Chương 73: Nhìn xem có giống đang ngoại tình không? H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương bẻ be: Ghệ đíc bự 🤟

...

Mặc dù tư thế này hai người đã từng làm qua vài nháy, nhưng Trình Cẩn chưa bao giờ được chồng nhâm nhi hậu huyệt, bởi vì lúc cậu xem phim khiêu dâm cũng không có những cảnh tương tự, thậm chí còn không biết trên đời có cái loại chuyện kích thích như này.

Trong lòng chỉ muốn né tránh, nhưng nghĩ đến anh chồng anh tuấn đang liếm bên trong mình, cậu lại cảm thấy ngại.

Nhưng xúc cảm rất đỉnh.

Hậu huyệt sau khi được liếm xong, nội bích còn mềm mại hơn lúc dùng gel bôi trơn, còn tự tiết ra rất nhiều dâm thủy trong suốt, đầu lưỡi của đối phương khuấy động bên trong tiểu huyệt của cậu, Trình Cẩn nhịn không được rên ra tiếng: “Đừng mà… ông xã… a.. Ô… ông xã…”

Đầu lưỡi ấm nóng cố ý chen chúc trong hậu huyệt, liếm nhũn vành thịt, thậm chí còn tạo ra tiếng nước, tiếng rên rỉ của Trình Cẩn thay đổi, vốn dĩ cậu đang muốn phản kháng nhưng giờ lại chuyển sang nỉ non, lắc lư theo đầu lưỡi của anh.

“Thật thoải mái… ông xã… được ông xã liếm thật thoải mái quá đi… a…”

Gậy nhỏ phía trước vểnh cao đến lợi hại, Trình Cẩn không còn sức để quay đầu nhìn chồng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Gương mặt đỏ bừng, hai mắt chứa nước, đầu núm sưng đỏ dựng đứng, lộ vẻ khát cầu được yêu thương, gương mặt thuần khiết, nhưng biểu cảm rất phóng túng gợi cảm.

Hậu huyệt càng lúc càng ướt, bên trong co rút kịch liệt, khoang sinh sản tiết thêm rất nhiều dâm thủy, Trình Cẩn không chịu nổi nữa, nức nở cầu xin: “Ông xã có thể rồi… tiến vào đi mà… ông xã…”

Lục Đào liếm hậu huyệt của cậu thêm mấy vòng, mới chậm rãi rút lưỡi ra, đứng thẳng người.

Lúc ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, cả người Trình Cẩn run lên, đáy mắt đầy lưu luyến. Lục Đào cười gian, sáp người qua, vợ nhỏ hiểu ý liền ngoan ngoãn mở cánh môi đỏ ửng, vươn lưỡi xinh cho anh nếm, ngoan đến hảo bấy bì.

Lục Đào ngậm lấy lưỡi của cậu, ấn vào hông cậu cao lên rồi đẩy dương vật cương cứng vào tiểu huyệt chật hẹp.

Tiểu huyệt dâm đãng rất tham lam, mới ắn đến quy đầu thôi mà đã co rút thật mạnh, muốn đòi hết cây hung khí muốn chịu, cậu bị cắm đến trướng phồng bụng nhưng cũng không chịu thả lỏng, mãi đến khi huyệt nhỏ ngậm chặt phần gốc dương vật mới thôi.

“Bảo bối ngoan cắn thật chặt, thích ông xã đến vậy sao?” Giọng nói của anh đầy mê hoặc, quanh quẩn bên tai Trình Cẩn, làm tim cậu đập bình bịch.

“Thích chứ… thích ông xã…”

Lục Đào rất hài lòng với câu trả lời này, đột nhiên che mắt cậu lại, ở ghé vào tai cậu, thấp giọng cười: “Nếu không nhìn mặt anh, em có cảm thấy mình giống như đang ngoại tình không?”

Câu nói này khiến Trình Cẩn giật nảy người, một cảm giác khó tả cuộn lên trong lòng, vừa xấu hổ, kích thích và vừa hoảng loạn, cậu sợ hãi nắm chặt lấy tay Lục Đào: "Không phải... không phải ngoại tình... em không có ngoại tình đâu mà…”

“Nhưng anh không giống hắn ta mà đúng không?’ Lục Đào cười đến tựa như ác nhân.

Trình Cẩn lại do dự, bản thân cậu cũng không phân biệt được hành vi chim chuột của mình lúc này nên gọi là gì, cuối cùng cậu uỷ khuất đến mức suýt khóc, “Em không có…hai người, hai người chỉ khác nhau ở thái độ đối với em, còn về cốt lõi thì giống… vì vậy, vì vậy nên đâu thể tính là em ngoại tình được…”

Lục Đào thấy mình trêu cậu như vậy là đủ rồi, thu lại ý xấu, nhấc bổng cậu lên khỏi bồn rửa mặt, “Ôm cổ ông xã, hôm nay ông xã sẽ làm cho em sướng chết mới thôi.”

Trình Cẩn ngoan ngoãn nghe lời, lúc này cậu vẫn còn có chút bối rối, Lục Đào cũng không để, mút lấy môi cậu hôn thật sâu thật mạnh, đẩy dương vật vào trong hậu huyệt của cậu, hết lần này đến lần khác cố ý ma sát vào điểm mẫn cảm của cậu, Trình Cẩn mơ hồ, để mặc cho dục vọng xâm chiếm lấy mình.

Hình ảnh phản chiếu trong gương cực kỳ gợi tình, hai con người có màu da khác nhau nhưng được cái là trần trụi ôm lấy nhau, thoạt nhìn rất dâm mĩ, người được ôm trong lòng còn banh rộng hai chân, gợi tình vô cùng.

Giữa hai má đùi bị tách ra của Trình Cẩn là tiểu huyệt bí mật dễ thương của cậu, vòng thịt hồng hào bị kéo căng, trong đó có chứa một cây dương vật dày cộp.

Dương vật ướt nhẹp, mỗi một lần đâm vào hay rút ra đều lấp lánh ánh nước.

“Thật thoải mái quá… ông xã… em, em muốn bắn…”

Rõ ràng anh vẫn còn chưa tiến vào khoang sinh sản, Trình Cẩn đã cảm thấy tê tê rồi, ngón chân cậu cuộn chặt, gậy thịt phía trước không ngừng run rẩy.

“Bảo sao lại kẹp chặt như vậy.” Lục Đào cắn lên môi cậu, rút dương vật ra, lại dùng lực đâm mạnh vào, vạch đích chính là khoang sinh sản của cậu.

Lối vào của khoang sinh sản vô cùng mềm mại và ẩm ướt, sau mấy bị dương vật chọt chọt liền hé ra một lỗ nhỏ, lúc nam nhân hoàn toàn đâm hết vào trong, Trình Cẩn không thể chịu đựng được nữa, bắn hết ra.

Hình ảnh phản chiếu rất rõ thông qua gương, Trình Cẩn cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu không thể kiềm chế được phản ứng sinh lí của mình, cậu có thể cảm nhận được khoang sinh sản của bản thân đang không ngừng hút lấy côn thịt của nam nhân.

Lục Đào thấp giọng cười nói: “Hút mạnh như vậy, là vì muốn ăn tinh dịch của ông xã sao?”

Trình Cẩn đỏ mặt, nói: “Dạ…”

"Ăn tinh dịch của ông xã rồi sinh chơi một đứa nhóc cho ông xã, có được không?"

Nghe những lời này, Trình Cẩn cũng quên mất mình vẫn còn đang trong chế độ uống thuốc tránh thai, lập tức gật đầu, nói “Dạ… sinh con cho ông xã…. a… ông xã mạnh quá…”

Khoang sinh sản tê dại, Trình Cẩn lại cương lên, lần thứ hai cậu xuất tinh, nam nhân mới chịu rót tinh dịch vào trong khoang sinh sản của cậu.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cả hai lại lắn đến trên giường, lần này là tư thế yêu thích của Trình Cẩn.

Cậu được nam nhân ôm vào lòng, vừa được hôn vừa được đâm, tư thế làm tình này quả thật khiến con tim Trình Cẩn tê tái, vì vậy nên cậu quên bén việc sau này cả hai sẽ phải chia xa...

Nhưng khi cơn cuồng dã cấp độ vô cực tan đi, đầu óc cậu minh mẫn trở lại, tâm trí cậu như bơi trong đại dương lạnh lẽo.

Lục Đào nhìn thấu tâm tư của cậu, dịu dàng ôm cậu vào lòng, xoa xoa cái mông xinh, thấp giọng cười nói: "Lại buồn nữa sao?"

Hai mắt Trình Cẩn đỏ hoe, khó tin nổi nhìn anh: “Vậy mà anh còn cười được?”

Lục Đào nhéo má cậu, “Sao anh lại không được cười?”

“Vì anh sắp biến mất rồi!” Trình Cẩn nói, giọng cậu khàn đặc, nước mắt lăn dài trên má, cậu không thể ngăn được hàng lệ.

“Anh sắp biến mất rồi, chỉ còn lại chút thời gian, những gì anh đã trải qua, suy nghĩ của anh trong mấy tháng nay đều sẽ biến mất…”

“Không phải còn có em sao?” Lục Đào rút khăn giấy, kiên nhẫn lau nước mắt cho cậu “Em sẽ nhớ đến sự tồn tại của anh, đúng không?”

Trình Cẩn mở to mắt nhìn anh, sau đó lại khóc dữ hơn.

Trình Cẩn cứ khóc rồi lại khóc mãi cho đến khi mệt mà thiếp đi, lúc cậu tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối, trong phòng ngủ bật đèn vàng, còn Lục Đào thì đang ngồi bên cạnh, đọc cuốn sách thật dày.

Nhìn thấy gượng mặt bình tĩnh của anh, cậu bàng hoàng, nhất thời có cảm giác như mình đang nhìn Lục Đào trước đây, tim co chặt, nhưng rất nhanh cậu lại thả lỏng.

Nếu là Lục Đào trước đây thì làm gì có chuyện ngồi cạnh cậu xem sách được chứ?

Vì vậy cậu không có chút do dự nào mà kéo lấy cánh tay anh, ôm chặt lấy eo anh rồi xoa xoa, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

“Chín giờ tối.” Lục Đào đặt sách trên tay xuống, bóp má cậu, ôn nhu hỏi: “Ngủ sướng chưa?”

"Dạ rồi…” Nhìn thấy tia ôn nhu trong mắt anh, tim Trình Cẩn lại thấy đau, để tránh lãng phí thời gian quý báu này chỉ để tưởng tượng, cậu liền vội vàng nói: “Anh đang xem cái gì vậy? Trong nhà mình có quyển sách dày như vậy sao?”

Sau khi khoa học kỹ thuật có bước ngoặt mới, sách dày đã bị loại bỏ, hiện tại chỉ còn có một số cuốn sách đặc biệt mới được phép xuất bản, còn có một trang báo khác nữa.

“Ferry đưa tới.” Lục Đào lại giải thích thêm, “Thật ra không phải anh gọi anh ta đưa sang, mà là tên kia.”

Trình Cẩn chán nản nói: “Vậy nhất định là thứ mà em xem không hiểu rồi…”

Giữa cậu và chồng ngày trước có một khoảng cách khác biệt rất lớn. Năm đó cậu muốn theo đuổi anh, năng lực hay thể lực đều không bì được, nên cậu muốn học theo sở thích của đối phương, kết quả lại phát hiện những thứ Lục Đào thích thì cậu hoàn toàn không hiểu, cậu cố hết sức để hiểu, thậm chí mời một gia sư về dạy cho mình, nhưng vô ích.

Lục Đào cười, hôn lên má cậu một cái rồi nói: "Em xem không hiểu cũng không sao, anh giải thích cho em nghe. Thật ra, thông tin mà hắn ta muốn tìm kiếm có liên quan đến những gì em đã khai vào ngày hôm nay, là chuyện về Khảm Hợp Thể.”

Trình Cẩn cũng tò mò về Khảm Hợp Thể.

“Đúng, trước đó anh có nói với em, con người đã từng có thí nghiệm Khảm Hợp Thể, nhưng tất cả đều thất bại, em còn nhớ không?”

Trình Cẩn vội vàng gật đầu, để nghe kỹ hơn, cậu ngồi thăng dậy, “Tại sao lại có thí nghiệm Khảm Hợp Thể?”

“Để khiến cho con người trở nên mạnh hơn.” Lục Đào cố gắng dùng những từ dễ hiểu để giải thích cho cậu, “Con người có rất nhiều kẻ địch, không chỉ là tộc Người sói và tộc Zergs, mà còn có những loài khác, chẳng hạn như thú ăn thịt, hổ, sư tử, gấu, những loài thú hiếu chiến... nếu không có sức mạnh, không có vũ khí, gặp những loại mãnh thú này chỉ có thể bỏ chạy, nếu chạy không được thì sau đó là tung tăng trong bụng chúng. Con người ngoài trí tuệ ra, thì sức lực và năng lực lại quá yếu.”

Đây là lần đầu tiên Trình Cẩn nghe về vấn đề này, dù sao đối với cậu mà nói, con người là động vật thượng đẳng nhất trên thế giới, họ có thể đánh bại người sói, phá tan các cuộc tấn công của Zergs, thuần hóa các loài dã thú, thậm chí còn có thể tạo ra người máy để phục vụ đời sống. Vì vậy cậu có chút kinh ngạc: “Chúng ta từ đầu đã… yếu như vậy rồi sao?”

Lục Đào cười nhẹ, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Các nhà khoa học đã giải phẫu xác người sói. Sau một thời gian dài thí nghiệm và nghiên cứu, họ đã chứng minh mẫu gen đó là tổ hợp của gen con người lẫn sói thời cổ đại, bởi trên người chúng mang hai thái cực, một là thú tính, hai là nhân tính. Ngay sau khi kết quả của nghiên cứu này được công bố, một số các tổ chức y khoa cho rằng chúng ta cũng có thể phát triển Khảm Hợp Thể cho riêng mình, vì vậy họ đã lên một kế hoạch liên quan thí nghiệm về Khảm Hợp Thể.”

“A…” Trình Cẩn nhìn rất ngu ngơ, nghe nhiều như vậy cũng thấy rất khó tin “Vậy các họ muốn kết hợp giữa con người và động vật sao? Chuyện này làm sao có thể thực hiện được? Gen của chúng và ta khác nhau mà? Vì vậy mới thất bại đúng không?”

“Không có thất bại.” Lục Đào nhìn cậu, nói thật chậm: “Trình Cẩn, chẳng phải em đã gặp qua thực nghiệm thành công rồi sao?”

Trình Cẩn lạc giọng: "Đúng vậy, cậu ta nói cậu ta là Khảm Hợp Thể giữa con người và tắc kè hoa…. Vậy là thành công à? Nhưng sao em lại chưa từng nghe qua.”

Lục Đào nói: “Đa số mọi người đều không biết. Trước ngày hôm nay, có lẽ ngay cả hắn ta cũng không biết.”

Trình Cẩn có chút kinh ngạc, “Lục Đào cũng không biết sao?”

Sau khi hỏi câu này xong, cậu mới cảm thấy nó mang nghĩa gì đó khác, dù sao nghiêm túc mà nói, người ngồi trước mặt cậu cũng là Lục Đào.

Lục Đào không quan tâm đến việc nhỏ này, khẽ gật đầu, “Đây có lẽ là kết quả của một thí nghiệm mà ai đó đã lén lút thực hiện dưới lòng đất sau thí nghiệm thất bại cách đây một trăm mười lăm năm. Nhưng sau thí nghiệm thất bại năm đó, những loại thí nghiệm như vậy đều đã bị nghiêm cấm, ai làm trái là đã vi phạm pháp luật. Hắn ta muốn xoá bỏ anh, là để khiến cơ thể này thêm phần ổn định, có lẽ là bởi vì nhiệm vụ mà tương lai hắn phải tham gia, đó là tìm ra kẻ đã lén lút làm thí nghiệm này."

Trình Cẩn lại thấy sợ khi nghe thấy hai từ "Xóa bỏ", vô thức ôm lấy Lục Đào, Lục Đào muốn ôm lại cậu, nhưng cơ thể bất chợt run lên, một lúc sau, thần sắc anh lại hồi phục.

Nhận thức của bản thân đang dần dần bị đánh tan, Trình Cẩn hơi khó hiểu ngẩng đầu lên, lúc bắt gặp ánh mắt lãnh đạm kia, cậu liền biết, người thật đã xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net