đầu lưỡi liếm lên, Trình Cẩn cảm thấy nơi đó giống như bị bỏng, đau đớn biến mất, chỉ cảm thấy thật bỏng, thật nóng.

Cậu muốn né ra, đầu gối mới nhích được một xíu, cổ chân đã bị giữ lại, sau đó cậu nghe đước tiếng kéo khóa.

Trình Cẩn hoảng sợ, mặt đỏ như máu, quay đầu lại nhìn chồng: "Anh muốn, muốn làm sao?"

"Ừ, anh nhịn không được." Đáy mắt của Lục Đào rực lên ngọn lửa tình dục, nhìn hình xăm của mình, cơ bắp đều căng chặt. Dương vật to lớn được giải phóng, quy đầu cọ vào dòng chữ trên da Trình Cẩn, lỗ chuông chảy nước làm ướt cả một mảng da sau eo vợ, càng làm sắc tình nồng đậm.

"Ô... ông xã..." Trình Cẩn nức nở nỉ non, muốn tránh nhưng lại lưu luyến, dương vật quá nóng, như muốn làm cậu tan chảy, lại còn cương cứng, nếu đâm vào sẽ... Chưa kịp mơ tưởng, chồng đã đâm mạnh vào rồi.

"A a a..." thật ra Trình Cẩn không thích tư thế này, không phải không thoải mái mà là vì không thể nhìn thấy Lục Đào, nhưng đối diện cả hai, Lục Đào có đặt một chiếc gương, vì vậy cậu có thể ngắm chồng, còn rất rõ cảnh tượng cả hai giao hợp kịch liệt.

Rất thẹn, nhưng lại rất thích.

Côn thịt thô dài nằm gọn trong hậu huyệt, bên trong được lấp đầy, Trình Cẩn không chỉ nhìn Lục Đào mà còn cảm nhận được độ ấm trên người anh, thậm chí còn thấy được ánh mắt ngập tràn yêu thương cùng chiếm hữu của Lục Đào trên người mình.

Trình Cẩn mừng như điên.

"Đã có ấn ký rồi, sau này không được rời khỏi anh nữa nghe không?" Lục Đào thì thầm vào tai cậu, không phải trêu đùa, mà là nghiêm túc.

Trình Cẩn nhỏ giọng nói: "Sẽ không...... em vĩnh viễn là của ông xã!"

Lục Đào thấp giọng cười, liếm lên môi cậu, "Là cái gì của ông xã?"

Trình Cẩn ngượng ngùng không thôi, nhưng vẫn nói ra: "Là bé cún dâm đãng của ông xã..."

Kết quả của câu nói này là Lục Đào điên cuồng đâm rút, không chỉ làm phía sau, cậu còn bị Lục Đào ôm lên đứng trước gương. Hình ảnh phản chiếu cả hai trong tư thế thẹn thùng, hai chân Trình Cẩn mở ra, kẽ mông cắn mút côn thịt to lớn hơn nữa còn rất thỏa mãn, gậy nhỏ phía trước cũng ngẩng đầu, lúc bị ma sát kịch liệt cong run rẩy bắn ra.

Quá thoải mái, cũng quá dâm loạn.

Cả hai dùng hơn nửa đêm chỉ để làm tình, từ trên giường đến sô pha rồi lăn qua phòng tắm, từ phòng tắm lại đi đến tấm kính lớn... Đến cuối, hai chân Trình Cẩn đã nhũn như sợi mì luộc, đứng không nỗi nữa, cậu phải bám vào Lục Đào, để anh ôm đi tắm rửa.

Từ khi xăm cho cậu, Lục Đào luôn có ham muốn được ăn cậu, hai người làm tình vài ngày, đến ngày thứ năm mới tính tới việc đi chơi.

Bạo loạn ở tinh cầu Nhật Chiếu cũng không gây ảnh hưởng gì lớn, khu vực cả hai ở không có phát sinh gì cho nên hai vợ chồng thượng tướng rất vui vẻ đi dạo chợ.

Ngày trước Trình Cẩn thường xuyên dạo chơi ở những con phố phồn hoa, ở đó chỉ bán mấy món đồ sang quý xa xỉ, cửa hàng thức ăn cũng bán rất đắt, người đi lại ở đó không nhiều cho nên khi nhìn đến con chợ đông đúc, người người chen chúc xô đẩy, Trình Cẩn lại thấy rất hưng phấn.

Lục Đào nhịn không được cười cười, lấy ra một xấp tiền màu sắc đưa cho cậu, nói: "Muốn mua gì thì mua đi."

Trình Cẩn sớm đối với loại tiền giấy này đã rất tò mò, lúc này rất cẩn thận săm soi, "Đây là tiền giấy sao? Chỉ có ở tinh cầu Nhật Chiếu dùng thôi ạ?"

"Đúng vậy, ở những tinh cầu không thông hành chuyển khoản sẽ dùng tiền giấy, đến ngân hàng rút là được, bởi vì nhiều tinh cầu không phổ biến trí não." Lục Đào giải thích ngắn gọn.

Trình Cẩn có chút khó hiểu, "Tại sao lại không dùng trí não? Dùng trí não sẽ tiện hơn mà?" Trí não thường được đeo trên cổ tay, chiếm diện tích rất nhỏ, lại không cháy nổ và chống thấm nước, hơn nữa cấu hình rất tốt, có thể chứa tiểu sử của chủ nhân, cũng có thể gọi điện như điện thoại, quay phim rất tốt, bất kì tài liệu nào cũng tìm được, thậm chí còn có thể xem phim màn ảnh rộng và thực hiện giao dịch chuyển khoản.

Ở tinh cầu đế quốc, quên cái gì cũng được nhưng trí não thì không thể quên.

Lục Đào không cười vì cậu ngốc, nói: "Bởi vì phần lớn bọn họ đều không thể mua nỗi."

Trình Cẩn cái hiểu cái không gật gật đầu, nghi ngờ trong đầu đã bị bầu không khí náo nhiệt của chợ đánh tan.

Chợ cách khách sạn không xa, con đường rộng lớn nhìn đâu cũng thấy người, lẫn vào đó là tiếng rao bán và tiếng nói chuyện.

Trình Cẩn chú ý thấy xung quanh mọi người rất ít bán trái cây mà là bán vải dệt cùng những vật dụng khác. Phần lớn đồ trong chợ cậu chưa từng nhìn qua.

Nhìn đến cây trúc biến thành món đồ dị dị, Trình Cẩn hỏi mới biết đó là cây chổi, cậu cũng không dám hỏi "Tại sao lại không dùng người máy giúp việc."

Cậu tò mò đi dạo quanh chợ, Lục Đào cũng rất hứng thú với con chợ này, thậm chí nhìn thấy một chỗ bán đao còn ngồi xổm xuống xem.

Từ trước đến nay Trình Cẩn đã không có hứng thú với vũ khí, liền nói: "Em đi chỗ khác tham quan."

Lục Đào gật gật đầu, dặn dò nói: "Không được đi xa."

"Không sao đâu, nếu đi lạc thì anh gọi em là được." Trình Cẩn quơ quơ tay.

Cậu đi dạo, đột nhiên ngửi được một mùi hương thơm lạ, liền cầm tiền mua một bịch đồ chiên, ăn thử thì mới biết nó rất ngon.

Trong bảy mươi hai tinh cầu, phần lớn là dùng canh dinh dưỡng để ăn, chỉ có vài tinh cầu có nền nông nghiệp phát triển mới có những món ăn đa dạng, tinh cầu Nhật Chiếu là một trong số đó.

Trình Cẩn vừa ăn món mình không biết tên vừa đi lên phía trước, rất nhanh sau đó cậu liền hứng thú phóng đến một sạp đồ.

Là một sạp bán đồ may vá.

Trình Cẩn sớm đã phát hiện ở nơi này, ai cũng ăn mặc đặc sắc, vì khí hậu nóng bức, phần lớn mọi người đều mặc một chiếc áo choàng mỏng, phòng ngừa cháy nắng. Áo choàng thường thấy là màu trắng, nhưng ở cổ tay được thuê thêm hoa văn, mà hình dáng bông hoa trông rất lạ, Trình Cẩn hỏi thì mới biết đó là hoa thủy thảo của tinh cầu Nhật Chiếu.

Hoa thủy thảo có thể phát triển ở nơi khô hạn, nhụy hoa có một viên cầu nhỏ, viên cầu này sẽ thu thập hơi nước trong không khí giúp nơi chúng sống trở nên ẩm ướt hơn, lạ nhất là dù viên cầu này có nứt ra, chúng vẫn có thể khóa tụ hơi nước, nên người dân thường trồng chúng trên nóc nhà, giúp trong nhà trở nên mát mẻ hơn.

Sạp hàng bày biện rất nhiều đồ, phần lớn là thảm và đệm, hình dáng đa dạng, đều là tự tay làm, đường đan rất đẹp và đều, nhưng có vài đường lạ mắt làm Trình Cẩn có chút tò mò.

Chủ sạp là một người phụ nữ trung niên chủ động bắt chuyện, bà là một người nhiệt tình, thấy cậu muốn học hỏi liền cầm kim móc ra, hỏi: "Muốn thử không? Tôi dạy cậu."

Mắt Trình Cẩn sáng lên, "Thật sự có thể chứ?"

Người phụ nữ trung niên gật đầu cười, còn cầm một chiếc ghế nhỏ cho cậu ngồi. Trình Cẩn cảm ơn, vừa ngồi xuống đã nghe từ phía xa có tiền ồn, trong đó có cả tiếng thét sợ, còn chưa phản ứng lại thì cậu đã nghe thấy một tiếng nổ mạnh.

Tiếng vang kích động, cả kinh Trình Cẩn, sắc mặt cậu trắng bệch, người phụ nữ trung niên lại phản ứng rất nhanh, luống cuống tay chân thu sạp, nói với cậu: "Đông giáo tới rồi, cậu nhóc, chạy nhanh đi, nơi này không còn an toàn nữa đâu."

"A..." Trình Cẩn còn chưa hiểu chuyện gì thì bà chủ sạp đã cầm đồ chạy cuốn vào dòng người, chỉ còn một cái sạp trống có vài món đồ nhỏ chưa dọn kịp.

Trình Cẩn ngẩn người, một tiếng nổ mạnh nữa lại vang lên, lúc này cậu mới muốn chạy, nhưng dòng người quá hỗn loại, cậu không biết phải chạy đi đây, trí não run lên.

Cậu hoảng loạn bắt máy, giọng Lục Đào vang lên: "Tiểu Cẩn, em ở đâu?"

"Em, em..." Chợ không phải là một con đường thẳng, Trình Cẩn đã đi qua hai con hẻm, bản thân cũng không nhớ rõ phương hướng nữa. Lúc cậu muốn trả lời, màn hình trí não đã tắt.

Tín hiệu bị gián đoạn!

Bởi vì ở đế quốc tinh cầu chưa bao giờ phát sinh loại sự tình này, lúc đầu Trình Cẩn còn tưởng rằng trí não của mình bị hỏng, cậu đang muốn khởi động lại, đã bị ai đó đụng trúng, nhất thời không đứng vững, thiếu chút nữa đã té nhào xuống đất.

Tuy cậu không ngã, nhưng lại bị hòa vào đám đông.

"Đừng, nhường đường một chút... Xin hãy nhường đường một chút......" Trình Cẩn hoảng sợ cực kỳ, cậu muốn thoát ra khỏi dòng người, nhưng không thoát được, mà những người xung quang đều trông rất phẫn nộ, làm Trình Cẩn sợ hãi tột độ. Cậu đi theo đám đông, rất nhanh liền thấy một mảnh máu đỏ.

Lưỡi dao màu bạc đâm vào ngực một nam nhân bị rút ra, máu bắn tung téo, hình ảnh khủng bố làm Trình Cẩn phát run, mắt cậu mờ dần. Những người xung quanh nhìn thấy máu cũng không sợ, lại còn nghiến răng nghiến lợi chạy đến.

"Không, không được... A..." Trình Cẩn bị hòa vào chiến trận, hai bên hung hăng chém giết, tuy cùng là con người với nhau nhưng lại chém giết nhau không khác gì kẻ địch khác loài. Trình Cẩn cố gắng tránh né, tránh được vài lưỡi dao, hai bên chém giết điên cuồng, không hề quan tâm đến một người vô tội nào đó đang bị cuốn vào, một con dao từ trên đầu Trình Cẩn chém xuống.

Trình Cẩn cảm nhận được con dao trên đầu mình, chỉ biết nếu bị chém dính, đầu cậu sẽ bị chẻ ra làm hai. Cậu muốn trốn nhưng chân lại cứng ngắt, cậu chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Trong chớp mắt, đầu cậu hiện lên bóng dáng của một người, là Lục Đào.

Không hề thấy đau đớn, chỉ là thân thể bị kéo ra, Trình Cẩn mở trợn mắt, liền thấy được người đang ôm mình.

Là Lục Đào!

Sống sót sau cái chém kia làm Trình Cẩn thở ra hơi nhẹ nhàng, vừa định nói chuyện, Lục Đào đã đá văng hai tên, nói: "Chúng ta phải chạy mau." Không đợi Trình Cẩn đáp, anh đã giữ tay cậu kéo đi. Trình Cẩn kẹt trong đám đông đã được Lục Đào kéo ra.

Anh dắt Trình Cẩn đến một nơi an toàn, nói: "Chúng ta phải về khách sạn."

Trình Cẩn giữ được cái mạng nhỏ, vội gật đầu không ngừng, đang muốn đi cùng chồng, đuôi mắt lại dừng trên một bóng dáng, chân cậu tự động ngừng.

Lục Đào thấy cậu không đi, quay đầu lại kiểm tra: "Sao vậy?"

Trong mắt Trình Cẩn tràn đầy sợ hãi, môi run rẩy, chỉ chỉ cách đó không xa, nói: "Ông xã, người kia...... Có phải là tài xế đã chở chúng ta không?"

Lục Đào nhìn qua, thấy một thân ảnh đầy máu. Thị lực của anh rất tốt, khả năng phân biệt rất nhạy, không cần nhìn kĩ cũng biết Trình Cẩn nói đúng. Tài xế đang vật lộn với một tên khác, nhưng tay chỉ cầm một khúc gỗ, còn tên kia lại cầm đao, cơ thể tài xế có vài chỗ bị thương, máu chảy ròng.

Lục Đào nhíu mày, dắt Trình Cẩn vào một sạp trống, nói: "Em trốn đi, anh đi cứu người." lại nói: "Hai phút nữa sẽ quay lại."

Trình Cẩn run rẩy gật đầu, ngoan ngoãn trốn sau sạp gỗ, chỉ dám hé mắt nhìn bóng lưng của chồng.

Nhìn chồng xông chiến, cậu mới hiểu tại sao Lục Đào được gọi là Chiến Thần. Vũ khí dùng rất thành thạo, kĩ năng cũng tốt, Trình Cẩn chưa từng nhìn thấy một Lục Đào như vậy, anh chạy tới chỗ tài xế, cản một đao chém xuống, vặn cổ tay tên kia, rồi chạy đến chỗ cậu.

Nhìn chồng đang chạy nhanh về phía mình, Trình Cẩn thở ra một hơi, vội vàng chui ra khỏi sạp, đang muốn chạy đến chỗ chồng, liền nhìn thấy sắc mặt Lục Đào biến đổi, trong mắt là khí thế nhưng mang theo sợ hãi, miệng mở to, rít gào hai chữ.

Ồn ào náo động làm hai chữ kia biến mất, lúc Trình Cẩn nghe được đã không rõ âm tiết là gì.

Trình Cẩn không hiểu nguyên do, nhưng chỉ chưa tới hai giây, cậu đã hiểu tại sao Lục Đào lại sợ hãi.

Cậu nghe được tếng đao từ trên đỉnh đầu chém xuống.

Mà lúc này đây, Lục Đào đang ở rất xa, căn bản là không kịp để cứu cậu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net