Chương 49: Tìm kiếm sự ấm áp từ chồng, khẩu giao nuốt tinh H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng bạo động cách khách sạn không quá xa. Lâu lâu Trình Cẩn còn nghe thấy tiếng nổ, nhưng sau đó thì không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Giờ cậu chỉ lo lắng cho an nguy của Lục Đào, mấy lần muốn gọi cho anh, nhưng lại sợ mình làm phiền vì vậy cậu không làm.

Trình Cẩn chạy lên chạy xuống mấy lần, chủ yếu là để hỏi thăm tin tức, cũng xác nhận rằng tài xế đã được đưa đến một bệnh viện gần đó nên lòng nhẹ nhõm hơn vài phần.

Thời điểm bên ngoài chìm vào tĩnh lặng, Trình Cẩn muốn ra ngoài xem thử nhưng tiếp tân khách sạn đã ngăn cậu lại, nói: “Trình thiếu gia, hiện tại bên ngoài vẫn chưa an toàn, ngài không thể ra đó.”

"Nhưng..." Trình Cẩn lo lắng, nhưng vừa nghĩ đến bản lĩnh của bản thân, cậu nào dám tìm đường chết.

Trở về phòng, căn phòng rộng lớn lại thiếu mất một người nên rất trống rỗng. Trình Cẩn ngồi trên sô pha đợi Lục Đào về, cứ đợi rồi cứ đợi, cậu nằm sấp trên sô pha ngủ lúc nào không hay.

Bị tiếng mở cửa đánh thức, Trình Cẩn lật đật ngồi dậy, hai mắt nhìn thẳng, ngơ ngác không rõ chuyện gì. Sau khi nhìn thấy người đi vào, cậu lập tức tỉnh táo, hai chân vô thức lao về thật nhanh về phía Lục Đào, sau đó bổ nhào vào lòng chồng.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Trình Cẩn càng thêm kích động, nói: “Cuối cùng anh cũng về rồi, ông xã, anh có bị thương không?” Cậu chui từ trong lòng chồng ra, ánh mắt tràn ngập ân cần, nhất thời không nhận ra cơ thể người mình đang ôm có chút cứng ngắc.

Khuôn mặt Lục Đào sạch sẽ, không có bất kỳ vết máu nào, mặc dù quần áo trên người dính vài vệt máu nhưng cũng không thấy vết thương. Lục Đào nói: “Không bị thương.”

Trình Cẩn bật khóc vì mừng, “Vậy thì tốt, tốt rồi! Em lo cho anh lắm, sợ anh xảy ra chuyện nữa cơ. Sao rồi? Bạo động đã giải quyết xong chưa?"

Lục Đào nói: "Giải quyết xong rồi."

Trình Cẩn không hỏi giải quyết như thế nào, nó không thuộc phạm vi cậu quan tâm, hơn nữa các vấn đề chính trị vốn dĩ cậu không hiểu nổi và cũng không muốn hiểu.

Trình Cẩn ôm lấy nam nhân trước mặt, cậu vẫn còn hơi sợ hãi, rất cần sự ấm áp. “Ông xã thật giỏi.” cậu kiễng chân lên, cố gắng áp trán của mình vào trán của Lục Đào, tư thế thân mật, “Em bị dọa chết rồi, trước giờ em chưa bao giờ thấy qua chuyện này… quá đáng sợ rồi…”

Âm cuối khẽ run lên, lại bắt đầu vòi vĩnh, “Ông xã hôn em…” Cậu không đợi Lục Đào đáp lại, đã tự ý dán môi lên, như một con thú nhỏ bị thương, khao khát được nam nhân liếm láp.

Đôi môi của chồng lạnh lẽo, không giống như ngày thường khiến Trình Cẩn có hơi không quen, cậu chủ động vươn đầu lưỡi ra tiến vào khoang miệng đối phương.

Môi và răng bị cậy ra, nhưng Trình Cẩn chỉ liếm một vòng trong miệng, liền bị Lục Đào đẩy ra.

Sức đẩy của anh không lớn, hai tay giữ lấy vai cậu, làm cho khoảng cách hai người xa ra. Trình Cẩn có chút khó hiểu, nói: "Anh bị làm sao vậy?"

Lục Đào lắc đầu nói: “Anh đi tắm.” anh buông tay ra, xoay người tiến vào phòng, Trình Cẩn thấy chồng đi ngược hướng phòng tắm, vội vàng nói: “Phòng tắm ở bên này.”

Bước chân của Lục Đào dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục đi về phía phòng ngủ, “Anh đi lấy quần áo."

“À.” Trình Cẩn nhìn thân ảnh của Lục Đào, trên tay cầm một chiếc quần lót, cậu không kìm được ham muốn trong lòng, bước mấy bước liền đuổi kịp anh, sao đó ôm lấy eo anh từ phía sau, thân mật dụi dụi má mình vào lưng anh, nũng nịu, “Ông xã, em tắm cùng anh được không? Em giúp anh gội đầu, còn giúp anh chà lưng nữa, nhaaa.”

Từ khi hai người đến đây du lịch, ngày nào cũng tắm cùng nhau, hơn nữa bởi vì làm quá nhiều, có lúc một ngày còn phải tắm đến mấy lần.

Trình Cẩn yêu cái cảm giác được thân mật cùng chồng đến mức chỉ cần khi chồng ở trong tầm mắt, cậu sẽ liền muốn cùng chồng thân mật, hận không thể dính lên người anh.

Lục Đào trầm mặc một lúc, mới nói: "Được."

Trình Cẩn vui vẻ nhảy nhót, "Vậy em đi xả nước trước.”

Bồn tắm mát xa rất lớn, Trình Cẩn điều chỉnh nhiệt độ rồi bắt đầu xả nước, quay đầu phát hiện Lục Đào vẫn đứng một chỗ, không hề cởi quần áo. Trình Cẩn khó hiểu: “Ông xã, anh không cởi quần áo sao?"

Lục Đào liền bắt đầu cởi quần áo.

Nhìn thấy cơ bắp cuồng cuộn bị lộ ra của chồng, mặt Trình Cẩn đỏ thành một mảng, cậu cúi đầu xuống, bắt đầu tự cởi quần áo của mình. Tinh cầu Nhật Chiếu rất nóng nên cậu mặc ít quần áo, rất nhanh liền cởi sạch, ngẩng đầu lên, thấy chồng cũng đã cởi sạch sẽ, mở vòi hoa sen, đứng dưới nó tắm. Trình Cẩn hỏi: "Anh không ngâm bồn sao?"

“Không, em cứ ngâm đi.”

Trình Cẩn nghi là chồng bị mình làm cho sợ rồi, hoặc là do trước đó bản thân không ngoan, vì vậy mới tức giận, nếu không thì sao thái độ của anh lại kỳ quái như vậy, thậm chí còn có hơi lạnh lùng nữa.

Nghĩ đến đây, Trình Cẩn vội vàng bước đến trước mặt Lục Đào, đáng thương nhìn chồng, “Ông xã, anh giận em sao?"

Thấy Lục Đào không trả lời, Trình Cẩn đoán rằng anh thật sự rất tức giận, vội vàng ôm lấy anh.

Hai thân thể trần trụi dán lấy nhau, cậu cảm thấy anh có chút cứng ngắc, nhưng không hề quan tâm, “Lúc đó quá đột ngột. Em không cố ý cắt đứt liên lạc, là do tín hiệu bị đứt đoạn, sau đó em muốn tìm anh, nhưng bị người ta đẩy về phía trước, không hiểu sao lại bị đẩy đến chiến trường..."

Trình Cẩn vừa nghĩ đến cảnh này, cả người khẽ run lên, "Đáng sợ quá đi, người ở đây tại sao lại… dã man như vậy, nói chém là chém.”

Lục Đào nói: “Là do cấp trên không có ý muốn giải quyết triệt để, họ cho rằng kiểm tra vũ khí, cấm bán súng sẽ ngăn chặn được bạo động."

Khóe miệng anh nhếch lên, mang theo ý giễu cợt, "Phải hiểu rằng hàng ngàn năm trước, loài người đã dùng nhiều phương pháp khác nhau để chiến đấu, vì họ không yên lòng với nhân dân, chỉ nghĩ đến biện pháp trấn áp thì làm sao có thể hiệu quả được.”

“Nhưng mà em còn nghe thấy tiếng nổ nữa…”

"Đó là bom tự chế của người dân."

Trình Cẩn vẫn còn thấy sợ, “Sau này không xảy ra những chuyện như thế này nữa thì tốt rồi.”

Trình Cẩn nhìn chồng, vẫn muốn được an ủi, nhịn không được ôm anh chặt hơn một chút, cảm nhận được anh đang giữ lấy vai mình, dường như muốn tách ra, cậu cũng không nghĩ nhiều, liền quỳ xuống, ngậm lấy hạ thể ấm nóng.

Làm tình thường xuyên sớm đã khiến Trình Cẩn bớt ngại ngùng hơn, có thể nói loại nào họ cũng đã chơi qua, nên khẩu giao không phải là lần đầu.

Dương vật của nam nhân vươn vài giọt nước, vẫn chưa cương cứng hoàn toàn nhưng kích thước cũng đã rất dọa người rồi. Trình Cẩn há miệng thật to, ngậm gần hết côn thịt vào, gắng sức liếm mút.

Sắc mặt Lục Đào thay đổi, đồng tử chấn động, muốn vươn tay đẩy cậu ra, nhưng mí mắt của Trình Cẩn nhướng lên, đôi mắt to đẹp tràn đầy dục vọng, đôi môi ấm áp không ngừng khiêu khích nơi mẫn cảm kia, Lục Đào không thể duỗi tay ra thêm được nữa, cuối cùng đành phải chậm rãi thu lại.

Côn thịt trong miệng cậu đang lớn dần lên, lúc cứngbhoàn toàn, miệng của Trình Cẩn gần như không còn kẽ hở.

Trình Cẩn đã đoán anh sẽ mắng yêu rằng mình dâm đãng, nhưng lần này Lục Đào không hề nói gì, anh chỉ thụ động hưởng thụ sự phục vụ của cậu.

Trình Cẩn không hề quan tâm, đối với cậu mà nói. Chỉ cần Lục Đào không từ chối cậu là được.

Hai má bỏng rát, Trình Cẩn nhổ cây côn thịt ra, dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hào liếm láp, động tác uyển chuyển điêu luyện, sau khi liếm ướt toàn bộ côn thịt, Trình Cẩn cuối đầu ngậm lấy hai viên thịt phía dưới.

Hai viên thịt lớn trước đây đã trữ rất nhiều tinh dịch, bây giờ chúng vẫn còn rất nặng, không biết lượng tinh được trữ là bao nhiêu.

Lưỡi ấm nóng, viên thịt lại hơi lạnh, lúc được liếm láp lại sinh ra loại khoái cảm khó nói. Lục Đào nhắm mắt hưởng thụ, lúc mở mắt ra, thần sắc đã không còn rõ ràng nữa, cũng nhiễm đầy dục vọng.

“Em không sợ chết, chỉ sợ không thể nhìn thấy ông xã nữa thôi.” Trình Cẩn hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể đối phương, hài lòng vô cùng, nhưng nghĩ lại vẫn còn sợ.

Lúc đợi chờ chồng quay về, lòng cậu lạnh lẽo, nếu chồng bị gì, Trình Cẩn sẽ... Nhưng bây giờ chồng lại đang muốn mình nên cậu phải cố gắng hết sức, toàn tâm toàn lực phục vụ chồng.

Nếu lúc đó, Lục Đào chạy đến cứu cậu chậm một chút, cậu sẽ không thể nhìn được anh nữa rồi, Trình Cẩn nghĩ đến đây liền hoảng loạn, động tác của cậu trở nên kịch liệt hơn, rõ ràng cổ họng không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng nuốt trọn côn thịt lớn vào trong, không quan tâm nước mắt đã trào ra, thậm chí còn mơ hồ nói: “Thích ông xã nhất… yêu ông xã nhất…”

Đồng tử của Lục Đào hơi co lại, để ý thấy dáng vẻ không quá thoải mái của cậu, muốn rút côn thịt ra, nhưng Trình Cẩn lại không chịu, ngoan cố đuổi theo, “Không được trốn… cho em… em muốn … ưm … thật to…”

Khóe miệng bị cọ xát đến đỏ bừng, nước miếng chảy xuống cằm, nhưng một chút cậu cũng không nỡ nhả ra, cố gắng hôn nuốt côn thịt lớn, Trình Cẩn muốn cho chồng sự thoải mái cực độ.

Bàn tay đưa ra lại thu lại một lần nữa, cuối cùng chọn đặt lên đầu Trình Cẩn.

Trình Cẩn càng thêm vui vẻ, si mê nói “Đâm em…”

Miệng của cậu mở to hết cỡ, để lộ chiếc lưỡi đỏ tươi cùng vòm họng nhỏ nhắn, quỳ gối trước mặt nam nhân, bày ra tư thế hiến dâng. Quy đầu của Lục Đào cọ sát trên môi cậu, sau đó chậm rãi đẩy vào.

Côn thịt thô to trực tiếp cắm sâu vào trong cổ họng, mặt của Trình Cẩn cọ sát vào lớp lông mao dày rậm của anh, ngửi được rõ mùi vị của Lục Đào nhưng cậu không hề cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy hưng phấn, hưng phấn muốn chết luôn.

Gậy nhỏ không hề bị chạm đến nhưng vì được kích thích quá mức cũng cương cứng lên, trong khoảng thời gian này, hai đầu ngực của cậu bị chơi đùa quá độ nên căng phồng lên, nở ra như quả mận đỏ trên núi tuyết.

Tinh dịch bắn ra, bắn hết vào cổ họng Trình Cẩn, cả hai đều sướng đến thất thần, Trình Cẩn nuốt xuống dòng tinh dịch đậm đặc, cuối cùng lại bị sặc. Lục Đào rút côn thịt ra, vỗ nhẹ vào lưng cậu, "Thế nào rồi?"

“Không sao đâu.” Trình Cẩn nhanh chóng tỉnh táo lại, đối mặt với thần sắc của anh, bày ra khuôn mặt tươi cười sáng lạng, thậm chí còn thè lưỡi, để lộ ra vệt tinh dịch còn sót lại, “Rõ ràng mỗi ngày đều ăn, nhưng nó vẫn đặc quá chừng à…”

Nói xong liền cúi đầu xuống, không để ý nét mặt tối đen của chồng sau khi nghe câu nói này.

Nước trong bồn tắm đã tràn ra ngoài, Trình Cẩn tắt nước, cúi xuống kiểm tra nhiệt độ. Thấy nhiệt độ nước đã ổn, lúc muốn đứng lên, eo Trình Cẩn liền bị bắt lấy.

Ngón tay của nam nhân cọ lên hình xăm gần mông Trình Cẩn, lực đạo có hơi mạnh. Trình Cẩn đỏ mặt quay đầu, nhỏ giọng nói: “Ông xã, nhanh vậy mà đã, đã muốn làm nữa rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net