Chương 64: Cưỡng chế yêu - Anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thặc sự là mình gất muốn rep cmt của tất cả các bạn, nhưng nó cứ bị zầy nè:

Coi có tứk hông chớ lị

...

Quan hệ của cả hai xấu đi rất rõ rệt, Trình Húc đối với Ngạn Thất không có biểu cảm gì đặc biệt, cũng không cho hắn chút hơi ấm nào.

Với tính cách của anh, không thể chửi tục hay làm những hành động lỗ mãng với Ngạn Thất, chỉ có thể làm lơ hắn mà thôi.

Nhưng anh vẫn phải làm theo hợp đồng, buổi sáng đi làm, buổi tối trở về dinh thự của Ngạn Thất, chỉ là anh không chịu ngủ chung giường với hắn nữa.

Đêm đầu tiên anh chạy sang phòng cho khách sát vách ngủ, nhưng lòng lại lo Ngạn Thất sẽ nổi điên, sợ rằng hắn sẽ cấm anh, vậy mà tối hôm đó lại rất bình yên, không có chuyện gì xảy ra cả, ngày hôm sau vẫn như cũ nhìn thấy bữa sáng Ngạn Thất đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Trình Húc bỏ bữa.

Anh không giống với Trình Cẩn, tính tình cậu như thời tiết, sáng nắng chiều mưa, nhìn thì rất nóng nảy, nhưng thật ra chỉ cần âu yếm, dỗ dành một chút là được, kiêu ngạo chỉ là thích vậy mà thôi.

Trình Húc thì không như vậy. Tính anh bên ngoài rất ôn hoà, nhưng cũng có giới hạn riêng, chỉ cần vượt qua giới hạn đó, thì sẽ bị anh đưa vào danh sách đen, muốn kéo gần khoảng cách là chuyện rất mơ hồ.

Cho nên những hành động lén lút lấy lòng của Ngạn Thất hoàn toàn không làm anh mềm lòng được.

Anh đi sớm về muộn, cố gắng né mặt Ngạn Thất, lúc nào cũng khóa cửa phòng làm việc của mình, không hề ra ngoài. Ngạn Thất nhịn được vài ngày, sau đó đi gõ cửa phòng anh, động tác nhẹ nhàng, ngay cả tiếng gọi ôn hòa đáng yêu.

Trình Húc không đáp lại, vờ như không nghe thấy, anh đi ngủ, sau đó thức dậy, đánh răng rửa mặt… lúc mở cửa ra, Ngạn Thất đang dựa tường nghỉ ngơi lập tức đứng thẳng dậy, hai mắt như đèn pha nhìn anh, giống như muốn nuốt anh vào bụng.

Trình Húc không thèm nhìn hắn, anh đang định lướt qua thì Ngạn Thất đã giữ cổ tay anh lại, lực tay rất mạnh, chất giọng khàn khàn lạnh băng, “Anh muốn cái gì đây?”

Trình Húc bình tĩnh nói: “Buông tôi ra, tôi còn phải đi làm.”

“Đi làm cái con khỉ khô!” Ngạn Thất đứng chờ cửa một đêm, vô sô lần muốn đấm vỡ cửa xông vào, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm.

Hắn tự an ủi bản thân phải bình tĩnh lại, phải thật nhẹ nhàng mới khiến Trình Húc hết giận, nhưng vừa mới nhìn thấy dáng vẻ làm lơ mình của anh, hắn lại nổi máu điên, “Tôi là ông chủ của anh, tôi cho anh đi thì anh mới được đi!” hắn ép Trình Húc vào tường, chóp mũi cọ vào chóp mũi của anh, “Đừng tiếp tục làm lơ tôi nữa, nếu không tôi sẽ làm cho anh ba ngày không xuống giường được.”

Trình Húc chẳng hề bị dọa, ánh mắt càng trở thêm phần lạnh lẽo, tựa như đang nhìn một người xa lạ, thanh âm còn pha thêm phẫn nộ: “Phải không?”

Hai chữ này triệt để kích động đến tâm tình Ngạn Thất, khiến hắn mất đi lí trí, lôi tay Trình Húc kéo về phía phòng ngủ.

Mặt Trình Húc đổi sắc, vội vàng chống cự, sức lực của Ngạn Thất lại quá lớn, lực kéo như muốn bẻ gãy tay anh, thấy anh chống cự lên vác anh lên vai tiếp tục đi.

“Ngạn Thất, bỏ tôi xuống nhanh!” cho dù Trình Húc có là một người rất ôn hoà, rất nhã nhặn thì cũng bị hắn làm cho phát điên.

Ngạn Thất không nghe lọt tai, khi vào đến phòng ngủ, hắn đóng sầm cửa lại, sau đó ném Trình Húc lên giường, cười lạnh nói: “Ba ngày ba đêm! Đừng mơ tôi cho anh xuống giường!”

Trình Húc vừa sợ vừa giận, anh đang định xuống giường nhưng Ngạn Thất đã nắm chặt lấy cổ áo anh, đưa nắm đấm lên: “Đừng ép tôi động thủ!”

Trình Húc cười lạnh: “Cậu thử xem?”

Anh càng khiêu khích càng khiến Ngạn Thất nổi giận, con cháu Ngạn gia dù có là vui mừng hay tức giận đều không biểu hiện ra mặt, trước mặt người ngoài hắn luôn là một bộ mặt đơ, nhưng trước mặt Trình Húc, căn bản kìm nén không được.

Ngạn Thất trời sinh nóng tính, lại dễ cáu gắt, giờ phút này đây, trên bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, nếu không phải hắn đang nghiến răng nghiến lợi kìm hãm, thì sợ rằng hắn đã đấm Trình Húc rồi.

Không đấm anh là vì hắn luôn kìm chế bản thân, hắn biết rõ tính cách của Trình Húc, nếu như đấm anh, mối quan hệ tốt lành của bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất.

Tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể!

Nắm đấm được buông lỏng, nhưng Ngạn Thất đột nhiên lại cười nói: “Húc ca, anh quên rồi đúng không, rằng trong tay tôi còn giữ một thứ?"

Tim Trình Húc như rơi xuống, giây tiếp theo liền thấy hắn lấy ra từ trong ngăn kéo một lọ, sắc mặt anh cũng thay đổi.

Ngạn Thất vui vẻ, cười nói: “Sản phẩm mới của công ty, mạnh gấp trăm lần loại gel anh dùng lần trước, chắc anh còn nhớ lần trước anh dùng ra sao nhỉ?”

Trình Húc nhìn chằm chằm vào lọ gel, đương nhiên là anh nhớ chứ, lần đó mới chỉ bôi một ít, nhưng cả ngày đều muốn, thậm chí còn phá vỡ quy tắc của mình, làm tình cùng Ngạn Thất trong phòng làm việc.

“Thể chất của Húc ca rất mẫn cảm, hiệu quả với người khác sẽ bình thường, nhưng trên người Húc ca hiệu quả lại tăng thêm 10 phần, Húc ca không quên chứ? Lần trước chỉ dùng có một ít, Húc ca liền dâm giống như cún tới mùa động dục, suýt nữa đã tự mở mông dâm cầu xin gậy lớn của tôi đâm vào rồi, bây giờ nếu dùng hết, không biết Húc ca sẽ biến thành cái dạng gì đây, tôi rất mong đợi à nha.”

Ngạn Thất cười càng vui, tia nguy hiểm cứ thế tăng dần.

Trình Húc trừng hắn, “Cậu dám!” anh giận đến phát run, nhưng cũng biết rõ Ngạn Thất thật sự dám.

Nam nhân này luôn hành động rất liều lĩnh, không chịu để ai vào mắt, nhưng lại rất có đầu óc kinh doanh tốt.

Cùng với sự chống lưng của gia đình, nếu so sánh cuộc sống của hắn với Trình Cẩn thì hắn sống yên bình sung sướng hơn nhiều, bản thân hắn ngày bé là một tiểu thiếu gia đích thực, từ khi sinh ra có lẽ chỉ thất bại khi đối diện Trình Húc.

“Anh nghĩ tôi dám không?” Ngạn Thất đã đè người lên anh, không đợi Trình Húc muốn trốn, hắn đã dùng lực nắm cổ tay anh lại, bấm xuống một nút trên đầu giường, tiếng “Bíp” vang lên, đầu giường không biết từ đâu chui ra một chiếc còng tay số tám siết lấy tay anh.

Trình Húc vừa sợ vừa tức, anh ngẩng đầu nhìn thứ đang còng chặt tay mình, trừng to mắt, “Cậu chuẩn bị từ khi nào?”

“Từ cái ngày bắt đầu lo sợ anh sẽ trốn khỏi tôi.” Ngạn Thất cười lạnh, “Thiết bị giam giữ tự động, còn có nhiều công dụng khác, nhưng tôi hy vọng anh không cần thử qua.”

Hắn buông lỏng tay, nhưng tầm mắt vẫn dán chặt trên người anh, dường như ẩn giấu thứ gì đó.

Sau một lúc, hắn chỉ khẽ thở dài, khuôn mặt tuấn tú thả lỏng ra, biểu cảm áy náy nhưng lại hút hồn, hắn hôn lên môi Trình Húc, nhẹ nhàng nói:

“Húc ca, em biết sai rồi, chuyện trước đây là do em không đúng, là bởi vì em rất muốn có được anh nên mới làm vậy, Húc ca, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không? Anh đừng lạnh nhạt với em nữa, em không muốn dùng thủ đoạn lên anh, chỉ cần anh thích em, em nhất định sẽ đối tốt với anh, chỉ đối tốt với anh nhất mà thôi.”

Cổ tay bị khống chế, căn bản anh không thể thoát ra, nghe thấy lời xin lỗi của Ngạn Thất, Trình Húc chỉ cảm thấy vừa vô lý vừa nực cười, anh lạnh lùng nói: “Cậu không cần phải giả trân như vậy đâu. Tôi chỉ hối hận, hối hận ngày trước lại quan tâm đến cậu, nếu như ngày hôm đó tôi không đưa ô cho cậu…”

“Anh hối hận sao?” Ngạn Thất ngây người nhìn anh, một tia đau đớn xẹt qua đáy mắt, khóe môi kéo lên nụ cười điên cuồng, “Được thôi, anh hối hận phải không? Vậy thì tôi nói cho anh nghe, trên đời này không có thuốc trị hối hận đâu!” Nói rồi, hắn không còn kìm chế được kích động trong lòng, một tiếng “Xoẹt” vang lên, áo sơ mi của Trình Húc bị xé rách làm đôi.

“Ngạn Thất! Ngạn Thất!” Trình Húc xấu hổ, dùng đôi chân vẫn đạp hắn, nhưng liền bị bắt lại, sau đó dây xích sắt từ hai bên tường rơi ra, “Lạch cạch, lạch cạch” hai chân Trình Húc bị khóa lại trong tư thế dang rộng.

Trình Húc vừa thẹn vừa giận, cả đời anh là người trọng thể diện, sau khi phá sản, vẫn duy trì thể diện ở mức trung bình, nhưng bây giờ lại bị khống chế, quả thật khiến anh rất xấu hổ.

Trình Húc trừng mắt nhìn Ngạn Thất, muốn chửi thề, nhưng một chữ cũng không phun ra được. Ngạn Thất cũng trừng mắt lên nhìn anh, ánh mắt sắc bén, đột nhiên lại nói: “Thiết kế này vẫn chưa hoàn mỹ.”

Nói rồi hắn bước xuống giường, mở tủ quần áo ra, từ trong đó lấy vài chiếc cà vạt, cẩn thận cột lên từng chiếc còng để tránh kim loại làm xước da của Trình Húc, làm xong hắn liền nghiêng người đến trước mặt Trình Húc như muốn được ban thưởng, khẽ mỉm cười: “Húc ca, tôi rất chu đáo phải không?”

Trình Húc né đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn.

Thái độ này khiến hắn càng thêm cáu, dùng sức giựt quần Trình Húc, chiếc quần âu bị xé toạc, lộ ra chiếc quần lót vải mềm màu trắng bên trong.

“Ngạn Thất! Cậu dừng tay cho tôi!” Trình Húc phải mở miệng ngăn cản hắn.

“Nếu anh không chịu nhận thua, tôi sẽ không dừng tay.” Ngạn Thất nhìn anh, “Cùng lắm là, tôi giam anh trên giường cả đời.”

Trình Húc tức giận đến cực điểm: “Vậy thì tôi thà chết!”

“Anh sẽ không chết!” Ngạn Thất rất chắc chắn, “Trình Tranh vẫn còn sống, Trình Cẩn vẫn còn sống, nếu anh không muốn bọn họ sống cuộc sống khổ cực, thì anh vẫn phải sống.”

Ngạn Thất ghé vào tai anh, có ý đè thấp thanh giọng nói: “Còn phải sống để tôi đâm anh nữa chứ!” Nói xong hắn liền hôn Trình Húc để ngăn anh nói thêm nào làm mình tổn thương hay tức giận.

Nụ hôn tràn ngập hơi thở chiếm hữu, Trình Húc muốn tránh đi vô số lần, nhưng bây giờ ngoại trừ xoay đầu thì anh hoàn toàn không thể cử động được, vì vậy không tài nào ngăn cản được đối phương.

Trong đầu anh loạn một cục, dứt khoát cắn lưỡi đối phương.

Mùi máu lan trong khoang miệng, Trình Húc cuối cùng cũng có thể thoát khỏi nụ hôn của đối phương, nhưng sau khi nhìn thấy vết máu từ khóe miệng của Ngạn Thất, không hiểu tại sao, anh không hề cảm thấy đắc ý mà là hoảng hốt.

Ngạn Thất chậm rãi lau vết máu bên khóe miệng, nhìn thấy sắc đỏ tươi, ý tứ trong mắt không rõ là gì, đột nhiên cười nói: “Nghe nói ngày trước có một phương pháp giết người, gọi là cắn lưỡi tự sát, nhưng lại không có cơ sở khoa học nào chứng minh.” hắn rất dịu dàng, “Húc ca, anh có muốn thử không? Cắn đứt lưỡi của tôi, giết tôi rồi, anh có thể tự do đó.”

Đáy mắt Ngạn Thất chỉ toàn là cuồng dại, lại một lần cúi xuống ngậm lấy môi Trình Húc, đưa chiếc lưỡi bị thương của mình vào trong khoang miệng của anh, dùng sức liếm láp.

Trình Húc thở dốc, anh có cơ hội để cắn lưỡi hắn lần nữa, nhưng không biết vì sao anh lại không thể làm vậy.

Nam nhân đã xé rách quần lót của anh, sờ đến hậu huyệt của anh, đem chất gel lạnh băng đẩy vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net