Chương 80: Lời từ biệt, ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dạ Minh Châu chưa tới tay người được tặng đã phải lại trở lại tay của Trình Cẩn, cậu rất muốn hỏi xem chồng có nói dối không, nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay đã đến trước ngày Lục Đào phẫu thuật một ngày, nhưng ngày này là ngày mà cả thể giới nhận tin khủng mà ai cũng quan tâm.

Thông tin chính là câu chuyện về Khảm Hợp Thể, không biết là ai đã cố tình tiết lộ ra ngoài, nhưng trên mạng đã lan truyền rầm rộ.

Chuyện thí nghiệm trên cơ thể con người đã tồn tại từ hàng trăm năm trước, nhưng hầu hết chúng đều bị dân tình chỉ trích thậm tệ, nếu biết được phòng thí nghiệm nào đang bí mật tiến hành thí nghiệm trên con người, danh dự của những người tham gia sẽ lặn xuống đáy biển, đồng thời phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật. Từng có trường hợp, những đồng phạm liên quan đến đều bị đưa đến tinh cầu Địa Ngục.

Nhưng hiện tại, thí nghiệm trên cơ thể con người liên quan đến vụ việc này đã bị phanh phui, còn có những nhân chứng giấu tên dám đứng lên để chỉ ra người đứng đầu phụ trách thí nghiệm là Đại thần tổng vụ hành chính Indira, đi kèm là chuỗi bằng chứng cụ thể.

Tin tức lan truyền ngay vào buổi sáng đã khiến cả thế giới chấn động mạnh, sau một buổi ban ngày tin tức được công bố, đến tối, Trình Cẩn dù cho có mở TV hay trí não cũng đều sẽ nhìn thấy các tin tức liên quan.

Trình Cẩn không hiểu rõ về mấy chuyện khoa học chính trị này, cậu chỉ có chút lo lắng, lo là cậu không thể nói được câu tạm biệt đàng hoàng với Lục Đào.

Cho dù nhân cách chủ hay nhân cách phát sinh thì chắc cũng không có thời gian để về nhà nhỉ?

Nhưng cậu đợi đến nửa đêm, định bụng là ôm thất vọng đi ngủ, không ngờ Lục Đào đã trở về.

Trên người anh khoác lên bộ quân phục nghiêm trang, ôm trọn lấy thân hình cao dài cường tráng đó, khiến cho nhịp tim Trình Cẩn tăng nhanh, nhưng khi nhìn thấy nhìn biểu cảm lãnh đạm trên khuôn mặt anh.

Trình Cẩn biết đây không phải là người cậu thật sự chờ, cậu vô thức hỏi: “Anh ấy đâu?”

Lục Đào khẽ nheo mày, tựa như đang kìm chế, anh đứng bất động mấy giây, mới nói: “Tôi chỉ có một tiếng cho hai người.”

Trình Cẩn không hiểu ý của anh, Lục Đào giải thích ngắn gọn: “Đại thần tổng vụ Indira đã chạy trốn, tôi có nhiệm vụ phải bắt ông ta lại.”

Trình Cẩn sửng sốt, thất thanh: “Chạy trốn? Tại sao vậy? Lẽ nào đúng như những gì trên mạng sao? Ông ấy là người mở thí nghiệm lên cơ thể con người sao?"

Lục Đào không giải thích nhiều, chỉ là lặp lại câu vừa rồi: “Hai người chỉ có đúng một tiếng, sau đó tôi sẽ đoạt lại quyền làm chủ cơ thể!”

Trình Cẩn bị ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác quấn quanh, “Anh bây giờ… có thể chủ động hoán đổi nhân cách sao?”

“Đây là cơ thể của tôi.” Lục Đào nhấn mạnh.

Chuyện khống chế nhân cách, từ ba ngày trước, anh đã có thể dùng tinh thần lực của bản thân để điều khiển, thậm chí bây giờ anh cũng có thể kiểm soát được thời gian.

Anh nhìn chằm chằm Trình Cẩn, trầm giọng, “Đây là cơ hội này để em nói lời từ biệt, tôi chỉ dung túng cho em lần này thôi, từ nay về sau…”

Tiếc là Trình Cẩn không chịu nghe rõ anh nói cái gì tiếp theo, chỉ kích động nói: “Anh, anh mau đổi thành anh ấy đi…”

Lục Đào tựa như bị thái độ của cậu làm tức, anh nghiến chặt răng, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nhắm mắt lại.

Mười giây sau, khi anh mở mắt ra lại lần nữa, là một đôi mắt lấp lánh ý cười.

Nụ cười rạng rỡ chiếu sáng cả một vùng trời. Trình Cẩn ngơ ngác nhìn anh, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, lao nhanh về phía nam nhân đang dang rộng vòng tay.

Khuôn ngực cường tráng này luôn khiến cậu cảm thấy an tâm này khi dựa dẫm vào, vòng tay ấm áp, lực ôm mạnh mẽ chắc chắn luôn giữ chặt lấy cậu, anh sẽ liên tục hôn khắp mặt cậu, “Bảo bối, anh nhớ em quá.”

“Ư… ông xã, em cũng nhớ anh nhiều lắm..." Trình Cẩn ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh sẽ biến mất, hận không thể hòa làm một với anh.

Cậu chợt nảy ra một ý tưởng khờ dại, “Ông xã, bây giờ khoa học công nghệ tiên tiến như vậy, có thể đưa linh hồn của anh vào trong cơ thể em được không? Vậy thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không thể tách rời!"

Lục Đào bật cười, xoa xoa tóc cậu rồi lại nhéo má cậu, nói: “Bảo bối thật đáng yêu!”

Trình Cẩn nghiêm túc nói: “Hiện nay dự án thí nghiệm Khảm Hợp Thế thành công như vậy rồi, nên chắc việc này cũng được ha anh?”

“Khảm Hợp Thể là sự dung hòa giữa hai cá thể, dung hòa gen được chọn lọc kĩ càng, mà anh và hắn ta từ đầu đã cùng là một người, cùng một mã gen. Nói đúng ra, anh không phải là một linh hồn riêng biệt, chỉ là một đoạn ký ức riêng biệt."

Lục Đào kí đầu cậu một cái nhẹ, “Vì vậy khi anh rời xa thân thể nà, sẽ không thể tồn tại ý thức nữa."

Trình Cẩn lại rầu rĩ: “Vậy đến ngày mai, anh sẽ biến mất rồi…”

Con tim Lục Đào đau nhói, nhưng dù sao anh cũng đủ minh mẫn để chấp nhận lấy kết quả này, cười nhẹ nói: “Bảo bối ngoan nào, em có chắc mình muốn lãng phí thời gian vào những việc không có kết quả như vậy không? Quy tắc về khái niệm thời gian của nhân cách chủ rất khắt khe, chúng ta đã mất năm phút rồi.”

Trình Cẩn giật mình, "Anh biết anh ấy vừa nói gì sao? Anh, anh cũng có ý thức của anh ấy?”

“Không có, nhưng bọn anh có phương thức liên lạc đặc biệt, từ lúc biết được sự tồn tại của nhau bọn anh đã liên hệ cho nhau rồi.”

Lục Đào giúp cậu lau nước mắt, thanh âm càng thêm ấm áp, “Lúc mới bắt đầu là dùng trí não để ghi chú cho nhau, sau này thông qua thiết bị liên lạc kết nối với sóng não vì có hiệu quả hơn."

Anh bấm vào máy liên lạc trên cổ tay, “Hắn ta sẽ lưu trữ những gì quan trọng trong đây, những thông tin đó sẽ được truyền đến tâm trí anh ngay khi anh nắm quyền làm chủ cơ thể.” Anh có chút bất lực, “Lại lãng phí mất một phút rồi.”

Trình Cẩn cũng lo lắng, trong khoảng thời gian này cậu đã nghĩ đến được trước khi ly biệt hai người sẽ làm cái gì, là làm tinh cơ thể hoặc những việc khác, nhưng khoảng khắc này đây, con tim của cậu từng giây từng phút càng thêm đau đớn, khó để thả lỏng, tất cả nhưng dự định lúc trước đều bị loạn thành một nùi, căn bản cậu không thể nhớ nỗi.

Lục Đào nhìn thấy tâm tư của cậu, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ, anh cúi người bế cậu đi vào phòng ngủ.

Trình Cẩn liền vòng tay qua cổ anh, tưởng rằng anh muốn làm chút chuyện riêng, hai má đỏ bừng, mắt long lanh ngập nước. Lục Đào chỉ hôn hôn cậu, chỉnh đèn mờ hơn một chút, rồi ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ về lưng cậu, ôn nhu nói: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Trình Cẩn “Dạ” nhẹ một tiếng, cậu nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. “Anh muốn nói chuyện gì?”

“Nói chuyện của quá khứ đi, ví dụ như, lí do gì khiến em yêu hắn ta?”

Vấn đề này hai người đã từng nói qua, nhưng Lục Đào lúc đó còn đang trong tình trạng mất trí nhớ nên Trình Cẩn không nói sự thật cho anh biết.

Trình Cẩn không hiểu tại sao đối phương lại muốn biết chuyện đó, nhưng cậu cũng thuận theo, ngoan ngoãn kể lại: “Em là nhất kiến chung tình đó anh. Lúc đó trường quân sự có trận đấu bóng rổ. Em đi xem, sau đó nhìn thấy anh ấy… rất đẹp trai, không hiểu tại sao trái tim em lại thổn thức, sau đó liền nghĩ đủ mọi cách để có được anh ấy.”

Trình Cẩn nói đến đây, có chút ngại ngùng, “Bởi vì anh ấy đặc biệt đẹp trai, đặc biệt, đặc biệt đẹp trai, ngay cả động tác lau mồ hôi cũng rất đẹp, đẹp trai ơi là đẹp trai!"

Lục Đào nhìn cậu chằm chằm, mỉm cười, "Em khen như vậy, anh có nên ghen hay không?”

Trong giọng anh đúng là có mùi chua, nhưng anh che giấu rất tốt. Trình Cẩn thì không biết nên trả lời thế nào, cẩn thận hỏi: “Anh giận sao?’

“Tại sao phải giận? Hắn ta không phải là anh sao? Lúc đầu cũng chỉ là dựa vào khuôn mặt mà thôi, nếu như là anh, anh nhất định sẽ yêu em liền!” Lục Đào nói như vậy chứ thật ra chưa chắc chắn. Anh đủ tinh ý để biết tính cách của Trình Cẩn trước đó ra sao.

Tiểu thiếu gia được chiều đến hư, tiểu thiếu gia muốn cái gì là có cái đó, chỉ có người mà cậu không có được mới khiến cậu sinh ra dục vọng chiếm hữu? Càng không nắm chắc được thì cậu càng muốn có được.

Tình yêu của cậu dành cho Lục Đào không phải hoàn toàn là do nguyên nhân này, nhưng suy cho cùng nó vẫn là một yếu tố quyết định.

Hơn nữa, còn do mị lực trên người Lục Đào quá lớn.

Không chỉ có gương mặt anh tuấn, năng lực cũng rất mạnh, lại có thực lực, làm cái gì cũng làm đến cùng, một người như thế sao lại không khiến người khác yêu thích được?

Từ khi tai nạn xảy ra, nhân cách phát sinh luôn biết mình không thể bì lại Lục Đào chân chính, vì vậy tinh thần lực của anh đang dần dần tan biến, hoàn toàn bị đối phương khống chế đến không thể phản kháng.

“Đúng đúng.” Trình Cẩn chủ động hôn anh, “Em của hiện tại rất là yêu anh.”

Lục Đào bắt gặp ánh mắt của cậu, lúc này đây, anh có chút ghét bỏ thị lực tinh tường của mình.

Lục Đào chân chính không thích nhìn Trình Cẩn, Trình Cẩn cũng không dám nhìn hắn ta, nhưng mà anh có thể, do đó có thể nhìn thấy tia cảm xúc thực sự trong mắt Trình Cẩn.

Từ ngày có thể phân biệt được hai người bọn họ, Lục Đào có thể nhìn thấy những cảm xúc khác nhau trong ánh mắt Trình Cẩn.

Thật sự thích anh, thương yêu anh, nhìn thấy anh liền vui, nhưng loại tình cảm này, khác với sự trầm mê mà phải kìm nén nhưng không thể kìm nén được trong quá khứ.

Sau tất cả anh vẫn không thể thay thế vị trí của Lục Đào chân chính trong trái tim cậu, mặc dù đối với sự ly biệt của cả hai, cậu rất đau khổ.

Hai người trao cho nhau nụ hôn quyến luyến, cắn mút lưỡi, nụ hôn kéo dài rất lâu nhưng không hề chứa đựng chút dục vọng nào. Trình Cẩn vừa hôn vừa bắt đầu khóc, nước mắt không thể kiểm soát được. Lục Đào dỗ dành cậu, ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu rồi hát ru cho cậu nghe.

Nghe tiếng hát này thật sự rất tuyệt, Trình Cẩn như bị mê hoặc trong âm thanh du dương ấy, sau đó liền tỉnh táo lại, cậu nhỏ giọng nói: “Anh hát rất hay.” cậu hạ giọng nhỏ hơn: “Anh ấy chưa bao giờ hát cho em nghe…”

Lục Đào cười nhẹ: “Vậy giờ em được rồi đó.”

Trình Cẩn mỉm cười, cậu nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Mỗi khi con số thời gian trên cổ tay di chuyển, Lục Đào đều càng cảm thấy tim mình thắt lại, trước khi rơi vào mơ hồ, anh viết lên dòng ghi nhớ trên bảng lưu trữ chung... Hãy yêu em ấy thật nhiều.

Trình Cẩn có một giấc mộng rất đẹp, nhưng khi tỉnh lại, mộng đẹp đó hóa thành hư vô, vị trí bên cạnh đã trống không, thời gian trên cổ tay cũng đã biết thành số mười.

Đã đến lúc cậu phải rời khỏi đây theo lịch trình trên vé.

Đã chia tay nhân cách thứ hai của Lục Đào, có lẽ cậu không còn gì để tiếc nuối nữa mới đúng, nhưng vẫn chưa chia tay nhân cách chủ, nên cậu thấy có chút trống vắng.

Hành lý đã thu dọn xong, tiểu người máy thấy cậu mặc quần áo đi ra ngoài, có chút ngạc nhiên trượt qua, nói: “Tiểu chủ nhân, chủ nhân bảo cậu ở nhà đừng chạy lung tung, nói ở bên ngoài đang rất hỗn loạn.”

Trình Cẩn ngạc nhiên: “Anh ấy nói như vậy từ khi nào?"

"Lúc sáu giờ sáng nay í! Ngài ấy nói với Trình Trình sau khi ra khỏi phòng ngủ của tiểu chủ nhân đóa."

"Sáng nay? Sáu giờ?"
Trình Cẩn sửng sốt, đêm qua cậu luôn cảm thấy mình được ngủ trong vòng tay của Lục Đào, vì vậy mới có mộng đẹp, nhưng cậu chỉ cho rằng chỉ đó là một giấc mơ, lẽ nào Lục Đào đêm qua đã ôm cậu ngủ? Làm sao có thể?

Dao động trong lòng cậu lại nhanh chóng vỡ vụn, Trình Cẩn lắc đầu cười khổ, “Không sao, tôi chỉ ra ngoài một chút thôi.”

Cậu hít một hơi sâu, xoa xoa cái đầu tròn bóng của tiểu người máy, “Chăm sóc tốt cho ngôi nhà, sau này…”

Trình Cẩn không phải là không nghĩ đến sẽ mang Trình Trình đi cùng, chỉ là muốn mang theo người máy phải làm thủ tục rất phức tạp, mà Trình Trình lại thích Lục Đào hơn, vì vậy mới quyết định để nó ở lại.

“Vâng!”

Trình Cẩn mỉm cười, trong nụ cười có chua xót Cậu ngồi trên ghế sô pha, bật trí não, mở trang đơn ly hôn, chần chừ trong ba giây ngắn ngủi, sau đó cậu liền bấm xuống nút màu đỏ.

Trang này nhanh chóng chuyển sang phần xử lý, hiển thị cậu đã nộp đơn ly hôn thành công, cuộc hôn nhân của cậu với thượng tướng Lục Đào nội trong hai mươi tư giờ sẽ bị giải trừ.

Trình Cẩn nhìn con số đếm ngược, trái tim đau nhói, không dám nhìn thêm, nhanh chóng tắt trí não, mang theo một ít hành lý bước ra ngoài.

...

Ê đọc cái này chung đi, cho vui😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net