Chương 69: Có phải anh khôi phục trí nhớ rồi hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không có, không có gì bất thường cả.” Trình Cẩn cố nén nỗi sợ vào trong lòng, cậu dùng âm giọng bình thường nhất để nói.

Không biết thứ gì đang chạm vào sống lưng, nhưng Trình Cẩn biết, một khi nói một từ “Có”, cái thứ đó sẽ trực tiếp đâm vào vị trí trái tim của cậu, khiến cậu chết ngay tại chỗ.

Cảnh vệ không hề tin, nhưng vì có Lục Đào và Ashe ở cạnh, vì vậy nên hắn thu vũ khí lại, nhưng vẫn kiên quyết chặn cửa.

Cảnh vệ đứng đầu nói: “Thượng tướng phu nhân, xin ngài hãy thông cảm, ngài cần phải ở lại đây một lúc, tôi cần kiểm tra camera an ninh.” hắn dừng lại một lúc, “Xác nhận lại một chút. Sau khi bác sĩ Gelson rời đi, cậu không hề ra ngoài đúng không?’

“Đúng” Trình Cẩn đáp nhanh: “Nhưng tôi có mở cửa, không lâu sau thì các anh tới.”

Cảnh vệ hỏi: “Tại sao?”

Trình Cẩn liếc nhìn Lục Đào: “Tôi muốn tìm chồng tôi, nhưng khi vừa mở cửa, tôi lại nhớ đến lúc chồng nói tôi không được chạy lung tung, nên tôi lập tức đóng cửa lại.”

“Được rồi.”

Hắn không có rời đi, mà là dùng trí não xem camera giám sát, Lục Đào cũng qua đó xem.

Chồng vừa rời đi, Trình Cẩn liền có thể cảm nhận thấy loại áp lực phía sau lưng dần dần thả lỏng một chút, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng vì quá căng thẳng nên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quần áo bên trong cũng dính chặt lên cơ thể.

Ngoại trừ cảnh Trình Cẩn đứng nói chuyện thì không có gì bất thường trong camera giám sát, dù cảnh quay rất kỳ lạ, nhưng Trình Cẩn có giải thích trước đó nên cảnh vệ không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào.

Trình Cẩn thấy cảnh vệ vẫn còn nghi ngờ mình, hiếm khi được nháy thông minh bất thình lình, nói: “Có lẽ các anh có thể xem thử camera giám sát trong phòng để chứng những gì tôi nói là đúng."

“Trong phòng không có camera.” cảnh vệ tắt trí não, “Bác sĩ Gelson nói rằng việc này liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân, vì vậy không được phép lắp đặt. Thượng tướng phu nhân, xin lỗi vì đã làm ngài sợ, cảm ơn ngài vì đã hợp tác, chúng tôi cần phải đi kiểm tra ở nơi khác.”

“Không, không có gì…” Trình Cẩn cười yếu ớt.

Bệnh viện quân bộ xảy ra chuyện lớn, an ninh thắt chặt hơn và việc điều tra càng trở nên nghiêm ngặt, dù Lục Đào vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép, được coi là "Bệnh nhân", nhưng bởi vì năng lực điều tra xuất chúng, nên anh tạm thời được giao nhiệm vụ tham gia truy bắt hung thủ, trước khi anh rời đi, còn sắp xếp cho Ferry tiễn cậu về.

Lúc ra ngoài kiểm tra cũng rất nghiêm ngặt, Trình Cẩn bước từng bước nặng nề, bởi vì cậu có thể cảm thấy “Cái thứ đó” đang đè trên vai mình.

Đối phương không quá nặng, có lẽ khoảng từ hai mươi đến hai mươi lăm kg, thật ra không có gì là nặng nề khi người đó đu lên người, nhưng bởi vì trong lòng cậu đang rất sợ hãi, nên cậu liền cảm thấy toàn thân vô lực.

Ferry thấy sắc mặt cậu tái đi, môi run run, cho rằng cậu vẫn bị việc những cảnh vệ dọa sợ liền tiến đến an ủi mấy câu.

Không dễ dàng gì mới ra khỏi bệnh viện quân bộ được, nhưng sức nặng ở sau lưng vẫn không hề giảm đi, cái âm thanh nho nhỏ đó lại một lần nữa vang lên quanh tai cậu: “Một mình đưa tôi rời đi.”

Trình Cẩn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể từ chối Ferry, một mình vào trong xe.

Đợi đến khi ngồi vào chỗ, Trình Cẩn cuối cùng cũng cảm thấy lưng mình nhẹ đi, cảm giác bị đe dọa cũng biến mất.

Trình Cẩn sợ tới mức suýt nữa co lại thành quả bóng xì hơi, miệng run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi là ma sao?”

Một giọng nói hiếu kỳ cách cậu không xa vang lên: “Ma là cái gì?”

“Là cái thứ rất đáng sợ…” Trình Cẩn phản ứng lại, nhẹ nhàng thở ra, “Xem ra là không phải rồi?” Nhưng rất nhanh cậu lại căng thẳng: “Vậy ngươi là yêu quái?”

“Chắc không phải đâu, tôi là Khảm Hợp Thể.”

“Khảm Hợp Thể là cái gì?” Trình Cẩn nghe ra trong giọng nói của đối phương có chút hoạt bát, nỗi sợ hãi trong lòng dần tan biến, cậu nhìn không được vươn tay ra sờ đến nơi phát ra âm thanh, đợi khi sờ đến thứ gì đó vừa mềm vừa đàn hồi, liền bị dọa sợ vội vàng thu tay lại: “Tôi, tôi tại sao lại không nhìn thấy cậu?”

“Tôi là Khảm Hợp Thể giữa con người và tắc kè hoa. Tôi có thể khiến cơ thể mình hòa với môi trường, mắt thường khó có thể thấy được lúc tôi biến đổi, thậm chí có thể biến thành màu trong suốt trong một thời gian ngắn. Tất nhiên cậu cũng không thể nhìn thấy tôi. Nhưng tại cậu lại chạm vào mặt tôi? "

“Tắc kè hoa?” Trình Cẩn hoàn toàn không hiểu nổi, cậu vẫn sợ hãi vì cái đụng vừa rồi, nhưng nghe thấy đó là mặt lại càng cảm thấy sợ hơn: “Mặt của cậu rất nhỏ a, còn rất mềm nữa…”

Xe đang tiến về phía trước, bởi vì kính được kéo lên, bên ngoài không thể nhìn thấy hình ảnh bên trong,

Trình Cẩn nói: “Chính cậu đã… ám sát Đại thần tổng vụ sao?” Nghĩ đến đối phương là kẻ sát nhân, Trình Cẩn lại cảm thấy sợ hãi, nhịn không được co người sang một bên.

“Người” đó không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Trình Cẩn sửng sốt, “Về nhà.” Trình Cẩn cuối cùng cùng có chút nghi ngờ, “Cậu… có phải là trẻ con không?”

Nhẹ cân, giọng nói trẻ thơ, khuôn mặt nhỏ nhắn và mềm mại, mọi thứ đều nói lên người đó là một đứa trẻ.

“Không phải, tôi chỉ là không lớn mà thôi.”

Không biết tại sao, Trình Cẩn nghe câu nói có chút khó chịu, nhưng cậu rất nhanh lại trở nên hoảng sợ, “Cậu, cậu cũng muốn giết tôi sao?” Khi đến việc bản thân sắp chết, Trình Cẩn lại nghĩ đến chồng, nghĩ đến anh trai và ba ba, không kìm được nước mắt.

“A, không đâu.” Giọng nói trẻ con vang lên.

Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Đối phương đột nhiên nói: “Tôi đã từng gặp qua cậu.”

“A?”

Chiếc xe đã đi ra khỏi cổng rào ranh giới của bệnh viện quân bộ, đến nơi có rất nhiều người chạy xe. Giọng nói trẻ con lại vang lên: “Chồng của cậu lừa cậu rồi.”

Trình Cẩn khó hiểu: “Cái gì?”

“Làm tình trên tàu, dù có nâng khoang che cũng vẫn có thể bị người khác nhìn thấy.” (Trời ơi, chồng ơi là chồng nên nhớ truyện chỉ được đăng tại w.att.pad chusie_moe)

Câu nói này đột nhiên khiến Trình Cẩn sững sờ một lúc, sau đó cậu đỏ mặt: “Cậu, cậu nói cái gì vậy…”

“Có điều cậu khóc rất đẹp à nha, tôi xem hai người làm cả một buổi chiều rất vui.” Giọng nói trẻ con vừa dứt, xe đột ngột dừng lại, “Cảm ơn cậu giúp đỡ, tôi đi đây.”

Cửa xe bị mở ra một khe hở, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại, rồi xe lại tiếp tục đi. Trình Cẩn sững sờ một lúc, máu đã trào đến cổ, “Cậu tại sao lại biết!”

Nhưng không có câu trả lời.

Sự việc này khiến Trình Cẩn hoảng sợ, sau khi trở về nhà, cậu cố gắng liên lạc với chồng muốn nói chuyện này cho anh, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt khi cảnh vệ thẩm vấn mình, cậu liền cảm thấy sợ hãi, hơn nữa xem ra, cái “Người” không nhìn thấy được kia là một đứa trẻ, trừ lúc uy hiếp cậu ra, cậu ta còn tốt hơn so với những cảnh vệ hung bạo, mà nếu như cậu nói ra, chắc chắn sẽ bị họ thẩm vấn, nói không chừng còn sẽ bị nghi ngờ, nếu như liên luỵ đến chồng…

Trình Cẩn dứt khoát từ bỏ ý định này.

Lúc đợi chồng về nhà, Trình Cẩn bật trí não lên, do dự một lúc, rồi ấn tìm kiếm ba từ “Khảm Hợp Thể”.

Câu trả lời quá sâu sắc và khoa học, Trình Cẩn xem không hiểu gì hết trơn, có lẽ chỉ biết đây là hai cá thể dung hợp vào một cơ thể, cũng có ví dụ tự nhiên, nhưng hầu như tất cả bọn chúng đều tồn tại ở những loài giống nhau về mặt di truyền, nhưng con người và tắc kè hoa? Khác biệt quá nhiều có phải không?

Trình Cẩn mơ hồ, cũng không thể hiểu nỗi tại sao một Khảm Hợp Thể giữa con người và tắc kè hoa lại ám sát Đại thần tổng vụ hành chính, hơn nữa. “Cậu ta” hay là “Nó” gì đó lại còn nói đã gặp qua cậu? Hơn nữa còn là lúc cậu và chồng đang làm tình???

Vừa nghĩ đến hành vi phóng túng của hai người trong chuyến đi du lịch vừa rồi, sắc mặt Trình Cẩn lại đỏ bừng, cậu thấy xấu hổ, lập tức tắt trí não, vùi mình vào ghế sô pha. Không lâu sau, tiểu người máy từ phòng sạc chạy ra, dùng giọng nói vui vẻ: “Tiểu chủ nhân, chủ nhân trở về rồi.”

Trình Cẩn vội vàng xoa mặt, đi theo sau tiểu người máy về phía cửa, cửa rất nhanh bị mở ra, thân ảnh cao lớn của chồng xuất hiện, bởi vì ngược ánh sáng nên cậu không thể nhìn thấy rõ thần sắc trong mắt của anh.

Trình Cẩn theo bản năng vui mừng muốn tiến đến, nhưng nhìn thấy người đứng sau anh, liền sững sờ dừng bước.

“Chủ nhân, chào mừng ngài trở về! Ngài còn dắt theo khách về sao? Tôi chuẩn bị trà ngay đây.” Tiểu người máy vui vẻ quay vòng vòng.

“Cảm ơn, Trình Trình, nhưng không cần, chúng tôi sẽ rời đi nhanh thôi.” Lục Đào nói, khẩu khí rất bình tĩnh, không có chút nhiệt tình nào.

Trình Cẩn sững sờ, cảm giác không ổn trong lòng lại trào dâng, khi tầm mắt của chồng rơi trên mặt cậu, Trình Cẩn khó khăn mở miệng: “Ông xã, bọn họ… tại sao lại đến đây?”

“Chúng tôi cần tiến hành thẩm vấn cậu, Thượng tướng phu nhân."

Cảnh vệ lấy giấy tờ quân đội ra. "Hãy đi với chúng tôi đến bộ phận an ninh."

Dù Trình Cẩn có ngốc nhưng cũng biết chuyện mình “Giúp đỡ” cái “Người” kia bị bại lộ rồi, Lục Đào đột nhiên nói: “Không phải là thẩm vấn, đội trưởng cảnh vệ, xin hãy chú ý lời nói. Mà em ấy cũng sẽ không đến bộ phận an ninh, tôi sẽ đưa em ấy đến quân bộ, sẽ do người trong quân đội tiến hành thăm hỏi.”

Sắc mặt đội trưởng cảnh vệ hơi thay đổi, hắn nói: “Thượng tướng đại nhân, bảo vệ Đại thần tổng vụ hành chính là nhiệm vụ của chúng tôi, bây giờ xảy ra chuyện lớn, theo lý phải nên để bộ phận an ninh tiến hành thẩm vấn.”

“Em ấy sẽ chỉ đến quân bộ.”
Lục Đào đến trước mặt Trình Cẩn, có lẽ chú ý thấy cậu bị dọa sợ, vẻ mặt có chút do dự, cuối cùng vẫn không đưa tay ra nắm lấy tay cậu.

Anh liếc nhìn đội trưởng cảnh vệ nói: “Các người có thể phái người đến nghe buổi thăm hỏi, chúng tôi cũng sẽ ghi lại toàn bộ quá trình."

Lúc được đưa lên phi thuyền quân dụng của quân đội, Trình Cẩn vẫn có chút không yên tâm, rõ ràng đã trốn thoát khỏi bệnh viện quân bộ thành công, tại sao bây giờ lại bị hoài nghi.

Nhưng gan cậu không lớn, bị nhiều người “Canh giữ” bằng súng thật như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng sợ cùng bất an, vô thức muốn tìm chồng để dựa vào.

Nhưng Lục Đào ngồi đối diện vừa thấy cậu muốn di chuyển, đã lãnh đạm nói: “Đừng động.”

Trình Cẩn có chút hụt hẫng, nói: “Em chỉ muốn ngồi bên cạnh anh thôi mà…”

Đáy mắt Lục Đào không có một tia cảm xúc nào, anh nói: “Em hiện tại là đối tượng cần được thăm hỏi, anh là người bên quân đội, không thể tiếp xúc thân mật với em. Theo lý mà nói, hiện tại anh đang ngồi ở chỗ này, đã là vi phạm quy tắc.”

“Tôi không hiểu, các người rốt cuộc là đang nghi ngờ tôi cái gì chứ?” Trình Cẩn bắt đầu thấy điên người.

Rõ ràng là cùng một ngoại hình, cùng một giọng nói, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác nhau. Đối mặt với chồng như vậy, cậu nhịn không được nhỏ tiếng hỏi: “Lục Đào, anh có phải là đã… khôi phục trí nhớ rồi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net