Chương 83: Thí nghiệm trên cơ thể con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Bọn tôi muốn đến tinh cầu Lục.” Trình Húc nói ra dự định của bản thân, lại hỏi thêm: “Nhưng không có cách để cứu những người khác sao?”

“Đó là việc của bên quân đội.” Khảm Hợp Thể lôi từ góc nào ra một bộ quần áo nhỏ, từ từ mặc vào. “Anh có thấy rồi đấy, tàu bay của tôi chỉ chứa được tối đa là ba người, giờ thì tôi còn không có chỗ để ngồi nữa.”

Trình Cẩn vội vàng nói: “Cậu, cậu có thể ngồi lên đùi tôi.”

Đối phương cũng không khách khí ngồi cái bụp lên đùi cậu sau đầu ngẩng đầu cười nói: "Tôi tên là Tháp Tháp.”

Trình Cẩn cười nhẹ, “Tháp Tháp, cảm ơn cậu đã cứu bọn tôi.”

Trình Tranh và Trình Húc cũng cảm ơn cậu ta.

Trình Tranh lại hỏi: “Sao cậu cũng có mặt trên đoàn tàu? Cậu vẫn luôn ở đó sao? Lỗ nhỏ chúng tôi vừa bò qua là gì? Chúng tôi đang ngồi ở trên thứ gì vậy?”

Không trách được ông hỏi nhiều, đây thật sự là một chuyện quá kì ảo, tựa như mơ. Tháp Tháp kéo một bảng điều khiển từ bức tường bông, nói: “Là do giữa khoang tàu có một lỗ tròn, thật ra nó là một lối thoát hiểm, nhưng hình như nhiều người không biết thì phải, chúng ta đang ngồi trên tàu bay do cộng sự của tui phát minh. Nó có thể di chuyển trong nếp gấp thời gian đó."

Trình Húc nói: “Ý của cậu là chúng ta vẫn còn đang ở trong nếp gấp thời gian sao?"

“Không sai.”

Trình Cẩn nghe nói mà chóng mặt, nhịn không được nói: “Tôi không hiểu… rốt cuộc có bao nhiêu tuyến đường trong nếp gấp thời gian? Kĩ thuật này không phải rất khó sao? Tôi nghĩ việc này không quá nhiều mà.”

Trình Húc nói: “Chỉ có bốn tuyến đường, tất cả đều bắt đầu từ tinh cầu đế quốc, phía đông đến tinh cầu Mậu Dịch, phía tây đến tinh cầu Cửu, phía nam đến tinh cầu số bốn mươi lăm, phía bắc đến tinh cầu số hai mươi. Còn tuyến đường chúng ta đi hôm nay đáng lẽ là hướng đông. Anh định là sau khi xuống trạm ở tinh cầu Mậu Dịch, sẽ đi vòng về phía nam để đến tinh cầu Lục”

“Đúng là vậy nhưng thật tuy, từ những gì tôi đã tìm hiểu, có ba tuyến đường ẩn trong nếp gấp thời gian.” Tháp Tháp nói, “Một trong số đó là nơi mà tàu sắp đi vào, đích đến không biết có tên gọi chính thức hay không, nhưng tôi gọi nó là tinh cầu thí nghiệm.”

Trình Cẩn nghe cái tên này liền cảm thấy khiếp sợ, sắc mặt có chút tái nhợt “Chỗ đó chính là nơi Indira đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người đúng không?"

Đăng trên wattpad chusie_moe:3

“Không sai, còn có một con đường nữa, hiện tại chúng ta đang đi vào, nơi đến là tinh cầu Địa ngục, nghe nói ở đó toàn phạm nhân không hà.”

Tháp Tháp nhìn bọn họ, “Nhưng ba người muốn đến nơi khác, chỉ chuyển lộ trình. Tuy nhiên tôi đã kiểm tra thử, khoảng cách từ đây đến tinh cầu Lục quá là xa luôn, tình huống của tàu bay hiện tại rất khó lưu hành, nói không chừng phải mất đến một tháng mới đến đích.”

Trình Cẩn sửng sốt, “Xa như vậy sao…”

Tháp Tháp không để ý, "Đổi đại địa điểm khác du lịch đi. Đúng rồi, ba người đi du lịch hả? Hay là muốn định cư?”

Trình Húc nói: “Định cư, nhất định phải là nơi có thiết bị y tế tân tiến, nếu như có thể, tôi hy vọng người dân ở đó cũng thân thiện.”

Tháp Tháp không rõ mất việc này, Trình Cẩn đối với thế giới bên ngoài thì cũng bó tay, đang hoảng, Trình Tranh đột nhiên nói: “Đi tinh cầu số hai mươi chín đi.”

Anh em Trình gia ngạc nhiên, đồng thanh nói: “Tinh cầu số hai mươi chín?”

Trình Tranh nói: “Ừ, chỗ đó rất gần với tinh cầu Địa Ngục, người dân cũng ít, chúng ta có thể đến đó nhận nhà trực tiếp. Nơi ở tương đối đơn giản, công nghệ và giao thông không tiên tiến nên chúng ta không lo bị người khác… quấy rầy.” Ông vốn dĩ muốn nói “Không lo bị người khác tìm thấy.” nhưng khi thấy con út bên cạnh, ông thay đổi câu nói.

Trình Cẩn thấy ba đang nghĩ cho mình, con tim như được sưởi ấm. Trình Húc cau mày, "Nhưng điều kiện y tế ở đó không tốt còn gì?"

Trình Tranh nói: “Ba đã phẫu thuật hai lần rồi, bình thường chỉ cần uống thuốc là được. Hơn nữa bác sĩ nói, bệnh tim chủ yếu là phải duy trì tâm trạng tốt, sống ở đó, nhất định ba sẽ rất vui."

Trình Húc có chút khó hiểu, "Tại sao?"

Trình Tranh hiếm khi lại cười đến ôn nhu như vậy, nói: “Đó là quê hương của mẹ hai đứa."

Điểm đến đã được quyết định, Trình Cẩn vẫn còn tò mò về chuyện của Tháp Tháp, cậu nhìn xuống đứa trẻ đang ngồi trong lòng mình, chống lại ham muốn thèm thuồng bóp bóp cặp má bánh bao kia, nói: “Tháp Tháp, cậu và Indira rốt cuộc đã có chuyện gì? Cậu, cậu bắt đầu quá trình dung hợp gen từ khi nào?”

Bị hỏi đến chuyện cũ, Tháp Tháp cũng không hề tỏ ra khó chịu, còn hỏi ngược lại: "Cậu có biết tuyến đường nếp gấp thời gian được sử dụng từ khi nào không?"

Trình Cẩn nhanh chóng đáp, "Tôi biết! Khoảng là một trăm hai mươi năm trước!" Cậu có chút vui vì rốt cuộc mình cũng có một thứ biết, nhưng vừa nghĩ đến Lục Đào là người đã nói cho cậu, lại cảm thấy buồn.

“Đúng, một trăm hai mươi năm trước, nhưng cậu có biết một trăm mười năm trước đã từng có một vụ tai nạn xảy ra không?"

Trình Cẩn vội vàng gật đầu, “Chuyện này tôi cũng biết, ông x.., Lục Đào có nhắc đến, vụ tai nạn khiến tất cả những người trên tàu biến mất, không sót lại gì cả.”

Cậu có ấn tượng với vụ việc này.

Tháp Tháp nhìn cậu rất nghiêm túc, nói: "Tôi là một trong những hành khách còn sống sót trên chuyến tàu đó."

Trình Cẩn sững sờ, nhìn đứa trẻ bảy tám tuổi trước mặt, cậu chỉ cảm thấy tê da đầu, tay nổi da gà. Ba và anh hai cũng đoán trước được chuyện gì tiếp theo, không quá kinh ngạc như lại hơi nhức đầu.

Ngẩn ngơ một hồi, Trình Cẩn mới lắp bắp nói: “Làm, làm sao có thể… đó là chuyện của một trăm mười năm trước rồi mà, cậu mới có mấy tuổi thôi mà?”

“Đồ ngốc, không phải tôi đã nói với cậu là tôi không thể lớn sao?” Tháp Tháp đỡ trán, “Tôi đã một trăm mười bảy tuổi rồi!"

Trình Cẩn vẫn không thể tin được, Trình Húc nói: "Tôi cũng đã đọc bản báo cáo về vụ tai nạn. Quả thật, tất cả các nạn nhân đều là học sinh tiểu học bảy hoặc tám tuổi, tổng cộng có hai ngàn nạn nhân."

“Hai ngàn?” Trình Cẩn hơi nghi ngờ, “Nhưng tàu không có nhiều ghế ngồi như vậy mà? Bây giờ một toa tàu chỉ chứa được năm trăm người đúng không?”

"Đó là sau tai nạn, tàu mới được thiết kế lại để bảo đảm an toàn, giới hạn tối đa số lượng hành khách, thậm chí tốc độ cũng được giảm xuống." Trình Húc giải thích cho cậu.

Trình Cẩn nói: "Hai nghìn hành khách đều là học sinh tiểu học? Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?"

Tháp Tháp nói: “Có lẽ là được sàng lọc kĩ càng? Tôi nhớ trường tôi tổ chức đi đến tinh cầu đế quốc.” Cậu ta là đứa trẻ của tinh cầu khác, khi đó tinh cầu đế quốc đối với bọn họ mà nói không khác gì một thánh địa, được đến đó du lịch đúng là không thể đùa được đâu.

“Không chỉ mỗi trường chúng tôi mà rất nhiều trường khác cũng tổ chức sự kiện này, trước khi lựa chọn, chúng tôi cũng phải trải qua một cuộc sàng lọc nghiêm ngặt. Không được bị bệnh, trẻ em mắc bệnh vặt hay nặng cũng không được tham gia, chúng tôi còn tiến hành kiểm tra thể lực, kiểm tra chỉ số IQ, quan trọng nhất là xét nghiệm gen.”

Không ai nghi ngờ động cơ này, cả người lớn lẫn trẻ em đều mong chờ cho sự kiện đặc biệt này, ai được chọn cũng giống như được hái được vàng vậy đó. Đến giờ Tháp Tháp vẫn nhớ như in những giọt nước mắt của ba mẹ khi cậu dành được một suất, lúc đó cậu chuẩn bị rất kĩ càng cho chuyến đi.

“Sau đó, chúng tôi nhận ra rằng những khâu kiểm tra đó chỉ là để chọn ra những người phù hợp với thí nghiệm.” Tháp Tháp nói đến đây nhưng lại không tỏ ra chút phẫn nộ nào, khẩu khí cũng rất bình thường, “Vào cái ngày xuất phát, chúng tôi phấn khích lên tàu, ai lạ ai quen cũng tụm lại tám chuyện, chia sẻ bánh kẹo cho nhau, cùng nhau ca đùa. Nó khác với những gì chúng tôi được ba mẹ nói lắm. Bọn tôi đợi mười phút cũng chưa thấy tàu chạy ra khỏi nếp gấp thời gian, hai mươi phút cũng không, ba mươi phút cũng không…”

Tháp Tháp cố chấp kể tất cả số phút ra, mãi đến khi nói đến "một trăm phút", mới kể tiếp: “Sau đó chúng tôi đi đến tinh cầu thí nghiệm, nhìn thấy một nhóm người lớn mặc áo khoác trắng, có có vài binh lính cầm súng rất hung dữ."

Nghe đến đây, Trình Cẩn đã biết số phận tiếp theo của những đứa trẻ đó sẽ ra sao, cậu cảm thấy rất buồn, “Đầu não… là Indira sao?”

“Là cha của ông ta, Lão già Indira.” Tháp Tháp lè lưỡi với cậu, “Cậu có phải siêu ngốc luôn không? Chắc giờ Indira con còn nhỏ tuổi đời hơn tôi, cậu tính thử coi có đúng không?”

Bị trêu, nhưng Trình Cẩn lại cười không nổi, thanh âm đau buồn: “Các cậu sau đó… đã phải trải qua những gì?”

“Tiêm.” Tháp Tháp rất thoải mái, “Không ngừng tiêm, có lúc một ngày tiêm mấy lần, có lúc mấy tháng mới tiêm một lần. Chúng tôi bị chia thành nhóm mười người, ăn ngủ cũng là mười người, rất hiếm khi gặp những người khác. Sau một tháng, chúng tôi chỉ còn lại chín người. "

Trình Cẩn ớn lạnh, "Người kia... đã chết rồi sao?"

“Chứ còn gì nữa?” Tháp Tháp như đang giễu cợt cậu, nhưng trong mắt cậu ta không có ý cười: “Một năm sau chỉ còn tám, hai năm sau chỉ còn năm, ba năm sau chỉ còn một mình tôi. "

Trình Cẩn run người, không nhịn được ôm lấy cậu ta, Tháp Tháp cũng không cự tuyệt, nói: “Sau đó tôi lại bị phân đến nhóm khác, nhưng số người vẫn không ngừng giảm đi, mà tôi cũng phát hiện mình không thể lớn nữa. Rồi từ từ, những người bạn nhỏ kia đều có những tình trạng kì lạ, có những thứ mà cơ thể của chúng tôi không nên có, có người thì đổi màu da, có người lại bắt đầu tấn công người khác… sau đó tôi cũng dính chưởng, đầu tiên là đổi màu da, từ từ sau đó khe mông rách ra, cuối cùng là mọc đuôi. Tôi thấy sợ hãi, nhưng bác sĩ phụ trách tiêm cho tôi lại nói, tôi đã thành công rồi, tôi đã trở thành Khảm Hợp Thể, là Khảm Hợp Thể lai giữa người và tắc kè hoa."

Trình Cẩn nghiến răng, chưa kịp mắng, Trình Tranh đã nói: “Đúng là bọn độc ác.”

Tháp Tháp nói: "Dù sao tất cả chúng tôi cũng đều biến thành những chủng loài kỳ lạ. Chúng tôi bị theo dõi, bị giam giữ. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra tôi có thể ẩn thân trong những môi trường khác nhau, từ đó tôi bắt đầu muốn đào tẩu."

Cậu ta nói đến đây, gương mặt non nớt hiện lên chút đau buồn. “Tôi nhớ ba, nhớ mẹ.”

Tuy nhiên sau khi cùng một số người chạy trốn, cậu mới phát hiện thế giới bên ngoài sớm đã thay đổi đến khó nhận ra. Cậu không tìm được cha mẹ, xung quanh chỉ toàn bọn người hại họ. Cái người luôn mang cái vẻ mặt tươi cười, tốt bụng kia, được rất nhiều người tôn sùng, lại là tên độc ác, cậu rất tức.

Tinh cầu thí nghiệm không phải là một nơi bình thường. Là một đối tượng thí nghiệm, tuổi cũng đủ để suy nghĩ đúng sai, nhưng cơ thể lại không biến đối, đầu óc chưa hoàn toàn chững chạc như người lớn. Nhưng cậu ta vẫn có những người bạn nhỏ có ý nghĩ muốn trốn thoát.

“Suy cho cùng, chỉ cần phơi bày tất cả những việc này, mới có thể giải cứu toàn bộ chúng tôi. Mà bọn họ không có năng lực giống của tôi, không thể thoát khỏi đó, vì vậy họ chỉ có thể dựa vào tôi."

Tháp Tháp vỗ vỗ chiếc tàu bay đang chứa bọn họ, “Bạn nhỏ của tôi rất đáng tin cậy, lén lút chế tạo ra chiếc tàu bay này, tôi trốn được ra ngoài, liền chui vào tàu bay, ám sát Indira lần đầu tiên".

Trình Cẩn có chút tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc nó đã bất thành. Người ác như ông ta nên chết đi mới đúng!”

Tháp Tháp cười nói: “Là cố ý bất thành đó. Bọn họ không biết khả năng của tôi đến đâu, tôi mà muốn giết ông ta, thì chỉ như chuyện trở bàn tay.” Cậu ta lại nói: “Nhưng chỉ cần bị thương rất nặng, thì mới cần nhập viện ở bệnh viện quân bộ đúng không?”

Trình Cẩn không hiểu, nhưng Trình Húc lại hiểu ra, nói: “Cậu biết Đại thần tài vụ và tổng cục quân đội cấp cao có mâu thuẫn, vì vậy mới để ông ta nhập viện rồi mới tiếp tục ám sát lần hai đúng không?” mặc dù anh không biết Tháp Tháp là hung thủ ám sát Indira, nhưng qua cuộc đối thoại vừa rồi đã tự phân tích ra.

“Đúng vậy, sau đó cố ý để lại manh mối.”

Tháp Tháp cười để lộ ra hàm răng trắng xinh, “Manh mối của Khảm Hợp Thể cũng được tôi tung ra từ lâu.”

Cậu lại nhìn Trình Cẩn, “Tôi cũng cố ý tìm cậu làm con tin, mặc dù có chút không đúng, nhưng tôi bây giờ cứu cậu rồi, cũng tính là trả ơn rồi đó. Hiện tại chỉ cần đợi bên quân đội theo đến tinh cầu thí nghiệm, những người bạn nhỏ của tôi sẽ được cứu.”

Cậu ta dừng lại một lúc, lộ ra vẻ lo lắng, “Nếu như mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net