Chương 48: Thượng tướng lạnh nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Cẩn chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể nhát gan đến như vậy, lại còn vô dụng nữa chứ, lúc sắp chết, không đợi lưỡi đao chém xuống, cậu đã bị dọa sợ đến hôn mê.

Choáng váng, khó thở, cảm giác được thế giới bên ngoài nhưng lại không thể đáp lại, lúc bị ôm vào lòng ai đó, Trình Cẩn mới cảm thấy có chút chân thật. Cậu mở mí mắt ra, liền thấy được chiếc cằm cương nghị, cùng với yết hầu đã từng quyến rũ mình.

Lại một lần nữa cậu được Lục Đào cứu!

Trình Cẩn nhìn thấy khoảng cách cả hai thật sự rất xa, bằng cách nào đó Lục Đào lại phóng đến rất nhanh chỉ để cứu cậu, tai cậu ù đi, lực chú ý dừng lại trên người Lục Đào. Cậu được chồng ôm lên chạy như bay về trước, đằng sau là tài xế bị thương không nhẹ đang chạy theo, một người khác giáo phái nhìn thấy tài xế chạy theo họ liền đánh đồng cho cả ba là kẻ địch vì vậy đôi lúc sẽ có vài người cầm đao chạy đến chỗ họ.

Lưỡi đao sắc bén chỉ cần chém lên da thịt sẽ tạo ra một vết thương rất lớn. Nhưng Lục Đào chẳng hề sợ hãi, thậm chí anh còn chẳng chớp mắt lấy một cái, anh di chuyển nhanh nhạy, chỉ cần dùng hai chân đã đủ để đá văng kẻ địch, tốc độ không hề bị chậm đi.

Qua vài phút, bọn họ đã thoát khỏi vòng bạo động, Trình Cẩn thấy rõ khách sạn mình ở.

Ven đường đi tới khách sạn có bảo an cầm vũ khí sẵn sàng nghênh chiến với địch, thấy Lục Đào và Trình Cẩn là khách của họ mới mở cửa kính chống đạn cho họ đi vào.

Trình Cẩn được đặt lên sô pha, cậu đang muốn nói chuyện, Lục Đào đã xoay người, kêu nhân viên khách sạn gọi y tá đến giúp tài xế, sau đó mở trí não, ấn gì đó, rất nhanh liền có thanh âm đáp lại mang theo chút khiếp sợ: "Đây là quân bộ liên lạc của bảy mươi hai tinh cầu, Lục Đào thượng tướng, xin hỏi ngài có chỉ thị gì?”

Đáy mắt Lục Đào lạnh lẽo, khí thế cường đại, là một quân nhân ít khi cười nói. Anh nói: "Yêu cầu quân bộ tập hợp binh lính, chuẩn bị trang bị trừ bạo, mười lăm phút sau phải có mặt." nói xong anh lưu loát cúp máy, lại nói với quản lí khách sạn vài câu, sau đó cầm được một chùm chìa khóa.

Nhìn thân ảnh chồng đi xa, Trình Cẩn lúc này mới hoàn hồn, vội vội vàng vàng đuổi theo, mặc kệ bước chân nặng nề, cậu vẫn nỗ lực bắt được góc áo chồng.

Nam nhân cao lớn dừng lại, lúc quay đầu là ánh mắt lạnh lẽo làm Trình Cẩn sợ run, cậu hoảng hốt, nghĩ rằng đây chính là Lục Đào, Lục Đào thật sự.

“Chuyện gì?”

Trình Cẩn nhỏ giọng nói: “Anh muốn đi đâu?”

“Ngăn cản bạo loạn.” Lục Đào cởi áo ra, góc áo bị Trình Cẩn níu cũng dễ dàng bị cởi ra. Trình Cẩn ngẩn người, “Bên ngoài rất nguy hiểm, anh…”

“Đợi.” Ném xuống chữ này, Lục Đào không quay đầu lại nữa, chân bước ra ngoài.

Bảo an mở cửa cho anh, bên ngoài đôi lúc sẽ có một người đầy máu chạy qua, Lục Đào lại một bộ kiên cường, khí thế đi ra, hoàn toàn không màn đến an nguy của bản thân.

Trình Cẩn cảm thấy có chút quái dị, nhưng cậu cố gắng an ủi bản thân mới nới lỏng tâm trí.

Xác định tài xế không gặp nguy hiểm, Trình Cẩn mới chạy về phòng, trí não trên cổ tay đã khôi phục tín hiệu, một lát sau liền có một thông báo video call.

Là anh trai gọi đến.

Trình Cẩn vội vàng xoa mắt, tìm được một góc không có cảnh hỗn loạn, mới ấn bắt máy. Trí não sáng lên, lộ ra ngũ quan của anh trai, toàn là lo lắng, "Tiểu Cẩn, có phải em ở tinh cầu Nhật Chiếu không?"

Trình Cẩn chưa kịp chuẩn bị lí do nói dối đã bị anh trai khui ra, rất kinh ngạc hỏi lại, "Anh hai, sao anh biết?"

“Thật sự em đang ở nơi đó sao?” Trình Húc nhíu mày, trong giọng nói mang theo chút không vui, “Em chạy đến nơi xa như vậy để làm gì, tại sao đi cũng không báo cho anh? Anh nghe nói ở đó đang xảy ra bạo loạn, đúng ngay nơi em đang ở, em có bị sao không?"

Nếu là trước kia, Trình Cẩn gặp tình huống như vừa nãy, sẽ khóc lóc kể lể, sau đó nũng nịu cầu an ủi. Nhưng cậu đã lớn người rồi, cho nên chỉ lắc đầu nói: "Bọn em vẫn luôn ở trong khách sạn, không có ra ngoài nên không bị gì hết."

Cậu vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền đến một tiếng cười nhạo báng quen thuộc, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, còn nói: "Nói dối, máy theo dõi đều hiện lên hình ảnh hai người."

Trình Cẩn nhìn thấy Ngạn Thất xuất hiện, kinh ngạc cùng nghi hoặc, “Sao cậu lại ở cạnh anh tôi?” cậu nhíu mày, “Cho nên anh tôi biết được chuyện này là do cậu nói?”

Trình Húc lại không rảnh lo cái tình huống Ngạn Thất sẽ thò đầu vào, chỉ hỏi: "Bảo bối ngoan, em nói thật cho anh nghe, em có bị thương ở đâu không?"

“Không có bị thương, thật sự không có.” Trình Cẩn phải đứng lên, xoay một vòng trước màn hình, "Anh xem đi, vẫn còn nguyên vẹn."

Trình Húc nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”

Nhìn đến Ngạn Thất bên cạnh một mặt toàn là chế giễu, Trình Cẩn chán nản hỏi: "Anh hai, anh chưa nói cho em, tại sao anh và Ngạn Thất lại ở cạnh nhau?'

Trình Húc còn chưa trả lời, Ngạn Thất đã cười, nụ cười tươi vui lại còn mang theo đắc ý, “Cậu đoán xem là tại sao?”

Trình Cẩn đoán không ra, may mắn Trình Húc đã giải đáp, “Anh đang làm việc cho Ngạn Thất, nhờ cậu ta mới biết đến tình hình chỗ em, lúc thông qua máy quay theo dõi của khách sạn, thấy được hình ảnh của em nên Ngạn Thất đã báo cho anh."

Trình Cẩn không có chút nào là nghi ngờ, nói: “Ra là vậy sao.” Lại có chút khổ sở, “Anh hai, anh thật khổ, giờ phải làm việc cho cậu ta."

Ngạn Thất hạ mi, “Vì sao làm việc cho tôi lại khổ?"

Trình Cẩn không để ý đến hắn, nhỏ giọng nói: “Anh hai, chúng ta nói chuyện riêng có được không?" Trong lòng cậu có chút sợ hãi, không phải là vì thoát khỏi cái chết hai lần mà là sợ rằng Lục Đào sẽ bị gì ngoài kia, việc nghe Lục Đào gọi quân cứu viện tới cậu rất vui nhưng nhớ lại chiến trường thảm khốc, cậu lại lo lắng.

Tinh cầu đế quốc đã nghiên cứu ra rất nhiều loại vũ khí tiên tiến, có loại đạn chỉ cần một viên đã cướp được một sinh mạnh, có loại đạn gây mê, thậm chí còn có nhiều loại súng khác... Nhưng dùng đao thương đúng là rất đáng sợ, Trình Cẩn nhắm một mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh con người bị chém ra làm hai.

Ngạn Thất nói thẳng: “Không được, hiện tại anh cậu vẫn đang trong thời gian làm việc." hắn vừa dứt lời, liền nhìn thấy được ánh mắt của Trình Húc, mang theo vẻ thỉnh cầu, nhìn đến khiến tim hắn đập loại, nhất thời quên mất phải nói gì. (Only you ~ Can make all this world seem right ~)

Cuối cùng vẫn là Trình Húc sợ em trai nhìn ra được cái gì, tạm thời tắt video và âm thanh, "Để tôi nói chuyện với nó một chút, trông nó rất sợ hãi."

Trong lòng Ngạn Thất tràn đầy ghen ghét, hắn nắm cầm Trình Húc , trong giọng tràn ngập uy hiếp, "Có phải anh muốn cùng cậu ta tâm sự mãi mãi, còn muốn đến gặp cậu ta không?" mắt hắn sáng quắc, lúc kề sát Trình Húc, hơi thở có chút loạn, hơi ấm liên tục phà vào mặt Trình Húc.

Trình Húc nói: “Đương nhiên.”

“Mơ đi!” Ngạn Thất buông tay ra, tức muốn hộc máu, “Đừng quên, hiện tại, toàn bộ thời gian của anh đều là của tôi, tôi cho anh đi thì anh mới được đi, tôi cho anh làm thì anh mới được làm." lại nói thêm, "Cho anh mười phút... À đúng rồi, không được gọi cậu ta là bảo bối ngoan nữa, nếu tôi mà nghe được, tôi sẽ làm anh không xuống nổi giường!"

Video hình ảnh lại lần nữa được kết nối, Trình Cẩn nhẹ nhàng thở ra, nói: “May mắn đã kết nối được, không biết tại sao, tín hiệu ở đây cứ bị gián đoạn mãi."

Trình Húc có chút chột dạ, nhưng không giải thích gì, chỉ hỏi: “Tiểu Cẩn, Lục Đào đâu?”

Nói đến Lục Đào, Trình Cẩn lại nghĩ đến thái độ lúc nãy của đối phương, trong lòng tức khắc có chút hốt hoảng, cậu nắm chặt tay trên đùi, nói: "Anh ấy đi giải quyết bạo loạn rồi." cậu dừng một chút, rốt cuộc nhịn không được, mặt lộ ra u sầu, thanh âm cũng yếu hơn nhiều, "Anh hai, anh nói xem... Có phải anh ấy khôi phục trí nhớ rồi không?"

Trình Húc trầm mặc một chút, mới nói: “Vì sao em lại hỏi vậy?”

“Bộ dáng của anh ấy lúc nãy, rất giống trước kia." Trình Cẩn rối loại, cắn cắn môi, lại tự an ủi bản thân: "Chắc là không đi, bác sĩ Điền Thất chưa bao giờ nói sai, ông ấy nói sáu tháng, nhất định sẽ là sáu tháng, hiện tại còn tới hai tháng nữa." nói đến hai tháng này, đáy mắt cậu lại mờ mịt, "Anh hai, anh nghĩ xem, người bị mất trí nhớ, tính cách cũng không quá thay đổi đúng không?"

Trình Húc là một người thẳng thắn, thẳng đến nỗi chỉ biết dội nước lạnh lên đầu người ta, nhưng với em trai, lại không đành lòng nói ra, chỉ có thể nói: "Chắc là vậy."

Mắt Trình Cẩn sáng lên, “Đúng vậy, đều là một người, tính cách khẳng định sẽ không thay đổi nhiều. Anh hai, sau khi anh ấy mất trí nhớ, đối với em là nhất kiến chung tình, còn rất yêu em, che chở cho em, đối xử với em rất tốt, có phải là ngày trước anh ấy cũng thích em không? Chỉ là anh ấy không thể hiện ra ngoài thôi nhỉ?"

Rốt cuộc Trình Húc nhìn không được nữa, nói: “Cậu ta có lí do gì mà không chịu biểu hiện ra ngoài?” Lại hỏi: “Hoặc là, trước đây có xảy ra gì làm em cho rằng cậu thích em?"

Trình Cẩn bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, bảy năm kết hôn, đối phương chưa từng ôn nhu với mình, trừ bỏ lãnh đạm chính là lạnh nhạt, ngay cả lúc làm tình cũng hoàn thành như máy móc, hơn nữa Lục Đào còn không hề muốn cậu mang thai.

Ngọn lửa nhỏ vừa mới cháy đã bị dội nước, Trình Cẩn khổ sở nhưng vẫn cố giãy giụa, "Có lẽ, sau bên trong... Anh anh cũng có chút thích em, nên sau khi mất trí nhớ mới đối tốt với em như vậy đúng không?"

"Cái gì em cũng nghe theo cậu ta, suy nghĩ của cậu ta với em không giống nhau."

Trình Cẩn ngẩn ra một chút, cười thảm, nói: “Đúng vậy, hiện tại trong đầu anh ấy là em chưa từng tổn thương anh ấy, chưa từng tổn thương người thân của anh ấy, nên đối với em sẽ khác lúc trước... Việc trước đây em làm, không thể bồi thường được."

Trình Húc nhìn không được, đánh gãy lời cậu, nói: “Cố gắng vượt qua hai tháng đi, sau này em sẽ gặp được một người thật sự yêu em, em sẽ có một câu chuyện tình chân chính."

“Không có khả năng.” Trình Cẩn lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Em có ấn ký của anh ấy rồi, cả đời này chỉ yêu mỗi anh ấy thôi.”

...

Chèn ui, sao mà Ngạn Thất cứ hợp gu tui vậy cà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net