Chương 58: Hạ thuốc - Anh trai H nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Húc không cần nghĩ cũng biết rằng mình đã bị hạ thuốc.

Nhưng bị hạ bằng cách nào, ra làm sao thì anh không hình dung nổi. Có lẽ anh đang nằm trên giường của Ngạn Thất, bởi vì anh đã từng đến đây, lúc mở mắt ra còn thấy món đồ nhỏ anh tặng hắn trên tủ đầu giường.

Bộ tây trang cao cấp bị cởi ra, cà vạt lỏng lẻo, cúc áo bung rớt tứ tung, hơn nữa còn có một nam nhân cỡ đôi mươi nằm đè trên thân Trình Húc, miệng ngậm chặt đầu ngực của anh.

Từ trước tới nay Trình Húc chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, anh muốn giơ tay đẩy tên điên kia ra, nhưng phát hiện bản thân không có chút sức lực nào, khó khăn lắm mới nâng được tay lên nhưng lòng bàn tay vừa đặt lên vai đối phương, khí lực đã cạn kiệt.

Anh chỉ có thể nghiến răng, cất lên chất giọng khàn đục: "Cậu muốn làm cái gì vậy?"

Ngạn Thất nghe thấy Trình Húc nói chuyện, cơ thể cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên.

Diện mạo tuấn tú, đừng nét tựa như người cô họ có danh xưng đệ nhất mỹ nhân, nhưng lúc này vẻ đẹp ấy dường như đã bị vấy bẩn bởi tà khí, đáy mắt rực lên ngọn lửa dục vọng.

Bàn tay ngừng run, lực đạo mạnh mẽ, gian tà liếm môi Trình Húc, thấp giọng cười nói: "Tất nhiên là làm tình với anh rồi, Húc ca của em." hắn ta nói xong còn cố ý dùng hạ thể ma sát vào giữa đũng quần của Trình Húc.

Trình Húc hít một hơi sâu, giờ anh đã nhận ra mọi chuyện đang vượt xa khỏi tầm kiểm soát của mình, thậm chí quần tây cũng đã bị cởi, trên người anh chỉ còn lại đúng một chiếc quần lót.

Hơn nữa khi Ngạn Thất ma sát cọ cọ, anh có thể cảm nhận được hung khí cứng như sắt của đối phương, thô dài, nhiệt độ cực cao, ngay cả khi nó vẫn còn đang bị lớp quần dày bao bọc, đúng là dọa người.

Trình Húc cố gắng trấn an chính mình và cả Ngạn Thất, nói: "Cậu hạ thuốc tôi, bây giờ lại muốn cưỡng hiếp tôi, cậu có biết thế này là phạm pháp không? Yến hội còn có người của bộ hình pháp tham gia, anh ba của cậu còn là luật sư có tiếng, nếu như bị người khác phát hiện, cho dù cậu là dân bản xứ cũng sẽ bị trục xuất, thậm chí còn bị đày đến tinh cầu Địa ngục."

Đối mặt với sự uy hiếp của anh Ngạn Thất chẳng hề có chút nào gọi là sợ hãi, cậu ta ngậm lấy đôi môi của Trình Húc, nhẹ nhàng liếm mút như đang ăn một miếng bánh thơm ngậy.

Trình Húc không chịu đựng được nữa, cố gắng né đầu ra, nhưng lại bị Ngạn Thất giữ lại, tiếp tục nhâm nhi môi anh.

Ngạn Thất hôn cho sướng rồi mới nói: "Em không sợ những điều đó, đưa em đi đâu cũng được, em chỉ biết rằng, em đang muốn anh đến phát điên thôi, nếu không có được anh, em sẽ tức chết mất."

Hắn ngắm nghía khuôn mặt Trình Húc, ánh mắt lóe ra ý cười cùng nham hiểm: "Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, em nghĩ sau khi đợi anh được trở về, em nhất định sẽ phải có anh, một giây cũng không thể bỏ lỡ!"

Ngạn Thất duỗi tay sờ mò xuống phía dưới của Trình Húc, men đường viền quần lót lướt qua.

Hô hấp của Trình Húc hỗn loạn, cố gắng giãy dụa, nhưng thuốc đã khiến rơi vào cơn say, với cái sức lực này thì còn chẳng giết nổi một con kiến nữa mà đòi né.

"Xoẹt" một tiếng, quần lót của anh trực tiếp bị xé rách, gậy thịt trắng hồng bị phơi bày trước mắt Ngạn Thất.

"Húc ca ơi, Tiểu Húc đẹp xinh quá đi." Ngạn Thất nhìn gậy thịt của anh, thần trí mơ hồ, cúi người xuống bắt đầu liếm mút, đầu lưỡi đi qua từ bụng dưới của anh đến lớp lông mỏng, lúc liếm đến gậy thịt, Trình Húc không biết lấy được sức ở đâu, giơ chân đạp mạnh vào vai hắn.

Vốn dĩ anh không hề có hy vọng mình sẽ đạp đối phương lui ra, nhưng Ngạn Thất đang không phòng bị nên thật sự đã bị anh đạp lui ra.

Trình Húc vội vàng leo xuống khỏi giường, loạng choạng chạy về phía cửa, còn không quên cầm theo quần của mình.

Ngạn Thấp híp mắt, từng bước từng bước đuổi đến, lúc Trình Húc đang loay hoay mở khóa cửa, hắn đã ôm chặt, giữ anh lại.

"Đừng chạy! Không được chạy! Anh là của em!"

Hai cánh tay ôm lấy eo Trình Húc như kẹp sắt, khiến anh không thể nhúc nhích.

Dương vật nóng rực đang cọ sát vào mông anh, dường như đang tìm nơi nó thuộc về, đầu hắn chui vào hõm cổ anh, sức nóng từ da thịt truyền tới anh, hơi thở nóng rực phả vào xương quai xanh của anh, mang theo mùi rượu, khiến Trình Húc có chút choáng váng. Rất nhanh Ngạn Thất đã ép được anh vào tường, hôn xuống môi anh.

"Ư... không thể..." có chống cự cũng vô ích đến cả lời còn chưa nói hết đã bị nuốt chửng rồi kia mà.

Trình Húc bị cưỡng ép nhận lấy hôn cuồng nhiệt của nam nhân.

Anh chưa bao giờ được người khác hôn như vậy, tưởng rằng sẽ nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại không ngờ lại cuồng nhiệt đến thế.

Ngạn Thất như muốn nuốt anh vào bụng. Gậy thịt bị bàn tay to lớn của đối phương đem ra trêu đùa, không biết là do rượu hay là vì lâu ngày bị kìm nén, gậy thịt đã cứng lên.

"Ư ... không được..." Không dễ dàng để có thể hít được chút không khí, Trình Húc thở gấp, vẻ bình tĩnh ôn hòa tự đại thường ngày tan vào hư không, cơ thể như cục đá lạnh do bị Ngạn Thất nóng bỏng chạm vào mà tan chảy, tim anh đập mạnh như đánh trống.

"Tại sao lại không được, hửm?" Ngạn Thất quan sát anh, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt cùng ngoan cố, "Húc ca, em thích anh, em muốn đâm sâu vào anh, muốn làm cho anh không thể xuống giường, trói anh lại bên em."

Hắn tiến nhanh, ngón tay chạm tới hoa huyệt phía sau của Trình Húc, từng chút một đi vào.

"Cậu bình tĩnh lại đã, đừng... a..." Nam nhân cúi xuống hôn anh, không cho anh né tránh, Trình Húc chỉ có thể phát ra tiếng nấc, nhưng lại càng khiến ngón tay đối phương tiến vào càng sâu, rất nhanh toàn bộ ngón tay đều đã cắm vào, cánh cửa lúc nãy bởi vì Trình Húc vội mở nên hở ra một ra đột nhiên bị mở tung ra, một người đàn ông xuất hiện, nhìn hai người bọn họ với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Trình Húc chỉ vừa liếc qua liền biết đó là ai... Anh rơi vào tuyệt vọng.

Đó là cha của anh, Trình Tranh.

Trình Húc kích động, lấy hết sức bình sinh đẩy Ngạn Thất ra.

Đương nhiên loại chuyện kia cũng không thể tiếp tục nữa, Ngạn Thất uống quá nhiều bị đẩy một cái liền nằm lì dưới đất ngủ say.

Trình Húc lau nước miếng tràn ra khỏi khóe miệng, lần đầu trong đời đối mặt với ba, anh lại cảm thấy khó khăn như vậy, nhưng Trình Tranh chỉ bình tĩnh đóng cửa lại, nói: "Mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài."

Quần lót không còn để mà mặc nữa, Trình Húc chỉ có thể trực tiếp kéo quần tây lên, sau đó vội vàng cài lại cúc áo, khoác vest lên, chỉnh trang một chút.

Anh nhìn Ngạn Thất đang nằm dưới đất say giấc nồng, do dự nhưng vẫn chọn đỡ nửa người hắn lôi lên giường, giúp hắn ta đắp chăn rồi mới rời đi.

Lúc hai cha con lên xe, Trình Tranh liền mở miệng, sắc mặt hết đỏ lại đen rồi chuyển sang tái nhợt, "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao con lại dây dưa với Ngạn Thất? Còn làm ra loại chuyện đó nữa, nếu không phải ba đi dạo để tỉnh rượu vô tình nghe thấy tiếng động kia, hai đứa có phải sẽ tiến xa hơn rồi không..."

"Con xin lỗi..." Trình Húc đã hồi phục sắc mặt thường ngày, hết thảy đều ổn trừ việc cảm thấy toàn thân không còn chút khí lực nào, đặc biệt chính là phía sau.

Mặc dù chỉ bị một ngón tay chen vào, nhưng anh có cảm giác rất kì lạ.

Trình Tranh nghe thấy con trai xin lỗi, cau chặt mày, đột nhiên hỏi: "Con nói rõ cho ba, có phải con bị thằng nhóc đó cưỡng ép không? Ba không tin con lại dây dưa với nó, trước đây kể cả sở thích hay tính hướng của con không phải như vậy! Nếu con bị cưỡng ép, ba ba sẽ tìm gia chủ Ngạn gia nói chuyện rõ ràng, bằng mọi cách tống nó vào tinh cầu Địa Ngục, ba không tin Ngạn gia sẽ chống lưng cho nó cả đời được."

Ông hỏi như vậy, ngoài việc tức giận ra còn cả hoang mang.

Hoang mang là vì có phải đứa con mình luôn tự hào khi nhắc đến là người đồng tính hay không, nếu không tại sao đến từng tuổi này vẫn chưa lập gia đình?

Mặc dù xã hội hiện đại đã rất phóng khoáng về vấn đề xu hướng tình dục nhưng ông luôn muốn Trình gia có con cháu nối dõi, Trình Tranh tuyệt đối không thể để con mình mất đi nòi giống.

Hơn nữa khi nãy nhìn thấy cái tư thế lúc nãy, con trai ăn chắc là nằm dưới.

Trình Tranh vừa lo vừa tức, quan sát vẻ mặt của con trai, hy vọng bản thân sẽ có câu trả lời thích đáng.

Trình Húc trầm mặc một lúc mới nói: "Con không phải bị cưỡng ép." Anh có thể thấy ba rất tức giận, nếu nói ra, Ngạn Thất chắc chắn sẽ bay sang tinh cầu Địa Ngục nghỉ dưỡng.

Mặc dù anh rất ngại về chuyện xảy ra lúc nãy, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh vẫn không muốn làm khó Ngạn Thất, anh nghĩ tuổi trẻ ai cũng có những sai lầm, có lẽ Ngạn Thất uống nhiều nên đầu óc mới lú lẫn.

Hơn nữa anh không hề muốn Ngạn Thất vì chút chuyện này mà bị trục xuất.

"Không phải cưỡng ép thì là cái gì?" Trình Tranh nóng máu, "Lẽ nào là con với thằng đó có... Có tình cảm? Hay chỉ là chơi đùa cho vui? Hai đứa chơi như vậy được bao lâu rồi?"

Trình Húc hơi hoảng, nói: "Ba, con đã hơn ba mươi rồi, biết rõ bản thân đang làm cái gì, vừa nãy là do hai đứa bọn con uống nhiều quá nên mới bị hoang tưởng, sau này sẽ không tái diễn nữa."

Trình Tranh tức đến nhăn mặt: "Con cũng biết là con đã hơn ba mươi rồi hả? Tại sao lớn tuổi vậy rồi còn làm ra loại chuyện đó! Nếu như bị truyền ra ngoài, con nghĩ thử xem những người ngoài kia sẽ nghĩ gì về con? Thằng nhóc đó còn kém con hơn chục năm tuổi? Nó chỉ chạc tuổi Trình Cẩn thôi, cái này con biết đúng không!"

"Con biết sai rồi!" Trình Húc thành khẩn nhận tội, "Sau này sẽ không tái phạm nữa, con cũng sẽ không tiếp xúc với cậu ta thêm lần nào nữa đâu ba."

Trình Tranh vẫn một mặt căng cứng, đợi khi xe gần về đến nhà, ông đột nhiên lớn tiếng nói: "Kết hôn! Con nhanh chóng kết hôn cho ba! Nếu không, ba không yên tâm."

Trình Húc dựa lưng vào ghế, nhẹ giọng nói: "Vâng, ngày mai con sẽ tìm bà mai."

Anh lại đi xem mắt một lần nữa, cũng cảm thấy đối phương là một cô gái không tồi, hai bên còn bắt đầu hẹn hò, địa điểm là do cô gái kia chọn, nói rằng nơi đó là tiệm bánh nổi tiếng.

Trình Húc là một nam nhân lịch thiệp, sẽ không từ chối yêu cầu của đối tượng xem mắt. Sau khi đến nơi, nhìn vào tên tiệm bánh, anh cảm thấy có chút tò mò, nhưng cũng không quá quan tâm, mãi đến lúc xếp hàng chọn bánh, thấy được Ngạn Thất phóng ánh mắt nóng bỏng như mặt trời tới mình, Trình Húc mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngạn Thất thắt tạp dề ngang hông, đầu đội mũ bếp, đã hơn nửa năm không gặp, hắn lại càng cao hơn, đẹp trai hơn nửa năm trước. Bốn mắt nhìn nhau, mắt hắn lóe sáng, ngay sau đó là ý cười, khóe miệng nhếch lên cười lớn, nhiệt tình chào hỏi: "Húc ca, lâu rồi không gặp."

Trái tim Trình Húc không hiểu sao hơi thổn thức, anh gật gật đầu: "Lâu rồi không gặp. Cậu... làm việc ở đây à?"

Ngạn Thất cười nói: "À. Đây là tiệm bánh của em."

Trình Húc còn chưa nói gì, cô gái bên cạnh đã kinh ngạc: "A, thật giỏi, trẻ tuổi như vậy đã có tiệm bánh riêng rồi."

Ngạn Thất chuyển mắt sang người cô gái, miệng cười nhưng tâm không cười. "Chị đây... lẽ nào là hôn thê tương lai của Húc ca?"

Cô gái đỏ mặt, dựa thân vào người Trình Húc, nhìn vào là biết con gái nhà người ta đang ngầm thừa nhận rồi.

Trình Húc cảm nhận đáy mắt Ngạn Thất nổi lên tia băng lãnh, tim anh không hiểu sao lại đập "Thình Thịch" như trống. Anh biết Ngạn Thất vẫn chưa có ý muốn từ bỏ thứ tâm tư kia với mình, anh chỉ muốn trốn đi, nhưng đã bị đối phương chặn trong nhà vệ sinh.

Nam nhân trước mắt rất cao, hơn anh nửa cái đầu, cơ bắp săn chắc, đủ để vây hãm chặn lối anh, ngay cả khi bị cưỡng hôn, dù không uống say hay bị hạ thuốc nhưng anh vẫn không tài nào thoát khỏi Ngạn Thất.

Cuối cùng đành phải cắn lưỡi hắn mới trốn khỏi cái hôn cuồng nhiệt ấy.

Môi cả hai dính một vệt máu, Ngạn Thất trừng mắt nhìn anh, tỏ ý bản thân đang rất giận dữ, thấp giọng ở bên tai anh đe dọa: "Không cho phép anh kết hôn! Trước khi em từ bỏ anh, tuyệt đối anh đừng mơ tưởng đến việc ở cạnh ai khác! Nếu như để em biết được thì anh đừng mong yên ổn, cái gì em cũng dám làm hết cả đấy."

Ngạn Thất chưa tròn hai mươi, trừ hậu phương có Ngạn gia thì không hề có bất kỳ thực lực gì đặc biệt, Trình Húc lại là con trai trưởng của người giàu có nhất, đáng lẽ nên lơ đi lời đe dọa của hắn ta, nhưng từng chữ từng câu của đối phương như đâm vào tim anh, nhịp tim loạn hết cả lên.

Trình Húc nói: "Được rồi, tôi hứa, nhưng cậu cũng không được phép làm phiền tôi nữa."

Ngạn Thất nghiến răng nghiến lợi, rặn ra chữ "Được."

Sau khi Trình Húc quay về, anh liền nói câu chia tay với đối tượng xem mắt, hơn nữa còn tặng người ta quà bồi thường, từ đó về sau không chịu đi xem mắt nữa.

Trình Tranh rất tức giận, chất vấn anh, anh không nói gì, mặc định cả đời này mình sẽ không bao giờ có cái gọi là tổ ấm thứ hai.

Ngạn Thất cũng làm như đã hứa, trừ đụng mặt ở yến tiệc thì cả hai không có bất kì liên hệ gì với nhau.

Cứ vậy, vài năm trôi qua, Trình Húc nghĩ đối phương nhất định đã buông bỏ, dù sao lúc đó hắn ta còn rất trẻ, suy nghĩ nông cạn là chuyện thường tình thôi phải không?

Nhưng khi Trình Húc rơi vào tình huống tồi tệ nhất, Ngạn Thất có cho người tới ngỏ lời muốn giúp anh, tất nhiên phải có giá.

Trình Húc lập tức từ chối, trả lời: "Tôi còn chưa đi đến bước đường bán thân."

Mà hiện tại, anh lại đang bán thân vì 'sự nghiệp'.

...

Ngạn Thất là đứa con thứ bảy

Vậy thì trước hắn ta sẽ là Ngạn Nhất, Ngạn Nhị, Ngạn Tam, Ngạn Tứ, Ngạn Ngũ, Ngạn Lục phải hem nà 😼💅🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net