Chương 5: Nụ hôn tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba tháng lẻ chín ngày, Trình Cẩn mới cùng chồng thân cận như vậy.

Trình Cẩn cũng rất ngạc rằng cậu có thể nhớ rõ nhỡ con số này.

Thượng tướng Lục Đào ba tháng trước có trở về một chuyến, ở lại năm ngày. Hai ngày dùng để mở tiệc trong nhà, tổng cộng tổ chức hai lần mà lần thứ hai Lục Đào uống nhiều, Trình Cẩn liền lén lút đỡ ông xã về phòng.

Lục Đào không thích đụng chạm, càng không thích Trình Cẩn đụng vào mình. Hai người tuy đã kết hôn bảy năm nhưng Trình Cần không có cơ hội chạm vào côn thịt của ông xã.

Đúng là lúc Trình Cẩn theo đuổi tình yêu không từ thủ đoạn, nhưng đây là lần đầu được chạm vào trực tiếp. Ngón tay thon dài của cậu duỗi ra duỗi vô vài lần cũng chưa dám đụng vào vành quần lót của Lục Đào, cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của ông xã... Cuối cùng Trình Cẩn lấy hết sức nam nhi kéo quần lót ông xã xuống.

Tay cậu lướt qua một chỗ lông mềm, lại đụng trúng cây gậy kia, cảm giác đụng chạm khiến tim cậu đập liên hồi. Trình Cẩn trơ mắt nhìn đồ vật không lồ, mặc dù không có cương cứng nhưng kích thước vẫn rất khủng bố.

Tưởng tượng đến cảm thứ kia ở trong cơ thể mình cọ sát làm Trình Cẩn ngượng ngùng nhìn thêm chút nữa.

Ngón tay cậu nhanh chóng rụt trở về.
Lại nghe được tiếng người bên cạnh: “Không đỡ?”

Trình Cẩn ngượng ngùng nhìn ngài thượng tướng không có sức đỡ nỗi cây hàng của mình. Lục Đào vậy mà còn nhìn cậu cười cười, Trình Cẩn chỉ có thể cúi đầu.

Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đỡ lấy cây hàng kia nhắm ngày vào giữa bồn cầu.

Lục Đào nhìn vào gương mặt đỏ hồng của vợ, chỉ muốn... cậu, hơn nữa còn tin tưởng trước đây vợ thường xuyên thấy cái này của mình.

Trình Cẩn đỡ Lục Đào lên lại giường, còn bản thân thì đi rửa tay. Nhìn chính mình trong gương, sắc mặt ửng hồng, mắt tròn ngập nước thoạt nhìn thật đáng thương.

Thật ra Trình Cẩn chưa từng được trải nghiệm qua cảm giác ngọt ngào của tình yêu.

Lục Đào lúc mất trí nhớ cũng không có thái độ chán ghét cậu, liệu có nên lợi dụng cơ hội này gắn kết cả hai lại với nhau không?

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu đã lập tức bị Trình Cẩn đốt hết, nhớ tới gương mặt lạnh nhạt xem mình như người xa lạ của Lục Đào cùng giọng nói vô cảm đã làm cả người Trình Cẩn run lên, như bị dội một thau nước lạnh.

Không được! Tuyệt đối không được!

Chỉ còn nửa năm mà thôi, nếu lợi dụng tình trạng hiện tại của Lục Đào mà lừa gạt tình cảm thì không khác gì uống thuốc độc giải khát. Chờ đến lúc anh tỉnh lại, nhớ đến khoảng thời gian này đã thân mật với Trình Cẩn nhất định sẽ thấy rất ghê tởm, lúc đó có mong để lại một ấn tượng đẹp cũng đừng hòng.

Sớm hay muộn cũng sẽ ly hôn mà thôi nên tốt nhất Trình Cẩn cũng nên giữ lại một chút hình tượng.

Thời điểm cậu đi ra khỏi phòng vệ sinh, Lục Đào đang tập sử dụng trí não.

Trình Cẩn nhìn ông xã tìm hiểu cũng không có khó khăn gì, dù mất trí nhớ thì thói quen cũng đã khắc sau vào xương cốt nên hẳn là Lục Đào không quên đi cách dùng.

Cậu nhìn một chút liền bước lên nói: "Ông xã, em về trước đây. "

"Em không ở lại à?"

"Em không thể ở lại đây." Trình Cẩn chỉ vào một cái nút đỏ cạnh giường. "Nếu cần gì anh cứ ấn nút này, sẽ có người tới giúp, còn muốn liên lạc với ai, anh có thể dùng trí não."

Đột nhiên Lục Đào hỏi: “Tại sao trong danh sách liên lại của anh, em không đứng nhất?”

Lục thượng tướng kích hoạt giao diện, không trung liền sáng lên, trong thông tin liên lạc, đứng nhất là “Ferry”, đứng thứ hai là “Ashe”. Lướt một lúc cũng không có tên Trình Cẩn huống chi là đứng nhất.

Tuy rằng đã đoán trước được chuyện này nhưng vẫn làm Trình Cẩn có điểm hơi khó chịu. Cậu liền mỉm cười nói: "Trước đây anh bận quá nên chúng ta cũng không thường xuyên liên lạc.”

Trình Cẩn liền cứng nhắc lái sang chuyện khác: " Em phải đi rồi, nếu chậm thì sẽ trễ chuyến xe cuối."

Lục Đào nhìn vợ, không hỏi khó nữa chỉ là đột ngột tỏ ý: “Không có nụ hôn tạm biệt sao?”

Trình Cẩn kinh ngạc quay đầu nhìn anh, mặt cũng không giấu nỗi ngạc nhiên.

Bộ dáng Lục Đào còn có chút ủy khuất.

“Anh có tra cứu chuyện này, khi vợ chồng có việc phải tách nhau thì hai người sẽ hôn tạm biệt.”

“À, à...” Trình Cẩn hoảng lên, đương nhiên cậu biết chuyện này nhưng thật ra, vợ chồng không nhất thiết phải làm vậy hoặc đúng hơn là cậu và Lục Đào sẽ không làm vậy.

Tất nhiên Trình Cẩn rất muốn làm như vậy nhưng Lục Đào thì không.

Nụ hôn tạm biệt mang ý nghĩa của tình yêu, nhớ nhung, chờ đợi gặp lại. Mà Lục Đào đối với cậu không có khái niệm đó nên cũng chẳng muốn cùng cậu hôn môi.

Số lần cả hai hôn môi chỉ đếm trên đầu ngón tay mà toàn bộ đều là Trình Cẩn chơi đánh lén.

Còn hiện tại, người đàn ông không thích mình đụng vào lại chủ động đòi hôn tạm biệt.

Trái tim Trình Cẩn đập loạn, trên má lại ửng đỏ một mảnh, cậu đã từng mơ tưởng đến nhưng lại chột dạ vì Lục Đào này không phải là Lục Đào "thật".

Nhưng mà Trình Cẩn cự tuyệt không nỗi.

Trình Cẩn đi đến mép giường cúi người nhìn gương mặt anh tuấn kia, nhìn hình dáng đôi môi đẹp đẽ của ông xã đại nhân, sau đó run run chạm môi mình lên.

Trình Cẩn cho rằng là chạm vào sẽ liền tách ra nhưng ngửi được mùi hương của anh lại có chút chịu không nỗi, môi dừng lại lâu thêm vài giây. Cổ cậu bị Lục Đào ôm lấy, tiếp theo lưỡi ông xã chủ động luồn vào miệng cậu, liếm láp môi cậu, xâm nhập vào khoang miệng cậu.

Trình Cẩn kinh ngạc trừng mắt, cả người khô nóng, đầu lưỡi bị đối phương liếm giống như có điện, cả người trở nên tê dại.

Đầu lưỡi thượng tướng vẫn ở trong miệng Trình Cẩn liếm láp. Ban đầu tựa như là tìm hiểu, dần dần liền trở nên cuồng nhiệt, cuốn hết đầu lưỡi của cậu để liếm mút, mút đến độ ra tiếng nước.

Trình Cẩn trong lúc nhất thời đã quên mất cách hô hấp, sắp tự làm mình nghẹn đến xỉu.

Lục Đào buông lỏng vợ ra, trong ánh mắt toàn là ý cười.
“Hương vị không tồi.”

Trình Cẩn liền đứng lên, bước chân lảo đảo lui ra một bước, khó có thể tin mà nhìn ông xã, lại giơ tay lau lau môi.

Lục Đào nhướng mày, “Không thích?”

Trình Cẩn hoảng loạn lắc đầu, mặt xấu hổ đến muốn nhỏ ra máu, lắp bắp nói: “Em, em đi trước.” Nói xong liền chạy trốn.

Không phải không thích, mà là không quen.

Trình Cẩn dựa vào tường bệnh viện, tay đè nặng lên mắt, ngực phập phồng, hô hấp dồn dập.

Chưa bao giờ nghĩ tới từ bản thân lén lút hôn trộm đến người không để ý tới mình mấy năm lại hôn cậu, còn là dùng lưỡi đó!

Dư vị nụ hôn vẫn còn. Tim Trình Cẩn lại đập mạnh không ngừng. Mặc dù biết Lục Đào đang mất trí nhớ nhưng vẫn không ngăn được run động.

Trình Cẩn lết thân xác mềm nhũn ra cửa bệnh viện, thật may là chuyến xe cuối cùng vẫn chưa có đi. Hiện nay mọi người chỉ chuộng phi thuyền nhỏ hay xe thể thao cao cấp nên loại xe buýt công cộng còn tồn tại đến nay là một điều thần kì.

Thời này mà không có xe riêng hay phi thuyền sẽ bị chê cười. Sở dĩ xe buýt còn tồn tại bởi vì nó là phương tiện giao thông thành thị, chạy theo lộ tuyến. Từ 5 giờ chiều trở đi sẽ không còn xe buýt chạy.

Trình Cẩn lên xe chọn vị trí phía sau, xe lớn như vậy nhưng chỉ có mỗi cậu, cũng không có tài xế vì thời đại tiên tiến, xe đều là loại tự điều khiển. Xe buýt tiện nghi, đi một tuyến chỉ mất nửa tệ.

Tinh cầu đế quốc lấy tài sản làm thước đo nhưng cũng có một bộ phận dựa vào tay nghề và năng lực cống hiến mà được phép sinh sống ở đây. Còn có một số bộ phận có danh hiệu, những người này đều không thể xưng là là phú hào, xem như dân chúng bình thường.

Muốn xưng là phú hào hay gia tộc phú hào thì tài sản phải rất lớn, tiền nhiều như nước.

Điểm đến là một khu thương mại rộng lớn. Trình Cẩn cũng không quan tâm những món đồ sắc màu diễm lệ, cậu chỉ đi thẳng. Trình Cẩn khá quen thuộc với nơi này, còn thường xuyên lui tới một cửa hàng tên “Tục lệ”. Mà nơi này, một món hàng cậu cũng không mua nỗi.

Nhưng Trình Cẩn vẫn đến cửa hàng kia, không phải vào từ cửa chính mà là từ cánh cửa nhỏ bị che, đi vào. Xuyên qua cửa nhỏ sẽ phải kéo một tấm màn ra.

Trình Cẩn liền nở nụ cười lấy lòng.
“Andy, hôm nay có việc gì cho tôi làm không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net