Chương 53: Đi tìm anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần thứ hai Lục Đào phục hồi nhân cách chủ là khi anh và Trình Cẩn đang đi thăm Trình Tranh.

Lúc đó cả hai đã đến rất gần với phòng bệnh thì cơ thể Lục Đào đột nhiên mềm nhũn, nếu không phải Trình Cẩn đỡ kịp, có lẽ anh đã ngã nhào xuống đất.

Nhưng trạng thái đó chỉ xảy ra trong mười giây, sau đó Lục Đào lại đứng thẳng.

Trình Cẩn lo lắng: “Ông xã? Anh bị làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?” tay của hai người vẫn đan vào nhau, rất thân mật.

Lục Đào nhìn cậu khoảng hai giây mới chầm chậm nói: “Không sao.”

“Có thật không anh?” Trình Cẩn vẫn còn lo lắng, cậu cảm thấy sắc mặt của chồng rất không ổn, không giống với lúc trước.

“Ừ” Lục Đào rút tay ra không chút do dự, nhìn quang cảnh xung quanh, nhanh chóng lục lọi kí ức.

Nhưng đáng tiếc, ngoài ký ức lúc trên đường trở về ra, kí ức còn lại là ở tinh cầu Nhật Chiếu.

Anh nhìn trí não trên cổ tay, thời gian hiển thị rằng đã một tuần kể từ lần đầu tiên anh thức tỉnh.

“Vậy chúng ta vào thôi, ba em nhất định đã đợi lâu lắm rồi.” Trình Cẩn mỉm cười, hai má phấn hồng xinh đẹp, đôi mắt long lanh phát sáng.

Nghe được trọng điểm trong lời nói của cậu, anh khẽ cau mày, nói: “Ừ.”

Lục Đào đã không gặp Trình Tranh trong nhiều năm nay rồi, lần cuối cùng nhìn thấy người ba vợ này là ở trên báo.

Đối với ông, anh không hề có thiện cảm, vì Lục Đào không có cách nào quên được chuyện ngày đó ông đã ra mặt bức áp bản thân, nhưng anh cũng không vì chuyện này mà thấy oán hận ông.

Sau khi biết ông phạm tội, anh còn đi tìm Hữu Tư Quỳ, hy vọng bà có thể giúp đỡ, mong toà án xét xử lại, không những vậy Lục Đào còn bí mật thuê một luật sư cao cấp, mới khiến hình phạt của vụ án được giảm xuống.

Không tính là thay trắng đổi đen, nhưng ít nhiều gì cũng có lợi cho những người trong cuộc.

Gặp lại Trình Tranh, Lục Đào cũng không ngạc nhiên vì sự già nua hiện tại của ông, sau khi bắt gặp ánh mắt từ ông, anh cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.

Trình Tranh rõ là không mong Lục Đào có thể vui vẻ tâm sự với mình, vì vậy lực chú ý của ông đặt trên con trai út của mình.

“Ông xã đã dắt con đi du lịch, sau đó bọn con gặp được rất nhiều người, có một bác chủ nông còn tặng bọn con rất nhiều trái cây ngon, con mang đến cho ba ba ăn nè.”

Trình Cẩn mở hộp ra, bên trong nhiều loại trái cây tươi mới

Cậu chọn một quả trong số đó, mỉm cười: “Ba ba, ba chắc không biết đây là quả gì đâu nhỉ?”

Trình Tranh cười, trên mặt toàn là nếp nhăn, sau khi gặp cậu, đôi mắt vốn dĩ rất ảm đạm lại lóe lên tia sáng: “Là quả gì?”

“Bọn họ gọi nó là quả Mọng Ngọt, con cũng là lần đầu thấy, thật sự rất ngọt! Chỉ là hạt bên trong quá lớn, thịt quả  cũng ít nên lượng tiêu thụ không cao, thậm chí trên tinh cầu đế quốc cũng không thấy bán.”

Trình Cẩn gọt vỏ, cắt phần thịt quả ra, hạt đúng là rất lớn, nhưng khi nếm thử, hương vị vô cùng thơm ngọt. Trình Tranh khen một câu, lại nói: “Một mình ba ba ăn không hết được, con mang một ít về tặng cho bạn bè đi.”

Nói đến đây ông lại có chút buồn, nhà họ đã thành ra thế này rồi, con út không biết còn có ai gọi là bạn bè được hay không.

Trình Cẩn vội vàng nói: “Con tặng hết rồi, chỉ còn mỗi anh hai thôi. Con hỏi mấy lần, anh ấy đều bảo không cần con đem qua, con không chịu, hỏi nhiều quá, anh ấy liền bảo tự mình đến lấy.”

Trình Cẩn lo lắng, “Ba ba có biết anh đang ở đâu không? Anh ấy, anh ấy có phải là đang sống rất cực nên nhất quyết không cho con qua thăm đó chứ?”

Trình Tranh kinh ngạc, nói: “Ba cũng không biết.”

“Vậy ba ba cũng không biết à.” Trình Cẩn xụ miệng xuống, muốn khóc: “Vậy anh ấy hiện tại nhất định sống không tốt rồi..."

"Không được! Con nhất định phải đi xem thử!”

“Vậy con đi xem thử đi, anh con mỗi tuần đều gửi tiền đến, một phần cho ba, một phần gửi cho bệnh viện, nó hiện tại bị chính phủ hạn chế nghề nghiệp, không biết làm sao nó lại có thể kiếm được việc có mức lương cao như vậy.” Trình Tranh khẽ thở dài.

"Lần trước anh ấy nói với con là anh ấy làm việc cho Ngạn Thất.” Trình Cẩn đáp.

Trình Cẩn nghe đến cái tên “Ngạn Thất”, sắc mặt liền thay đổi, cơ mặt khẽ co giật, “Con nói là… Ngạn Thất?”

Phản ứng của ba khiến Trình Cẩn có chút hoang mang: “Đúng ạ, là Ngạn Thất của Ngạn gia.”

Trình Tranh căng thẳng nhìn cậu: “Nó nói với con lúc nào?”

“Chỉ mới vài ngày trước thôi.” Trình Cẩn không biết tại sao ba lại có thái độ như vậy, “Ba ba, có chuyện gì sao?”

Trình Tranh nghiến răng, lắc đầu không nói gì, đôi mắt vốn dĩ đã đục ngầu lại thêm mấy phần u ám, vô cùng tiều tụy.

Trình Cẩn hoảng sợ, nắm lấy tay ông, nói: "Ba ba, có chuyện gì vậy? Anh hai và Ngạn Thất làm sao? Có phải Ngạn Thất là người xấu, bắt nạt anh con không?”

Trình Tranh thở dài một hơi, khàn giọng nói: "Không sao, bảo bối, con trở về đi."

“Tại sao đột nhiên ba lại bảo con trở về?” Trình Cẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dù có hỏi như thế nào, Trình Tranh cũng không chịu nói, bề ngoài tựa như rất thiếu sức sống.

Trình Tranh an ủi cậu mấy câu, bảo cậu về đi, Trình Cẩn không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng lên: “Vậy con về trước, ba ba nhớ ăn hết trái cây. Ba còn nhớ phải uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày phải nghỉ ngơi đầy đủ, nếu cảm thấy chán thì ba nhớ ra ngoài đi dạo, lần sau con lại đến thăm ba.”

“Ừ…”

Chồng đã đứng chờ sẵn ở cửa chờ. Lúc Trình Cẩn sắp ra khỏi phòng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi của ba: “Bảo bối.”

Trình Cẩn vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn ông: “Ba ba, còn chuyện gì sao?”

Trình Tranh nhìn cậu, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, lại nhìn thẳng vào mặt cậu một lúc, mới nói: “Không có gì, con đi đi, sau này nhớ sống cho tốt.”

“Vâng! Con sẽ cố gắng hết sức.” Trình Cẩn cười tươi, còn học theo giọng điệu của dân tinh cầu Nhật Chiếu.

Trình Tranh bị cậu chọc vui, nở một nụ cười nhẹ, sau đó vẫy vẫy tay với cậu.

Sau khi lên xe, Trình Cẩn nhịn không được nói: “Ba của em hôm nay thật kỳ quái, có phải thân thể khó chịu không? Nhưng bác sĩ nói rằng thuốc không có tác dụng phụ mà. Hiện tại thân thể của ông rất ổn, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc thôi.”

Vừa nãy Lục Đào ở trong đó đã dùng trí não để kiểm tra, về cơ bản anh đã hiểu tình huống của bản thân.

Chất độc, mất trí nhớ, nhân cách phát sinh, đang hồi phục…

Chỉ một vài từ khoá đã khiến anh có thể hình dung rõ mức độ quan trọng của vấn đề, nhưng điều khiến anh để ý nhất thật ra là nhân cách phát sinh với vợ mình.

Bọn họ dường như… đặc biệt rất thân thiết.

Trong tâm có phần ghen tị trỗi dậy, nhưng Lục Đào không thể hiện ra, nghe vợ hỏi, trong đầu anh lại nhớ đến ánh mắt của Trình Tranh.

Đôi mắt ấy không còn ý chí sống.

Trước đây Lục Đào không quan tâm đến việc cứu giúp người muốn tự sát, theo quan điểm riêng, mỗi người đều có suy nghĩ và lựa chọn riêng của mình, nếu bị áp bức thì anh có thể đưa tay giúp đỡ, còn nếu muốn tự sát thì anh sẽ không để tâm.

Nhưng khi Trình Cẩn dùng đôi mắt bất lực nhìn anh, anh lại không nhịn được nói: “Liên lạc cho anh trai em, bảo anh em đến gặp ông ấy.”

Mặc dù Trình Cẩn không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng cậu vẫn lập tức mở trí não, gọi đến cho anh trai, nhưng tiếc là tín hiệu lập tức bị ngắt.

Trình Cẩn lúng túng nói: “Có vẻ như anh hai đang bận.”

Lục Đào đưa ra phương án thứ hai: “Tìm Ngạn Thất.”

Đã nhiều năm Trình Cẩn không liên lạc với Ngạn Thất, nhưng may là cậu vẫn còn lưu số điện thoại của hắn, Trình Cẩn ấn gọi.

Lần này tín hiệu không bị ngắt, nhưng qua phải qua một phút mới kết nối được.

Nhìn thấy phần thân trên để trần của Ngạn Thất, Trình Cẩn nhanh chóng che mắt, nói lớn: “Cậu là đồ biến thái! Sao lại không mặc quần áo!”

Lục Đào nhíu mày.

Khuôn mặt tuấn tú của Ngạn Thất lộ ra một nụ cười xấu xa, “Lúc hai người làm chuyện này lẽ nào cũng mặc quần áo? Hơn nữa, tôi không cố ý để lộ, mà là cậu tự làm phiền tôi, tôi chưa tìm cậu tính sổ đã tốt lắm rồi.”

Mặt Trình Cẩn đỏ bừng, cậu dùng hai tay che chặt mắt, không dám để hở ra dù chỉ là một chút, “Làm, làm chuyện? Làm chuyện gì chứ?” Cậu rất nhanh liền hiểu Ngạn Thất đang nói đến chuyện gì.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng âm thanh truyền đến rất rõ ràng, đối phương dường như cố ý rút ra đâm vào rất mãnh liệt.

Tiếng nước cùng tiếng va chạm và đâm rút côn thịt vừa rõ ràng lại rất quen thuộc, Trình Cẩn đã sớm xấu hổ đến đỏ bừng hai tai.

Ngạn Thất làm rõ suy đoán của cậu: “Làm tình, còn làm chuyện gì được nữa?”

“Cậu là đồ không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt còn làm loại chuyện đó!” Trình Cẩn liền tái mặt, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu không phải, không phải đang cùng với A Tú…chứ?”

Nếu thật sự là như vậy thì quá xấu hổ rồi.

“Cậu nghĩ sao?”

“Tôi làm sao biết được!” Trình Cẩn gần như đã rống lên, “Nhất định không phải A Tú, Ngạn Tiểu Thất, cậu là đồ không có đạo đức, đã cùng A Tú xem mắt rồi, có lẽ cùng sắp kết hôn rồi đi? Bây giờ lại có thể cùng người khác… cùng người khác…”

Hai chữ sau cuối dù thế nào cậu cũng không thể nói ra.

Lục Đào nhận thấy sắc mặt của Ngạn Thất thay đổi, hình ảnh đột nhiên bị nhiễu, dường như là người bên dưới đang cố gắng giãy dụa, nhưng lại bị chế trụ.

Ngạn Thất nhíu mày nói: “Không thành rồi, mà cậu đang nói nhảm cái gì vậy?”

Hắn ta đột nhiên cười xấu xa, “Trình Cẩn, cậu vẫn chưa nói rõ nguyên nhân cậu tại sao tìm tôi, không phải là muốn ngắm trộm tôi đó chứ? Nếu vậy thì tôi sẽ quang minh chính đại cho cậu xem.”

Người bên dưới hắn ta lại giãy dụa kịch liệt hơn.

Nhưng sức lực của Ngạn Thất quá lớn, đủ để kẹp chết đối phương.

Trình Cẩn lớn giọng nói: “Có yêu ma quỷ quái mới thèm nhìn cảnh cậu làm loại chuyện này! Tôi, tôi chính là muốn hỏi thăm anh tôi, anh hai tôi có ở bên đó không? Tôi gọi cho anh ấy nhưng tín hiệu bị ngắt.”

“Lúc tôi làm tình không thích bị người khác nhìn, đó là vì sao trong phòng tôi chỉ có hai người.” Ngạn Thất nhếch khoé miệng cười, “Vậy cậu có nghĩ rằng, anh trai cậu đang ở cạnh tôi không?’

“AAAAAA, nhất định không phải đâu! Anh tôi làm sao có thể cùng cậu được! Ngạn Thất, cậu thật sự là tên biến thái!”

Trình Cẩn cảm thấy não mình bị hỏng nặng rồ nên mới điên mà video call cho Ngạn Thất, cậu nhắm mắt buông tay, không chờ đối phương trả lời, đã nhanh chóng cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net