Chương 51: Ghen ghét và phiền não

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Cẩn bị hôn đến tỉnh cả ngủ, đúng như cái kiểu mà mình đang ngủ ngon lành thì bị hôn tỉnh ấy, tối hôm qua đã phải lăn qua lăn lại rất kịch liệt rồi, làm liên tiếp hai lần, chân cậu giờ đã mềm nhũn, cuối cùng ngủ quên lúc nào lại không hay, đang trong mộng đẹp vui vẻ với chồng thì cảm thấy môi mình bị cắn mút dữ dội, gần như bị hút hết không khí trong phổi, giãy giụa hai lần thì cậu tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, nhìn thấy ngũ quan anh tuấn của Lục Đào nhưng trên mặt anh lại mang theo vẻ u ám, thậm chí còn có tức giận.

Trình Cẩn hơi sửng sốt, mở miệng nói: "Ông xã, anh bị sao vậy?" Lúc cậu nói chuyện mới phát hiện giọng mình có hơi khàn.

Lục Đào càng thêm tức giận, cắn lên môi cậu một cái nhưng lại không nỡ dùng lực quá mạnh, tay giữ chặt cậu, ngón tay mò tìm đến hoa huyệt đẩy vào.

Trình Cẩn đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy ngực anh, lắp bắp nói: "Tối, tối hôm qua anh làm chưa đủ sao?" mặt Lục Đào tối sầm, thanh âm lạnh lùng, "Tối hôm qua làm bao nhiêu lần?"

Trình Cẩn thấy hơi khó hiểu, "Hai lần, anh không nhớ sao?" Cậu lại bắt đầu xấu hổ, "Anh, vào tối hôm qua... dùng lực rất mạnh... hình như chỗ đó của em bị sưng mất rồi."

Cậu có chút uỷ khuất đẩy tay anh, ngăn không cho anh tiếp tục tiến sâu hơn nữa, Lục Đào lật mền lên, nói: "Để anh xem thử."

Trình Cẩn không phòng bị, cứ thế bị anh ép vào tư thế quỳ, hai chân tách ra, mông nâng lên, hoa huyệt bị xâm nhập quá mức tối hôm qua lộ ra.

Hoa huyệt của cậu rất đẹp, màu phấn nộn, xung quanh sạch sẽ không có lông tơ, bên trong khép chặt, còn hơi sưng lên, Lục Đào nhìn vào nó, hai mắt tối sầm, lửa giận bùng lên.

"Có sưng không?" Trình Cẩn ngại ngùng hỏi.

"Sưng rồi." sắc mặt Lục Đào sa sút, đáp một câu không rõ ý.

Trình Cẩn đỏ mặt nói: "Vậy thì buông tha cho em nha, hôm nay, hôm nay nhất định không được làm nữa..."

Sau khi được thả ra, Trình Cẩn bò dậy hôn hôn lên môi Lục Đào, nhẹ nhàng nói: "Nếu ông xã muốn, tối chúng ta làm, có được không?"

Lục Đào nhìn cậu, hai tay bóp bóp má cậu, chán nản đáp, "Được."

Họ đã đến tinh cầu Nhật Chiếu được mấy ngày nhưng mãi đến ngày hôm nay, mới thật sự gọi là vui chơi du lịch, hướng dẫn viên lại chính là anh tài xế Lục Đào đã cứu trước đó.

Vì để cảm ơn cứu mạng của Lục Đào, tài xế tự nguyện đưa bọn họ đến một vườn cây.

Chỉ sau một đêm thôi mà máu trên đường đã được rửa sạch, tuy rằng người đi đường ít hơn, nhưng xem ra đã khôi phục lại vẻ bình yên vốn có.

Trình Cẩn rất tò mò Lục Đào đã dùng cách nào để giải quyết bạo động nhanh gọi như vậy, khi cậu hỏi thì chỉ nhận lại được hai chữ "Bí Mật".

Trên đường, cậu nhìn thấy binh lính đang gỡ bỏ thứ gì đó, sau khi hỏi tài xế, mới biết là đang phá "Thần Điện" của bọn họ.

"Hả? Liệu gỡ bỏ thần điện như vậy, có kích thêm một cuộc xung đột mới nữa không?"

Tài xế gãi đầu nói: "Tôi cũng không biết, nhưng nếu có xung đột cũng không có ảnh hưởng lớn đâu nhỉ, dù sao lần này tinh cầu đế quốc đã phái quân đến rồi. Dường như tân chính phủ sắp lên, tôi nghe người ta đồn, Thiên thần giáo biến thành tà giáo, họ đang cố gắng thuyết phục dân chúng thức tỉnh, lại còn công bố những chứng cứ về tham nhũng của phe Đông giáo và Tây giáo trước đó, hình như họ còn giết một nhóm người đứng đầu... Tóm lại, tinh cầu Nhật Chiếu đã sang thời kì mới, chỉ là không biết sẽ trở nên tốt đẹp hay tồi tệ. Tệ thì cũng không biết rõ là sẽ tệ đến đâu, dù sao nền kinh tế ở tinh cầu này đã xếp vào hàng cuối rồi."

Hắn lại nói tiếp: "Thậm chí kĩ thuật công nghệ của tinh cầu địa ngục so với chúng tôi còn xịn xò hơn, nếu không phải mảnh đất này trồng ra được những loại trái cây ngon ngọt, chúng tôi chắc là khó có thể sinh tồn trong thế giới này." hắn ta còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới hơn đôi mươi, nhưng so với số tuổi dường như hắn còn già dặn hơn.

Trình Cẩn nghi hoặc: "Hình như anh không quan tâm đến việc Thiên thần giáo bị tiêu diệt à?"

Tài xế cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Bởi vì tôi không tin vào tôn giáo, tôi tin tưởng và đi theo chủ nghĩa khoa học." Trình Cẩn càng thêm khó hiểu: "Không phải người dân tinh cầu Nhật Chiếu đều là người của tôn giáo sao?"

"Đó là một tục lệ ngày xưa mà bản thân chúng tôi không có quyền lựa chọn, nhưng khi chúng tôi lớn, có thể tựa lựa chọn con đường của mình."

Hắn bổ sung: "Trên thực tế những người không theo tôn giáo nào cũng không ít, có lẽ chiếm tầm 30%."

Tài xế lại cười, "Ước mơ của tôi là tiết kiệm được một khoản tiền sau đó có thể đến tinh cầu khác du lịch, tốt nhất là có thể đến tinh cầu đế quốc một chuyến. Nhưng nghe nói tinh cầu đế quốc quản lý rất nghiêm ngặt, những người có thể ở đó hoặc là rất tài giỏi, hoặc là rất có tiền, muốn kết hôn với người dân bản xứ, tôi căn bản là không phù hợp, cái giấc mơ này có lẽ không thể hoàn thành nổi."

Trình Cẩn nghe đến đây, cảm thấy đáng tiếc cho hắn ta, nhưng Lục Đào lại nói: "Không hẳn."

Trình Cẩn lẫn tài xế đều ngạc nhiên, tài xế hỏi: "Ngài cảm thấy tôi... có cơ hội sao?"

"Có lẽ."  Lục Đào vẫn thản nhiên như cũ, không nói gì thêm.

Nhưng tài xế lại rất cao hứng:

"Mặc dù cảm thấy là ngài là đang an ủi tôi, nhưng vẫn rất cảm ơn... À, đến vườn cây rồi, đây là vườn cây ăn quả nhà chú tôi, ông ấy là chủ nông lớn nhất cái thị trấn này, ở đó có hai mươi ba loại cây ăn quả, trong đó có mười hai loại đã kết trái rồi, hái xuống là có thể ăn, hai người có thể tuỳ ý hái, thậm chí cũng có thể mang đi."

Sau khi đến vườn cây ăn quả, Lục Đào và Trình Cẩn được chủ nông tiếp đón rất nồng nhiệt.

Lục Đào không tiết lộ danh tính, chuyện anh liên hệ với quân bộ có lẽ chỉ có mỗi cấp trên mới biết.

Nhưng hôm qua anh đã cứu cháu trai của bác chủ nông, đương nhiên ông ấy sẽ rất cảm kích.

Tinh cầu đế quốc có thể trồng cây ăn quả, nhưng chỉ là những loại bình thường, lúc trái chín mùi vị cũng chỉ ở mức bình thường, không giống như hoa quả ở đây, vô cùng ngọt ngào.

Trình Cẩn được ăn uống thoả thích, cậu ăn nho mật đến ấm bụng rồi lại nếm thử các loại trái cây khác, ở đây có nhiều loại trái cây mà cậu chưa từng thấy.

Cậu ăn ngon lành tận một tiếng Lục Đào mới ngăn lại: "Đừng ăn nhiều như thế, cẩn thận không chịu nổi sẽ bị tiêu chảy."

Trình Cẩn là một người rất biết nghe lời, nghe anh nói vậy liền tự ngừng ăn, chỉ vui vẻ hái trái cây và phụ giúp chủ nông, cậu còn tự tay ngâm một bình rượu nho.

Trước khi ra về, chủ nông tặng cho họ rất nhiều hoa quả, còn có cả bình rượu nho kia.

Tài xế đưa họ về khách sạn, lúc xuống xe, tài xế xách đồ giúp họ, Trình Cẩn thấy Lục Đào nhét thứ gì đó ở giữa ghế xe nhưng cậu không hỏi, đợi đến khi vào trong phòng mới dám tò mò.

Lục Đào véo má cậu, cười nói: "Là tiền đó, còn có thể là cái gì nữa?"

"Ồ, hóa ra là tiền, em cũng quên luôn là phải đưa cho tài xế tiền, chúng ta lấy của bọn họ nhiều như vậy, bọn họ phải chịu thiệt rồi."

Lục Đào nói: "Anh đặt hết những tờ tiền còn lại được rút ở tinh cầu Nhật Chiếu rồi."

Trình Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, có chút không nỡ: "Chúng ta sẽ về vào ngày mai sao?" Lục Đào nói: "Ngày mai sẽ về."

"Cảm giác như chúng ta chỉ mới đến đây thôi mà."

Trình Cẩn hơi thất vọng, nhưng rất nhanh liền cao hứng trở lại, "Không sao, lần sau chúng ta lại đi du lịch đến các tinh cầu khác. Ngày trước em còn sợ hãi, lo lắng ngoài tinh cầu đế quốc ra thì những nơi khác đều không tốt, nhưng thật ra lại rất tốt, con người ở nơi khác cũng rất nhiệt tình."

Cậu không để ý đến ánh mắt có phần phức tạp của Lục Đào mà bận lo lắng nhìn một đống thứ dưới sàn, "Những thứ này thì sao? Chúng ta làm sao có thể mang hết về đây? Khi lên tàu có được mang nhiều đồ như thế này không?"

"Được."

Trình Cẩn lại vui vẻ.

Lúc trở về, rõ ràng là cùng một con đường nhưng Trình Cẩn lại cảm thấy thời gian ngắn hơn, giữa đường bọn họ có dừng lại ở vài tinh cầu, mặc dù không được xuống xe nhưng Trình Cẩn vẫn có thể nhìn thấy những đặc điểm của ở nơi họ đi qua thông qua cửa sổ.

Đến nơi, họ mang theo túi lớn túi nhỏ hành lý, còn chưa vào được nhà, Lục Đào đã nhận được cuộc gọi từ Ferry. Anh liếc nhìn Trình Cẩn đang ngồi bên cạnh, kích hoạt chế độ trò chuyện riêng tư.

Ferry ở đầu dây bên kia nói gì đó, Lục Đào chỉ trả lời ngắn gọn "Ừ" một tiếng rồi cúp máy.

"Sao vậy anh? Quân bộ có việc sao?" Trình Cẩn nhìn sắc mặt căng thẳng của chồng, liền thấy lo, "Ông xã, có phải chuyện anh làm trên tinh cầu Nhật Chiếu là vi phạm quân lệnh không?"

"Không phải." Lục Đào bình tĩnh trở lại, "Chỉ là có chút chuyện thôi, cần phải đi một chuyến, anh đưa em về trước."

Trình Cẩn không hỏi thêm nữa, như vậy là vượt quá giới hạn rồi, dù sao trước đây, cậu cũng chưa bao giờ dám hỏi Lục Đào bất kì điều gì về tình hình công việc của anh.

Hoa quả đem theo được đóng gói rất tốt nên không có vết dập nào. Trình Cẩn bắt đầu tính toán chia hoa quả thành nhiều phần rồi tính tiếp phải chia cho ai.

Lục Đào thay quần áo, tạm biệt cậu rồi liền rời đi.

Ferry đã lái phi thuyền đến, đang đợi ở trước cửa, sau khi Lục Đào lên, hắn trực tiếp lái phi thuyền thẳng đến Bệnh viện quân bộ, nơi bác sĩ Điền Thất đang đợi sẵn.

Lục Đào chào hỏi xong mới nói: "Không biết có việc gì gấp mà ông lại gọi tôi đến đây, có tiến triển gì mới sao?"

Bác sĩ Điền Thất nhìn trí não, thông số nhảy liên tục, ông nói: "Ngày hôm trước tôi quan sát thấy sóng não của ngài có điểm không đúng, Lục Đào thượng tướng, xin hỏi lúc đó đã xảy ra chuyện gì?" Ông quay đầu nhìn lục Đào, ánh mắt sắc bén, "Tôi nghi ngờ ngài đang có dấu hiệu hồi phục."

Có một thiết bị quan sát được bác sĩ đặt trong não của Lục Đào, nó phụ trách quan sát và đưa ra thông số.

Thiết bị nhỏ đó được liên kết với máy quan sát trước mặt ông, nếu Lục Đào có bất cứ biến động nào, đều được hiển thị rõ trên trí não của Điền Thất.

Lục Đào siết chặt tay: "Là một quân nhân, tôi không có ý định giấu diếm bất cứ thứ gì."

Điền Thất nói: "Tôi rất tin chuyện này, nếu nó là trước lúc ngài tính toán đến hành vi giết chết nhân cách chủ." Lời ông nói vô cùng thoải mái, nhưng Ferry ở bên cạnh thì lại sửng sốt, đồng tử mở to.

"Kỳ thật là tôi có nghĩ tới." Lục Đào tìm một chỗ rồi ngồi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười chua xót, "Ai mà không muốn sống?"

Điền Thất cũng ngồi xuống, thả lỏng cơ mặt, "Bất luận là Lục Đào nào, ngài cũng sẽ sống tốt."

"Nhưng tiêu chuẩn sống của một con người không phải là xác thịt, mà là kí ức của chính họ, phải không?" Lục Đào thu lại nụ cười, nhắm mắt: "Cho đến khi tôi phát hiện, tôi không bằng 'hắn ta'"

Điền Thất nghiêm mặt nói: "Mời ngài nói rõ."

"Hôm kia, hắn ta đã thức tỉnh." Lục Đào không nói đó là ai, nhưng tất cả đều biết anh đang ám chỉ ai.

"Lúc phát sinh chuyển biến là gì?" Lục Đào hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Là lúc tôi tuyệt vọng."

Khi nhìn thấy người mình yêu sắp chết, trái tim anh tan nát, khoảng cách lúc đó quá xa, không thể tới kịp...

Ngay lập tức người kia liền thức tỉnh, chiếm lại cơ thể, với tốc độ không thể tưởng tượng được, trong vòng 0,01 giây, đã cứu Trình Cẩn từ cửa âm phủ.

Cảnh tượng đó ám ảnh anh cả một đêm, đợi sau khi tỉnh dậy, Lục Đào trở về, vừa nhìn liền thấy vợ nhỏ đang say giấc nồng trong vòng tay mình, đầu tiên là anh cảm thấy may mắn, trong lòng tràn ngập vui sướng khi cậu vẫn ở cạnh mình, nhưng rồi lại ghen tị, bởi vì nhìn thấy dấu vết trên người cậu, cuối cùng là biến thành bức xúc, buồn bã, tức giận.

Rốt cuộc thì anh vẫn không bằng hắn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net