Chương 57: Lời tỏ tình - Anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngạn Thất sinh cùng năm với Trình Cẩn, chỉ lớn hơn cậu nửa tuổi, Trình gia vốn đã giàu có, vì để củng cố địa vị, thủ đoạn đầu tiên nhưng rất thiết yếu chính là kết giao với quý tộc bản xứ, mà quan hệ của họ với Ngạn gia là tốt nhất.

Nói cách khác, Trình Húc là người đã nhìn Ngạn Thất từng bước từng bước lớn lên.

Ngạn gia có bảy người con, đều là cùng một mẹ sinh ra, chuyện này ở trên tinh cầu đế quốc khá hiếm thấy, suy cho cùng sinh đẻ nhiều sẽ khiến tuổi thọ giảm, người thường sẽ không muốn sinh nhiều con như vậy.

Bảy người con trai của Ngạn gia đều nhỏ hơn Trình Húc, riêng Ngạn Thất thì nhỏ hơn anh đến mười lăm tuổi, trong lòng anh vẫn luôn coi hắn ta như là đứa em trai của mình, thậm chí đôi lúc anh còn nghĩ nếu gả Trình Cẩn cho hắn cũng không tồi.

Nhưng bất ngờ, khi đối phương mười bảy tuổi, lại tỏ tình với anh.

Ngạn Thất của ngày đó vẫn chưa thực sự trưởng thành nhưng khí thế đã rất cường bạo rồi, khuôn mặt tuấn tú, lúc vung nắm đấm ra lực rất mạnh, khiến Trình Húc cảm thấy hắn rất đáng để dựa dẫm ỷ lại, ngay khi anh muốn đẩy em sát gần với hắn ta hơn, Ngạn Thất lại chạy đến trước mặt anh, nói người hắn ta thích là anh.

Lúc nghe vậy, Trình Húc không biết nên cười hay nên khóc, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, là trụ cột của Trình gia, người bày tỏ tâm ý với anh thật sự rất nhiều, nhưng đối tượng đều là phụ nữ hoặc giới tính H.

Một người đàn ông bình thường lại đi tỏ tình với anh, loại chuyện này thực sự chưa bao giờ Trình Húc nghĩ tới, có điều Trình Húc không hề có ý muốn chế giễu, chỉ ôn nhu nhìn Ngạn Thất, cười nói: “Tiểu Thất, có phải em cá cược gì với bạn không? Cái này là hình phạt thua cuộc sao? Hay là trò sự thật và thử thách...”

Anh đang cho đối phương một chiếc thang, bởi vì nhìn vào cặp môi run rẩy, bàn tay nắm chặt thành quyền kia, Trình Húc biết rằng cậu em này đang rất nghiêm túc.

Không thể chấp nhận được, hai người đều là đàn ông con trai, bản thân anh lại không có cảm giác với người đồng giới, hơn nữa còn kém anh tận mười lăm tuổi.

Nếu như Trình Húc kết hôn sớm, có lẽ đã sinh được đứa con tầm tuổi đối phương rồi cũng nên.

Ngũ quan của Ngạn Thất rất đẹp, làn da khỏe khoắn tươi tắn, nhưng hiện tại lại có chút nhợt nhạt, cặp mắt xinh đẹp hiện lên tia đáng sợ.

Sự im lặng khiến bầu không khí quanh phòng trở nên khô khan, ngoài trời sấm chớp, mưa bắt đầu rơi, trong tiếng mưa ầm ầm kia, Ngạn Thất lại mở miệng nói: “Em không đùa đâu, cũng không phải là chơi trò chơi! Anh Húc, em thật sự rất thích anh! Là kiểu thích gọi là tình yêu!”

Nói rồi, cậu nhóc đột nhiên lao đến, Trình Húc không tránh kịp, chân loạng choạng, cơ thể mất đà ngã về phía sau, bị Ngạn Thất đè trên sô pha.

Ngạn Thất căng thẳng lo lắng tìm môi anh hôn xuống.

Đôi môi run rẩy, ngay cả cơ hàm cũng run theo, Trình Húc cảm nhận được nhóc con đang hoảng loạn, liền thả lỏng ý muốn đẩy nhóc ra, Ngạn Thất cứ thế liếm loạn trên môi anh.

Dường như Ngạn Thất đã dùng hết dũng khí của mình, thấy bản thân không bị từ chối, ánh mắt ngạc nhiên lộ ra vẻ vui mừng, vừa định tiến thêm bước nữa, Trình Húc liền ngẩng đầu né đi, dùng chất giọng ôn hòa nói: “Anh không đẩy em ra, không phải là bởi vì anh thích em, mà là không muốn em cảm thấy xấu hổ, em hiểu chứ?”

Sự phấn khích trên khuôn mặt cậu thiếu niên nhanh chóng bị dập tắt, ánh mắt xoẹt qua tia đáng thương, Trình Húc đỡ cậu nhóc đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Em về đi, anh sẽ xem sự việc hôm nay chỉ là một trò đùa, anh không để trong lòng đâu.”

Ngạn Thất nghe câu này, cảm giác như mình bị tát một cái mạnh, lớn tiếng nói: “Em là thật lòng! Anh Húc, em thật sự thích anh! Em muốn anh chỉ đối tốt với em, trong mắt anh chỉ được chứa mỗi em! Em còn muốn làm tình với anh! Cùng anh có những đụng chạm vui sướng nhất! Kết hôn với anh!”

Cho dù Trình Húc có biết tiết chế bản thân tốt đến đâu thì khi nghe cái câu này, sắc mặt anh chuyển sang căng cứng.

Anh nhắm mắt hồi thần, rồi lại mở mắt ra nhìn vào cậu thiếu niên ngông cuồng đối diện, dùng tông giọng bình thản hững hờ: “Tôi không thích cậu. Thật ra tôi càng hy vọng cậu có thể cưới Tiểu Cần hơn, tôi nghĩ rằng rất hợp…”

“Có thằng điên mới thích cái tên đầu đất đó! Em thực sự hận chết cậu ta! Hận chết cậu ta tại sao lại có thể hút mọi ánh nhìn của anh về phía mình, hận cậu ta tại sao lại có thể tùy ý làm nũng với anh, cậu ta chà đạp lên mọi tâm ý, mọi cố gắng của anh, rõ ràng những món đồ kia, anh phải vất vả lắm mới tìm được cho cậu ta nhưng cậu ta lại không biết trân trọng dù chỉ là một tí! Đời này em ghét nhất, hận nhất chính là cậu ta!”

Cơn giận của Ngạn Thất đã không thể khống chế được nữa, cặp mắt trừng to đáng sợ.

Trình Húc nghe em trai mình bị bêu xấu, sắc mặt càng trở nên băng lãnh, nói: “Tôi không cho phép cậu nói em trai tôi như vậy. Ngạn Thất, cậu về đi, sau này cũng đừng đến nữa.”

“Anh…”

Ngạn Thất hoảng hốt nhìn anh chằm chằm, trên mặt đầy bi thương, tội nghiệp.

Không cam lòng rống lên: “Tại sao phải như vậy? Dựa vào cái gì chứ?” Sau khi rống xong, dường như cậu thiếu niên cảm thấy không còn mặt mũi nào để ở đây nữa, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc Ngạn Thất quay đi, Trình Húc tựa hồ như thấy một hàng nước mắt lăn dài trên má hắn.

Trình Húc nhìn theo bóng lưng cô độc kia, có chút hối hận, nhất thời cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng được, lại cảm thấy lời mình nói quá nặng.

Anh không có tâm trạng làm việc, lần đầu tiên trong đời bởi vì phiền muộn mà đi vòng vòng phòng, khi cơn mưa trở lớn, cuối cùng Trình Húc lựa chọn xuống lầu.

Có lẽ Ngạn Thất đã lái xe rời đi rồi, nhưng cũng cần phải xác nhận với Ngạn gia là Ngạn Thất đã về đến nhà an toàn mới được.

Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, không thể để vì chuyện này mà phá vỡ.

Tuy nhiên, cuộc hôn nhân mà hai bên gia đình mong ngóng chắc chắn phải hủy bỏ, anh tuyệt đối không thể gả em trai cho một đứa nhóc có tâm ý quá mãnh liệt với mình, dù là để phát triển cơ nghiệp hay thiết lập mối quan hệ quý tộc bản xứ cũng không được.

Trong khoảng thời gian Trình Húc xuống lầu, anh đã suy nghĩ rất nhiều, lúc đi đến cửa, liền thấy Trình Cẩn đi vào.

Dáng vẻ em trai vẫn luôn là một bộ ngây thơ hồn nhiên như vậy, dường như là nhìn thấy chuyện gì đó rất thú vị, “Anh, em kể anh nghe cái này, anh đoán xem thử em vừa nhìn thấy gì?”

Trình Húc liếc nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, trong lòng dâng trào lên chút lo lắng, nhưng khu nói chuyện lại không để lộ ra cái gì khác thường, "Thấy cái gì?"

“Em thấy Ngạn Thất ngồi xổm ở góc tường nhà mình khóc nhè! Nhất định là thất tình rồi! Em nhớ cậu ta có nói bản thân đã chuẩn bị rất kĩ để tỏ tình với ai á.” Trình Cẩn cười “Hehe.”.

“Anh hai, anh nói xem en có cần tốt bụng mang cho cậu ta một cái ô không?’

“Không cần.” Trình Húc bình tĩnh nói: “Sau này em cách xa cậu ta một chút.” Không đợi Trình Cẩn kịp tò mò, anh đã nói: “Em mau vào nhà đi, Trình Trình đang chạy đi lấy nước rồi.”

Đợi sau khi em trai vào nhà, Trình Húc vội vàng cầm ô chạy ra ngoài.

Mưa lớn, sắc trời âm u, những cột đèn điện trí năng tiên tiến cũng khó mà đấu lại được với mẹ thiên nhiên, ánh sáng yếu ớt giữa đêm mưa tầm tã. Giày da sáng bòng của Trình Húc bị nước mưa bắn bẩn, quần tây ướt một mảng.

Anh vội vàng tìm tới tìm lui, cuối cùng nhìn thấy thân ảnh ngồi xổm ở góc tường nhà mình.

Có chút đáng thương.

Tiếng mưa dù to đến đâu cũng không thể lấn át được tiếng khóc bi thương phẫn nộ, Ngạn Thất đấm mạnh vào tường, máu chảy đầm đìa nhưng lại nhanh chóng hòa tan vào làn mưa.

Mặc dù trước đó anh có thể cảm nhận được ánh mắt Ngạn Thất nhìn mình có chút không đúng, tựa như… chiếm hữu, nhưng Trình Húc không hề nghĩ đến chuyện lại đến nước này, hơn nữa lời từ chối của anh lại gây ra hậu quả như thế.

Biết rằng không nên đến gần vì hành động như vậy chỉ càng khiến đứa trẻ này lún vào sâu hơn, nhưng Trình Húc vẫn không khống chế được bước chân của mình, từng bước đến gần Ngạn Thất.

Tiếng mưa nuốt chửng tiếng bước chân, nhưng cảm nhận được ai đó đứng che ô cho mình, Ngạn Thất biết đó là ai.

Thiếu niên sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt vẫn chưa tan hết phẫn uất, nhưng đợi sau khi nhìn thấy rõ mặt Trình Húc, lại lộ ra tia kinh hỉ. Cậu thiếu niên khàn giọng mở miệng: “Húc ca…”

Tâm trạng Ngạn Thất thay đổi rất nhanh, trong thoáng chốc, trái tim anh run lên.

Từ sở thích có thể nhìn ra được anh là một người yêu thích sự lãng mạn, chưa kết hôn, ngoài việc đối tượng dẫn về nhà em trai đều không thích thì thật ra cũng là do bản thân anh không có quá nhiều tình cảm với đối phương. Thậm chí, anh còn cảm thấy đối phương không đủ yêu mình.

Chọn anh, chẳng qua là nhìn trúng điều kiện của anh.

“Nếu như cậu xảy ra chuyện gì không may thì tôi rất khó nói chuyện với Ngạn gia.”

Giọng Trình Húc vẫn bình thản, anh nhét ô vào tay Ngạn Thất: “Về đi, về tắm nước nóng, sau đó sát trùng vết thương.”

Mặc dù có rung động, nhưng Trình Húc biết rõ, họ không thể.

Tuổi tác cách biệt, còn đều là nam nhân, chính phủ không cấm hôn nhân đồng giới. Nhưng rõ ràng, ở cái xã hội này sẽ chẳng ai muốn công nhận.

Nhìn thấy đối phương nhận ô, Trình Húc định rời đi, nhưng Ngạn Thất đột nhiên giữ chặt anh lại, mạnh mẽ ấn anh vào tường.

Dưới chiếc ô, Ngạn Thất hôn anh kịch liệt.

Đôi môi run rẩy, nhưng không hề do dự, hung hăng xâm nhập vào khoang miệng Trình Húc.

Trình Húc không kịp trở tay, khoang miệng bị liếm láp, môi còn bị cắn một cái mạnh.

Trình Húc biết tốt nhất bây giờ mình nên đẩy Ngạn Thất ra, hoặc đấm cho tên nhóc này một cái, nhưng khi vừa cuộn tay liền nhìn thấy nam nhân như một con thú nhỏ đáng thương, không có cách nào xuống tay được.

Trước giờ anh chưa bao giờ đánh người, đó là lý do thứ nhất, còn có một lý do khác khiến anh không thể động thủ.

Đối phương đang khóc.

Chỉ là quá thích mình mà thôi, từ chối là được rồi, đánh người đúng là hơi quá đáng.

Trình Húc buông lỏng tay, bất lực: “Tiểu Thất, cậu vẫn còn trẻ, tôi cho phép cậu mất lí trí một lần nhưng tôi cũng hy vọng khi cậu về nhà suy nghĩ lại sẽ tỉnh táo hơn trong chuyện tình cảm.” Nói rồi anh đẩy lồng ngực của đối phương, không do dự bước vào nhà.

Ngạn Thất không hề đuổi theo, chỉ đứng yên một chỗ, lớn tiếng nói: “Em sẽ không từ bỏ!”

Trình Húc không quá để ý chuyện này, việc anh muốn tránh mặt một cậu nhóc thật ra cũng không khó, tính chất công việc của anh yêu cầu phải thường xuyên đi công tác, vì vậy anh đi đến nửa năm.

Lúc trở về, anh thấy Ngạn Thất đã chọn buông bỏ, dù sao tính nhẫn nại của thanh thiếu niên thời nay có giới hạn, Trình Cẩn là một ví dụ điển hình.

Nhưng không ngờ sau khi quay về, liền nghe tin em trai thích cậu nào tên Lục Đào.

Sau khi tác thành hôn sự cho em trai, cuối cùng Trình Húc cũng có thời gian rảnh để thở phào nhẹ nhõm.

Một lần kia, anh đến Ngạn gia dự tiệc, ở yến hội, gặp lại Ngạn Thất.

Đối phương đã cao hơn nhiều, khí chất trưởng thành hơn, Trình Húc phải liếc nhìn Ngạn Thất mấy cái, trái tim thổn thức, nhưng anh nhanh chóng hồi phục tinh thần, sau đó chào hỏi đối phương, cả hai còn nâng ly trò chuyện.

Ngạn Thất không nhắc về chuyện ngày xưa nữa, điều này khiến Trình Húc yên tâm.

Nhưng anh không nghĩ rằng, yến hội còn chưa kết thúc, anh đã rơi vào hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, đã ở trên tầng hai của Ngạn gia, trong phòng của Ngạn Thất, hơn nữa anh còn đang trong trạng thái bán khỏa thân.

...

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì bão vote liên tục 😘 tuy các bạn không hay cmt nhưng đọc chương nào cũng vote khiến mình rất hạnh phúc 😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net