Chương 63: Kế hoạch bị bại lộ - Anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương thức kinh doanh ban đầu của Trình Húc không được coi là an toàn, vì phải có mạo hiểm mới có thành công. Bọn họ kinh doanh về nguồn năng lượng mới, tầm nhìn so với người khác phải xa hơn một chút.

Lịch sử phát triển của Trình gia bắt nguồn từ ông nội của Trình Húc, ông đã mua một tinh cầu cũ nát rồi vô tình tìm thấy tân khoáng chất ở đó, từ đó Trình gia bước vào danh sách phú hào.

Đến thời Trình Húc quản lí cơ nghiệp gia đình, mặc dù không thể nói là quá phát triển, nhưng lại bảo vệ tốt gia nghiệp của gia đình, anh không phải là người dễ dàng trong việc, hạng mục đầu tư thông thường đều phải kiểm tra, chuẩn bị kỹ càng, chứ đừng nói tới hợp đồng lớn.

Khi bản kế hoạch đầu tư lớn được giao cho anh, Trình Húc cẩn trọng hơn rất nhiều, anh dành rất nhiều thời gian để điều tra, xác nhận kế hoạch gốc.

Thực ra, lúc đầu ba đã thuyết phục anh, dù lợi nhuận của khoản đầu tư này lớn nhưng rủi ro cũng tỉ lệ thuận với nó, nếu chính phủ không cấp giấy phép khai thác trong thời gian họ yêu cầu, rủi ro sẽ gia tăng cao hơn mức dự tính.

“Chuyện này có thể khiến Trình gia phá sản.” Trình Tranh lúc đó rất thận trọng

Trình Húc lại không cho rằng như vậy, “Con có một người quen đã xác nhận giúp rồi. Đến lúc đó nhất định yêu cầu bên mình sẽ được thông qua, dù có gia hạn thì chúng ta vẫn có thể chống đỡ một thời gian dài."

Khoản lời quá hấp dẫn, Trình Tranh không thể từ chối được.

Chỉ là không nghĩ đến, bọn họ lại xui xẻo như vậy, khu khai thác xảy ra một vụ tai nạn lớn, mặc dù không có thương vong, nhưng lại phá hủy hệ sinh thái của tinh cầu đó.

Làm tuyệt chủng bảy loài sinh vật quý hiếm.

Sự việc bị phơi bày, hai cha con Trình gia bị chính phủ bắt giữ giam vào tù, sau gần một tháng ngồi tù, cuối cùng cũng ra hầu tòa.

Mức phạt rất lớn!

Mới khiến bọn họ rơi vào bước đường cùng như hiện tại.

Trình Húc luôn nghĩ là bởi vì mình xui xẻo nên mọi việc mới thành ra như vậy.

Cho đến khi khi anh nhìn thấy bản hoạch định lấy ra từ két an toàn của Ngạn Thất mới lờ mờ cảm thấy có người đứng sau điều khiển.

Nội dung bản kế hoạch trước mắt gần giống với bản kế hoạch anh nhận được, Trình Húc càng xem càng cảm thấy chấn kinh, ngón tay khẽ run.

Sau khi lật đến trang cuối cùng, anh đứng không vững nữa, phải vịn vào mép bàn để chống đỡ cơ thể.

Tất cả đều là do Ngạn Thất ở phía sau làm ra sao? Mục đích là gì?

Trình Húc có chút rối rắm, nhưng rất nhanh anh đã đoán được mục đích của Ngạn Thất, là vì muốn có được mình.

Chẳng phải lúc đầu hắn hạ thuốc anh cũng vì mục đích này hay sao?

Trình Húc hít một hơi thật sâu, khi anh đang suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo thì cửa phòng bị đẩy ra, Ngạn Thất bước vào với một chiếc bánh ngọt trên tay, miệng huýt sáo, dường như rất vui vẻ, “Húc ca, xem xem em mang cho anh cái gì này…”

Hắn vẫn chưa kịp nói hết câu, bước chân liền ngừng lại, ánh mắt lia đến bản kế hoạch trên tay Trình Húc, lại liếc nhìn đến két sắt đã mở ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn giận dữ nói: “Ai cho phép anh mở két của tôi?”

“Chính cậu!” Trình Húc lạnh lùng nhìn hắn.

Ngạn Thất liền nhớ đến tối qua, đúng là hắn đã đồng ý.

Tối hôm qua lúc làm tình, Trình Húc hỏi hắn có thể cho anh một hạt lam châu đem cho Trình Cẩn hay không. Anh nói là lúc video call thấy cậu nhìn không vui vẻ thoải mái.

Ngạn Thất thì chỉ mong Trình Cẩn không vui vẻ thoải mái cả đời thôi, nhưng được Trình Húc kẹp một quá thoải mái, sau vài tiếng gọi “Ông xã” ngọt xớt, hắn mới giả vờ miễn cưỡng đồng ý, hơn nữa còn tự khai mật khẩu két cho anh.

Nghĩ đến đây, Ngạn Thất cảm thấy rất ảo não, hắn làm sao có thể quên thứ này vẫn còn ở trong đó?

Ngạn Thất đặt cái bánh lên bàn, lớn tiếng nói: "Thứ này là do người khác đưa cho em, lúc đó em thấy nó quá mạo hiểm, nên không làm, ai mà biết được nó lại rơi vào tay anh?”

“Phải không?” âm giọng Trình Húc vẫn rất lạnh, anh đưa tay mở bản kế hoạch, lật đến trang giấy có vết chỉnh sửa, nét chữ màu xanh rất rõ ràng, Trình Húc đưa nó đến trước mặt Ngạn Thất, “Đây là chữ viết tay của cậu, nội dung sửa đổi hoàn toàn giống với bản kế hoạch mà tôi nhận được."

Bản kế hoạch này rất quan trọng, anh phải đọc kĩ từng câu từng chữ, kiểm tra không dưới ba mươi lần nên anh còn nhớ như in nội dung của nó, bây giờ nếu cần, Trình Húc cũng có thể đọc lại không sai sót cái gì.

Trình Húc nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm, khóe miệng nhếch lên, “Tôi không biết tại sao bản kế hoạch của công ty chúng tôi, lại ở chỗ cậu, hơn nữa còn rất giống bản sửa đổi của cậu?”

Trong ba tháng qua, hai người rất hòa hợp, không chỉ tính cách, mà còn rất hòa hợp trong chuyện giường chiếu.

Ngạn Thất còn cảm thấy hình như Trình Húc đã rất thích mình rồi, việc cưới anh về làm vợ chỉ là chuyện sớm muộn nữa mà thôi. Nhưng lúc này đây, nhìn thấy tia lạnh lẽo trong mắt anh, hắn đột nhiên hoảng sợ, vội duỗi tay giật bản kế hoạch vứt đi, thanh âm cũng dịu đi một chút, lấy lòng: “Em thừa nhận, lúc đó em thật sự có gài người vào bên anh, chữ viết trên bản kế hoạch cũng là do em viết.”

Nghe đến cái câu này, Trình Húc càng thêm lãnh đạm “Mục đích của cậu là gì?”

“Đương nhiên là anh! Còn có thể là vì cái gì nữa?” Ngạn Thất có chút cáu, hắn không thể chịu nổi cái ánh nhìn của Trình Húc, nhịn không được muốn đến gần anh.

Trình Húc lùi lại một bước, tránh đi bàn tay duỗi về phía mình, “Để có được tôi? Vì vậy nên cậu lên kế hoạch gài tôi? Khiến cơ nghiệp của gia đình tôi bị phá huỷ?”

“Mẹ nó, em đâu có nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy!”

Ngạn Thất nóng máu, “Em thừa nhận là tôi gài anh, nhưng nó thực sự có thể thu lợi, hơn nữa chính phủ sẽ cấp mở giấy phép khai thác! Chỉ là so với thời gian bên anh dự tính muộn hơn nửa năm thôi. Em biết tình hình kinh tế của bên anh, Trình gia kinh doanh dựa vào năng lượng thực thể, lợi nhuận ít nhiều cũng bị dao động, chọn đầu tư lớn như vậy, bên anh có thể dễ dàng thu lợi nhuận từ hơn hai, ba tháng đầu, nhưng về sau muốn chống đỡ nửa năm chắc chắn là không được, không rót vốn đầu tư khủng thì chắc chắn sẽ phá sản. Kế hoạch của em là sẽ dùng tiền để thương lượng với cha con anh khi bên anh sắp trụ không nổi nữa.”

*dễ hiểu thì bên Trình gia nếu muốn lợi nhuận ổn định không đến mức phá sản thì phải chi khoản tiền lớn để đầu tư, Ngạn Thất tính là đến lúc bên Trình gia thiếu vốn đầu tư sẽ ra tay 'giúp đỡ' theo kiểu đôi bên cũng có lợi (nói chung là nó vòng vòng như vậy chứ mình cũng mù ba cái vụ này)

Hắn nhìn Trình Húc chằm chằm, mắt hiện lên một cỗi ngông cuồng, “Lúc đó em sẽ cho bên anh tiền đầu tư, yêu cầu của em là cùng anh kết hôn. Em tin, kế hoạch sẽ tiến hành thuận lợi, em sẽ đạt được mục đích.”

“Cậu!” Trình Húc nghiến răng, được giáo dục tốt nên anh không thể chửi thề, nhưng ánh mắt anh lại tràn đầy căm phẫn.

Ngạn Thất tiến về phía anh, nói: “Kế hoạch của em rất hay phải không? Nhưng em không nghĩ trong quá trình khai thác sẽ xảy ra chuyện! Che dấu cũng không thể che dấu! Đến lúc em nghe tin, hai người đã bị đưa vào tù rồi, em tìm mọi cách để đưa hai người ra, nhưng sau đó em lại nghĩ, kết quả như vậy thật ra so với kế hoạch ban đầu lại tốt hơn nhiều.”

Ngạn Thất điên cuồng khiến Trình Húc bị doạ đến sững sờ, đến lúc nhận ra lưng anh đã bị ép dựa vào tường, lùi cũng không lùi được.

Ngạn Thất tiến đến, lộ ra nụ cười quỷ dị: “Chỉ khi mất hết tất cả anh mới thuộc quyền sở hữu của em, anh không có tiền, sẽ không ai có thể cướp anh khỏi em! Cho dù anh bị trục xuất hay vẫn ở lại đây, thì vẫn có lợi cho em, có phải không?”

“Cậu thật sự… điên rồi!"
Tim Trình Húc đập loạn, vừa phẫn nộ, vừa kinh hoàng.

Ngạn Thất thấp giọng cười, hướng đến môi của Trình Húc nhẹ nhàng hôn xuống, ôn nhu nói: “Đúng vậy, từ lâu em đã điên vì không có được anh, em muốn tiếp cận anh, anh thì lại mượn thân phận người lớn để cách xa khỏi em, em ra tay với anh, cha anh lại đến cảnh cáo em. Em ghét tất cả những gì ngăn cản chúng ta, trong một năm anh phá sản, chính là một năm kiên nhẫn nhất của em. Em luôn quan sát anh, theo dõi anh, anh bị người ta từ chối một lần, sỉ nhục một lần, thì hy vọng của em tăng lên một phần, em muốn đợi đến khi anh hoàn toàn tuyệt vọng muốn bỏ cuộc, sẽ xuất hiện trước mặt anh như một vị thánh cứu thế, khi anh cầu xin em giúp đỡ, em sẽ không từ chối anh. Anh biết vì sao không? Nếu như đến bước đó mà anh vẫn không thuộc về em, anh biết em sẽ làm ra chuyện gì không?”

Cả người Trình Húc phát run, thất thanh nói: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”

Ngạn Thất xoa lên mặt Trình Húc, thấy  anh tránh né, vẫn cố chấp đè mạnh tay, “Tất nhiên là ra tay với người anh thương yêu nhất rồi, chứ em còn làm gì được nữa đây Húc ca?”

Ngạn Thất cười mỉm, “Đó không phải là cách tốt nhất rồi hay sao? Hai người bọn họ, một người thì già yếu, một người thì ngu đần, muốn anh bên em, em có cả ngàn cách.”

Trình Húc cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn nam nhân trước mặt, anh nhớ đến người đời nhắc về Ngạn gia như thế nào...

Là không từ thủ đoạn để có được thứ mình muốn.

“Bây giờ anh đang hận em muốn chết có phải không?” Ngạn Thất lại hôn lên môi anh, rất ấm áp nhẹ nhàng, “Anh đừng quên, chính anh là người chấp nhận bản hợp đồng đó, cho dù em có làm gì, nếu không phải anh lo Trình gia sẽ xuống dốc mà chọn con đường mạo hiểm, thì đâu có kết quả như hiện tại đâu.”

Trình Húc cứng mặt, mặc cho hắn sờ mặt mình, lạnh giọng nói: “Chuyện đó đã qua rồi, tôi sẽ không vướng bận quá khứ. Chỉ hơn tám tháng nữa là hợp đồng của chúng ta kết thúc, khi hợp đồng kết thúc, tôi sẽ rời khỏi cậu thật xa!”

“Phải không đó?” Ngạn Thất híp mắt lại, sau đó lại bật cười ngả ngớn, Trình Húc cảm thấy chuyện tiếp theo không hề đơn giản, Ngạn Thất ghé sát vào tai anh, nhẹ giọng nói: “Húc ca, anh có phải đã quên trên tay em có gì rồi không?”

Sắc mặt Trình Húc liền thay đổi: “Cậu đã đáp ứng tôi rồi! Cái video đó không được tung ra ngoài!”

“Cái video đó không tung ra ngoài, nhưng đưa cho người khác xem thì sao?” Ngạn Thất cười càng hăng, “Ba tháng qua, ngày nào chúng ta cũng làm tình, trong phòng ngủ, trong bếp, trên xe, còn trên bàn làm việc của em ở công ty, Húc ca, anh đoán xem em có bao nhiêu video?”

Trình Húc run người: “Ngạn Thất! Cậu nói không giữ lời!”

Ngạn Thất thấp giọng, cười nói: “Là do Húc ca quá ngây thơ thôi. Anh luôn được người khác đánh giá là mang lại cảm giác an toàn, làm việc chắc chắn, nhưng anh có một khuyết điểm, anh luôn luôn rất dễ mềm lòng.”

Ngạn Thất bóp cằm Trình Húc, “Ví dụ như, việc em đã hai lần muốn từ bỏ anh, lần thứ nhất, là tỏ tình thất bại.”

Ngạn Thất nhớ lại đêm hôm đó, tiểu thiếu gia tính tình luôn kiêu ngạo, lòng tự tôn cao ngất trời, lại bị từ chối lãng xẹt, thảm thương như thế, hắn chỉ muốn khóc thật to rồi quên đi đoạn tình cảm ấy, “Anh à, tại sao lại đến đưa ô cho em?”

“Lần thứ hai là lúc em cưỡng hiếp anh thất bại.”

Ngạn Thất vì uống quá nhiều mới quyết tâm chuốc thuốc Trình Húc, lúc bị bắt gặp đã vô cùng chán nản, lúc đó hắn không phải vì say mà ngất, chỉ là kiếm cớ để trốn tránh. “Nhưng anh không chỉ không vạch trần em, mà còn nhẹ nhàng đỡ em lên giường, đắp chăn cho em.”

“Anh tốt như vậy, làm sao em có thể từ bỏ anh?” Ngạn Thất nhìn chằm chằm Trình Húc, “Vì vậy bản hợp đồng một năm kia đối với em chỉ là có rác, cả đời, cả kiếp này, anh là của em!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net