Chương 67: Xin chào, Trình Trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huhu, không biết tại sao nhưng mỗi lần mình ghi 'Hậu huyệt' thì khi lưu nó sẽ trở thành 'Hoa huyệt' wae?????

...

Bị đâm rút kịch liệt như vậy, Trình Húc lên đỉnh, hạt châu mạnh mẽ ma sát vào tuyến tiền liệt của anh, kích thích nội bịch mấp máy, gậy thịt phía trước căng cứng phun trào nước, trong không khí phảng phất mùi nước tiểu nhàn nhạt.

Lại một lần nữa mất kiểm soát.

Trình Húc xấu hổ đến mức nghiến răng nghiến lợi vùi đầu vào trong gối, nhưng thân thể anh lại không ngừng run rẩy. Anh cảm nhận được bên trong mình đã bị tinh dịch lấp đầy, giống như những lần trước đó, chất lỏng đặc sệt được bơm vào hậu huyệt của anh, ngấm đẫm, càng thêm dâm mỹ, kích thích cơ thể anh tiết ra nhiều dâm dịch hơn.

Ngạn Thất sướng đến hừ mũi mấy cái, hắn giữ lấy eo anh từ từ rút dương vật ra, âm thanh rên rỉ nỉ non nhẹ nhàng vang lên, nhưng hạt châu bên trong hậu huyệt cũng vì không được chặn bởi dương vật mà rơi xuống ga giường, dịch nhầy theo đó chảy ra.

Không bị còn kìm hãm nữa, Trình Húc lập tức trốn người dưới chăn, nhưng Ngạn Thất lại bế anh lên, trầm thấp cười: “Húc ca không chê bẩn sao? Tôi ôm anh đi tắm sạch sẽ nhé, thật là, càng ngày anh càng thích tè dầm.”

Cảm giác xấu hổ ngượng ngùng ập đến, vốn dĩ phải anh phải nhịn xuống, nhưng không hiểu vì sao hôm nay anh lại không nhịn được, Trình Húc đột nhiên mở miệng, dùng sức cắn mạnh vào vai Ngạn Thất.

Hàm răng sắc nhọn đâm xuyên vào da thịt, nếm được vị sắt của máu, nghe thấy nam nhân rên rỉ vì đau đớn.

Trình Húc sẵn sàng thủ thế đã bị đối phương ném xuống hoặc đánh, ai lại ngờ được Ngạn Thất vẫn ôm chặt anh, đợi khi hàm răng của anh nới lỏng mới thấy...

Trên làn da màu đồng xinh đẹp, dấu răng nổi lên, máu không ngừng rỉ ra, Trình Húc nhìn thêm vài cái, có chút hối hận vì sự bốc đồng khi nãy của mình.

Ngạn Thất ghé đến tai anh cười nói: “Húc ca cắn tôi, là vì tức giận việc tôi giấu anh đi xem mắt sao? Có phải anh ghen rồi không?”

Nghe đến hai từ “Xem mắt”, tim Trình Húc đập loạn, vốn dĩ anh muốn khiêu khích hắn vài câu, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, lại trầm mặc.

Ngạn Thất nhìn anh chăm chú, coi anh đang im lặng là ngầm thừa nhận, trong lòng như nở cả một vườn hoa.

Hắn đặt Trình Húc vào bồn tắm, chỉnh nước nóng cho anh, nói: “Anh không cần phải tức giận đâu, trước khi đến đó, tôi còn không biết mình phải xem mắt, chỉ nghĩ nó là yến hội nhỏ giao lưu thôi, kết quả là không thành nhưng còn bị Trình Cẩn nhìn thấy, tôi không muốn bị anh hiểu lầm, nên cũng không nói cho anh nghe.”

Trình Húc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn, “Tại sao cậu phải nói với em ấy chuyện đó?”

Ngạn Thất bị anh nhìn tới không thoải mái, lại có chút khó hiểu: “Chuyện gì?”

“Tại sao trước mặt em ấy lại nhắc đến tôi? Không sợ em ấy nghĩ nhiều sao?”
Nghĩ đến đây, Trình Húc nắm chặt bàn tay.

Ngạn Thất lập tức hiểu ra ý anh, cười lạnh, “Tại sao tôi phải sợ cậu ta nghĩ nhiều? Tôi chính là muốn nói cho cậu ta biết mối quan hệ của chúng ta. Anh căng thẳng như vậy làm cái gì? Sợ em trai của anh biết sao? Vì thế nên vừa nãy anh mới liều mạng phản kháng tôi?”

Ngạn Thất nhìn vào đôi môi sưng đỏ của Trình Húc, cổ tay bị hắn nắm chặt lúc nãy cũng phát đỏ, thấy bản thân hơi quá đáng, cố gắng hoà hoãn thanh âm của mình, “Chuyện đó xảy ra cách đây rất lâu rồi, cậu ta không nhắc đến anh, chứng tỏ cậu ta cũng không nghĩ nhiều. Dung lượng não của em trai anh như điện thoại cục gạch, anh lẽ nào còn không rõ?”

Trình Húc hạ mi xuống.

Nước rất nhanh đã đầy, Ngạn Thất đang định giúp anh tắm rửa, nhưng Trình Húc đã đẩy cánh tay hắn ra, xoè tay ra, nói: “Trả trí não lại cho tôi.”

Ngạn Thất trừng anh: “Đợi tôi tắm cho anh sạch sẽ đã!”

Trình Húc mím môi, không từ chối nữa, ngâm cả người vào trong nước nóng, sau đó dạng chân ra, lộ ra hậu huyệt có chút sưng đỏ giữa hai cánh mông, để nam nhân đưa ngón tay vào, móc tinh dịch bên trong ra ngoài.

Thật ra, trong phòng tắm có dụng cụ vệ sinh đặc biệt, nhưng Ngạn Thất luôn thích tự mình xung phong làm, hắn ta là người rất ghen tuông và ý chí chiếm hữu cao.

Không chỉ không để người khác nhìn cơ thể của Trình Húc mà ngay cả người máy trong nhà cũng không cho xem, lúc hai người làm tình, tiểu người máy nhất định phải vào lăn trong phòng sạc ngồi chơi trong đó.

Vì vậy Trình Húc chắc chắn rằng một khi anh chạy trốn, Ngạn Thất sẽ không dám công khai những đoạn phim kia ra.

Còn về phần anh? Anh sẽ mang theo ba và em trai chạy trốn cùng mình, Ngạn Thất sẽ không còn gì để de dọa nổi anh.

Chỉ cần không bị hắn tìm thấy, anh sẽ an toàn.

Nam nhân này thực sự quá nguy hiểm, Trình Húc cảm nhận được từ hắn, thứ gọi là “Yêu” kia phải nên gọi là chiếm hữu mới đúng.

Giống như vì hồi bé bị anh từ chối nên nuôi hận trong lòng, vì vậy nên hắn mới nhất định phải có được anh, bất luận là dùng thủ đoạn gì.

Loại tình cảm mãnh liệt này, nếu là trước đây, Trình Húc có lẽ sẽ cảm động, dù sao đây cũng là thứ tình cảm mà cả đời anh đang theo đuổi, cũng hy vọng sẽ giữ nó thật bền chặt.

Nhưng thủ đoạn của đối phương dùng lại là chuyện mà anh không thể tha thứ.

Bị gài bẫy mới khiến Trình gia đi về với cát bụi, khiến ba lâm bệnh, khiến em trai phải vất vả, trực tiếp làm tổn thương đến nhữbg người mà anh quan tâm nhất, đó là giới hạn của anh.

Anh sẽ không bao giờ tha thứ!

Sau khi được tắm sạch, trí não được đeo trở lại trên cổ tay của anh, lúc bị tháo ra, Ngạn Thất đã tiện tay tắt nó đi.

Trình Húc khởi động lại tín hiệu, đang muốn video call cho Trình Cẩn, Ngạn Thất lại sát đến, dùng ngón tay chạm vào môi anh, cười nhẹ nói:
“Anh chắc chắn muốn cho gọi video call cho cậu ta trong bộ dạng này sao? Cậu ta cũng không phải là trai tân chưa bóc tem mà, cho dù đầu óc không hoạt động tốt, nhưng vẫn sẽ phát hiện ra có là lạ đó nha.”

Hắn ta thấp giọng, “Ví dụ như, sẽ nhìn ra cách đây không lâu anh đã khẩu giao cho tôi.”

Trình Húc đỏ mặt, xấu hổ, “Câm miệng!” Nhưng sau cùng, anh cũng không video call nữa mà chỉ gửi một tin nhắn hỏi thăm.

Lúc Trình Cẩn nhận được tin nhắn là lúc cậu vừa về đến nhà, tiểu người máy vui vẻ chạy ra chào hỏi, đầu tiên là hướng đến Trình Cẩn gọi “Tiểu chủ nhân”, sau đó lại quay vòng vòng quanh Lục Đào, rất vui vẻ nói: “Chủ nhân, chào mừng ngài trở về, mỗi ngày có thể nhìn thấy chủ nhân đẹp trai phong độ khí chất ngời ngời khủng bố tâm hồn tôi thì thật quá tốt rồi!”

Lục Đào nhìn tiêu người máy manh manh trước mặt, thanh âm bình ổn nói: “Xin chào, Trình Trình.”

Trình Cẩn đang trả lời tin nhắn của anh trai nhưng khi nghe thấy câu nói này, cả người cậu cứng đờ, rất kinh ngạc nhìn chồng đứng cách đó không xa, nhìn từ gò má của đối phương đến thần sắc trên khuôn mặt, lỗ chân lông trên người Trình Cẩn đều nở ra, cậu ngơ ngác, hình ảnh trùng lặp với quá khứ, cậu có thể thấy được anh chồng ngày trước.

Lục Đào của quá khứ đối xử với cậu rất lãnh đạm, từ trước tới giờ thần sắc đều là lạnh băng, tựa như cách xa ngàn dặm, mỗi lần trở về đều giống như bị ép buộc mà trở về, đối mặt với biểu cảm hào hứng của Trình Cẩn, ngay cả lông mày cũng không thèm động.

Nhưng anh mỗi lần trở về đều chào hỏi tiểu người máy, bằng câu: “Xin chào, Trình Trình.”

Mỗi việc này cũng đủ để khiến Trình Cẩn thấy hơi ghen tị rồi, cậu ghen tị tiểu người máy trong nhà lại có thể nhận được một câu chào hỏi ôn hoà từ chồng, vì vậy cậu cũng hơi hơi muốn thay hàng mới.

Nhưng sau khi chồng mất trí nhớ, trước đến nay không còn chào hỏi người máy nhỏ như thế nữa, anh sẽ cười, có lúc sẽ trêu chọc, nhưng tuyệt đối không nói hai từ “Xin chào”.

Trình Cẩn hoảng sợ, đầu ngón tay trở nên cứng ngắc, trong đầu hiện lên mấy chữ “Ông xã đã khôi phục trí nhớ rồi”, như muốn đâm thủng bong bóng hồng trong mơ của cậu, khiến cậu sợ hãi, cứ thế mãi một lúc, cậu không thể cử động, đến khi nhìn thấy chồng loạng choạng, sau đó lại một lần nữa đứng thẳng nhìn qua nhà một lượt, quay đầu sang nhìn cậu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sự hoảng sợ đó mới dần dần tan biến.

Anh chồng quá khứ không thể nào cười với cậu được, vì vậy lúc nãy chỉ là tình cờ mà thôi.

“Làm sao vậy?”
Lục Đào đi đến bóp má cậu, cau mày lại: “Mặt em sao lại lạnh như vậy? Có phải bị bệnh rồi không?”

“A… không có…” trong lòng Trình Cẩn tràn ngập vui mừng, mặc dù biết cái ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng nếu chậm một ngày thì cậu vẫn có thể tận hưởng thêm được thêm một ngày.

Lục Đào có băn khoăn một số chuyện nên không hỏi nhiều.

Anh có thể cảm nhận được bản thân mình lúc nãy lại bị chuyển đổi nhân cách, thời gian không dài như lần đầu, nhưng anh vẫn khong biết nhân cách sau khi biến đổi đã làm cái gì.

Nhân lúc đang ở riêng, Lục Đào mở trí não, tra lịch sử sử dụng. Không ngoài dự liệu của anh, nhân cách chủ đã tìm hiểu về tình hình hiện tại của hắn ta, Lục Đào biết rằng với trí thông minh của hắn, hẳn là đã rõ tình hình hiện tại của họ.

Vì vậy hắn ta không hỏi trực tiếp Ferry, lý do là vậy đi?

Trong lòng anh có chút gì đó không cam tâm, Lục Đào nhắm mắt lại, định tắt trí não, nhưng trí não đột nhiên lại hiện lên một dòng ghi chú. 'Liên hệ với Trình Húc, ngăn cản Trình Tranh.'

Lục Đạo sửng sốt, tin nhắn này do nhân cách chủ để lại, là để cho anh xem sao?

Ngăn cản Trình Tranh? Ngăn cản Trình Tranh làm gì cơ?

Lục Đào bình tĩnh tắt trí não đi vào nhà bếp.

Vợ nhỏ đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng làm đồ ăn.

Chiếc tạp dề còn được điểm xuyết bằng ren trắng mỏng mềm. Hai dây buộc lại làm nổi bật vòng eo thon gọn vừa phải của cậu, còn là thắt kiểu nơ bướm sau eo.

Phần đuôi của nơ rơi trên bờ mông tròn trịa của Trình Cẩn, theo động tác của cậu mà lắc lư, làm cho miệng lưỡi của Lục Đào trở nên đắng cay nhưng thiếu ngọt bùi.

Anh chống lại những dao động trong lòng, vờ như vô ý nói: “Tiểu Cẩn, em và anh trai gần đây có liên lạc với nhau không?”

Trình Cẩn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn anh, "Gần đây? Sáng này em còn gọi cho anh ấy mà, là anh bảo em gọi đó, anh không nhớ sao?”

“À, anh quên rồi.” Lục Đào nở nụ cười ngây ngô: “Vậy là có liên hệ sao?”

Câu hỏi xoay đáp xoáy của anh khiến Trình Cẩn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nói: “Đương nhiên là có liên lạc rồi, chỉ là lúc chúng ta về đến nhà, anh trai còn gửi cho em một tin nhắn, nói buổi sáng bận, vì vậy mới không liên lạc được.”

“Không liên lạc được?” Lục Đào khẽ cau mày, “Vậy là không xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Không có thì phải, em có hỏi anh ấy, anh ấy nói không có gì hết.”

Mặc dù Trình Cẩn nói như vậy nhưng trong lòng cậu vẫn có chút lo lắng. “Chỉ là em gọi video call cho anh ấy, nhưng lại bị từ chối, mặc dù anh ấy nói là bận, phải gặp khách hàng, nhưng em vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.”

Cậu cau mày buồn phiền, “Không phải là Ngạn Thất ăn hiếp anh ấy đó chứ? Ngạn Tiểu Thất xấu xa như vậy, anh của em bây giờ còn làm việc cho cậu ta, nhất định bị chèn ép rất nhiều.”

Lục Đào nói: “Vậy em có nói với anh ấy, bảo anh ấy đi gặp ba em không?”

“Em nói rồi, anh em nói anh ấy sẽ đi.”
Trình Cẩn nghĩ đến ba mình, lại lo lắng. “Ba ba già đi nhiều rồi, nếu như, nếu như có thể trở lại như ngày trước…”

Cậu dù cho không thông minh, nhưng cũng biết khả năng này của việc là 'Mơ đi em nhé', liền vội vàng ngậm miệng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net