Chương 93: Không nghĩ tới việc ly hôn với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng 'tích' của cửa vang lên, lôi hết tất cả suy nghĩ về hồi ức của Trình Cẩn trở về. Lục Đào đi vào trước, sau đó đứng ở cửa nhìn cậu, “Vào đi.”

Trình Cẩn không có thói quen làm trái lời anh, cho dù trong lòng không tình nguyện, nhưng cũng chỉ đành nghe theo. Cậu do dự đi vào, rất nhiều lần cậu muốn mở miệng nói “Đặt thêm một phòng nữa đi”, nhưng lời tới bên miệng liền nuốt lại.

Không gian phòng không tính là quá lớn, sau lớp màn cửa, có thể nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài. Trình Cẩn đã quen với loại khí hậu này, cậu còn cảm thấy bông tuyết ở đây nhỏ hơn, không giống địa nhiệt tinh cầu, tuyết rơi như muốn chôn trắng toàn bề mặt tinh cầu. Trong phòng chỉ có chiếc giường lớn, trang trí đậm rõ nét của tinh cầu băng tinh, vật trang trí xung quanh rất đẹp, còn mang theo nhiều ý nghĩa bên trong.

Trình Cẩn không dám ngồi xuống giường, tuy rằng cậu không lo Lục Đào sẽ bộc phát thú tính, dù sao anh cũng chưa từng biểu hiện cho cậu thấy bộ dáng lúc ham muốn.

Rất khác Lục Đào thứ hai, chỉ là cùng một thân thể.

Lục Đào so với cậu thì thản nhiên hơn nhiều, sau khi vào phỏng liền cởi áo khoác ra, lộ ra quân phục phía dưới, anh nhìn Trình Cẩn, “Muốn cái gì không? Anh bảo họ đem tới.”

Trình Cẩn vội vàng lắc đầu, “Không cần, cái gì cũng không cần.”

Lục Đào nhìn chằm chằm cậu vài giây, đột nhiên nói: “Cởi áo khoác ra.”

“A?” Trình Cẩn hoảng sợ, cậu mở to hai mắt nhìn anh, phản ứng này hiển nhiên làm đối phương không cao hứng, sắc mặt của anh càng trở nên nghiêm túc, nói: “Ra mồ hôi, bọc như vậy sẽ cảm lạnh.”

“Em, em vẫn ổn…” Trình Cẩn không dám cởi áo khoác ra, sợ cởi xong sẽ để lộ ra cái gì đó không nên lộ. Tuy rằng bụng cậu chưa to rõ, bên trong còn mặc thêm hai lớp áo, trong đó một chiếc là áo lông dày, nhưng cậu thấy Lục Đào có thị lực hơn người, hay quan sát tiểu tiết, cho nên vì mục đích che dấu, cậu không thể cởi.

Lục Đào nhíu nhíu mày, từng bước một đi tới chỗ cậu. Tiếng nện bước của anh rất lớn, bước rất rộng, không gian phòng không dài, vài bước đã đến trước mặt Trình Cẩn.

Trình Cẩn hoảng sợ, theo bản năng lùi ra sau mấy bước, thẳng đến khi lưng chạm tường mới dừng lại.

Nam nhân đứng trước mặt cậu có khí tức rất mạnh, Trình Cẩn không dám đối diện anh, chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác, lại nghe Lục Đào nói: “Bây giờ em sợ anh như vậy?”

Nói xong anh vươn tay tới trước ngực Trình Cẩn. Trình Cẩn muốn chặn lại, nhưng tay vừa nhấc lên, đã bị đối phương nắm lấy, bàn tay kia mò đến trước ngực cậu, cầm mặt khóa kéo xuống.

Tiếng dây kéo vang lên, áo khoác của Trình Cẩn bị kéo xuống, lộ ra lớp áo lông bên trong.

Trình Cẩn đến giờ mới biết ý đồ của anh, hoảng loạn nói: “Em, em tự làm được…” cậu đang bị chắn hết lối lui, lại còn khẩn trương, liền đổ mồ hôi hột, toàn thân dính dính khó chịu.

“Sợ anh?”

Lại nghe câu hỏi này, đầu Trình Cẩn loạn thành một nùi, cậu lắc đầu nguầy nguậy. Cậu né anh ra, nhanh chóng cởi áo khoác, sau đó ôm chiếc áo dày ở trước ngực, “Em đổ mồ hôi nhiều quá nên em, em đi tắm đây.”

Khách sạn có cung cấp áo choàng tắm, Trình Cẩn lấy từ tủ quần áo ra một chiếc, lúc sắp tiến phòng tắm, ý thức được Lục Đào vẫn còn đang nhìn cậu, bước chân cậu hơi cứng lại, nói: “Thật sự là em đổ mồi hôi nhiều nên muốn đi tắm, không có ý muốn dụ dỗ anh, anh đừng hiểu lầm.” Nói xong cậu nhanh chóng chạy vào phòng tắm, sau đó khóa trái cửa.

Lục Đào nghiến răng.

Phòng tắm ấm áp không có chút hơi lạnh nào, Trình Cẩn lâu rồi chưa tận hưởng qua cảm giác này. Tuy rằng suối nước nóng cực kỳ thoải mái, nhưng đó đã tính là tắm ở ngoài, lúc cởi đồ và mặc đồ có chút khó, không giống như hiện tại, làm gì cũng không thấy lạnh, chỉ khi nhìn bụng hơi nhô lên Trình Cẩn mới thấy hơi sầu.

Cậu không rõ lí do tại sao Lục Đào lại không tìm cậu về để ly hôn, là vì giận dỗi à? Hay là đối với cậu… Nhưng sao lại có thể chứ? Nếu thật sự thích cậu, sao lại đối xử với cậu như vậy?

Cậu không cảm nhận được cái thích của anh.

Trình Cẩn tắm nửa tiếng mới ấn dội nước, cậu chậm rì lau khô người, mặc quần lót cũ và choàng tắm vào, lại tròng thêm áo khoác bên ngoài, xong xuôi cậu mới mang dép bông đi ra ngoài.

Cậu cửa ra nhẹ nhàng, muốn xem Lục Đào đang làm gì, nhưng mới ngó đầu ra liền nghĩ sao mình lại làm vậy nên cậu xấu hổ quay đi. (?)

Lục Đào hiển nhiên là đang làm việc, trí não không để chế độ ẩn nữa, cứ thế hiển thị trước mặt anh, sau khi cởi áo khoác ra, phía dưới là lớp áo sơ mi xanh lục của quân đội.

Anh còn tháo hai nút đầu trên áo, ống tay áo được xếp lên, trông rất là… siêu cấp đẹp trai!

Trình Cẩn không biết tại sao tim mình cứ đập mạnh, cậu không dám ngắm nhiều, đi vài bước tới mép giường, do dự một chút mới nói: “Anh có muốn nghỉ ngơi không? Hay là em đặt thêm một phòng cho tiện nhé?”

Lục Đào dừng động tác lại, ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói vẫn lạnh nhưng lại có chút cao, “Sao lại muốn đặt thêm một phòng?”

Trình Cẩn nhéo nhéo áo khoác của mình, có chút khó hiểu, “Chẳng phải anh không muốn ngủ cùng phòng với em sao?” Nói tới đây cậu cảm thấy có chút đau lòng, “Trước kia anh là người yêu cầu phân phòng ngủ mà, trí não của em lấy được rồi, bên trong có tiền, em có thể tự đặt một phòng.”

“Không cần!” giọng Lục Đào thế mà lại có thêm chút nghiêm khắc, thậm chí còn gằn mạnh.

Trình Cẩn bị dọa đến rụt cổ lại, không dám nói thêm gì, chỉ có thể chậm rãi bò lên giường, sau khi đắp chăn lên, cậumới dám đem áo khoác cởi ra.

Cậu ngồi trên giường, Lục Đào ngồi ở vị trí đối diện cậu, cậu không thể không nhìn vào thân ảnh của anh được. Cậu chỉ muốn trộm nhìn một cái, ai ngờ vừa nhìn đã bị Lục Đào nhìn lại.

Trình Cẩn run người, cậu phát hiện ánh mắt của Lục Đào có chút kì quái, giống như là —— tức muốn hộc máu.

Đừng nói cậu nói sai gì rồi nhé?

Trình Cẩn không rõ, cậu chỉ nói đó là ý trước đây của Lục Đào, cậu cũng không nháo mà. Trình Cẩn nhéo nhéo ngón tay, nỗ lực làm như không có gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể… Giúp em kéo rèm không? Em thấy mệt.”

Các triệu chứng khi mang thai cậu không có, nhưng lại dễ buồn ngủ, mỗi ngày đều phải ngủ trưa, nếu không thì không làm gì được.

Nam nhân cao lớn không còn dùng ánh mắt muốn ăn thịt người để nhìn cậu nữa mà là đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vươn tay lên, lưu loát kéo màn lại.

“Cảm ơn.” Trình Cẩn ngáp một cái, ánh sáng biến mất, mí mắt cậu liền thấy nặng, cậu vứt hết mọi thứ ra sau đầu, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.

Rõ ràng cậu không quen ở cùng phòng với chồng thật sự, cũng không biết vì sao, Trình Cẩn ngủ rất ngon, không mơ thấy gì, sau khi tỉnh lại liền thấy người nhẹ như bông, chỉ là thần trí có chút mơ hồ, thế cho nên sau khi thấy thân ảnh của Lục Đào, liền mềm như bông mà gọi một tiếng “Ông xã~”, lại theo thói quen nũng nịu nói: “Em muốn uống nước quá à…”

Bầu không khí cứng lại, chờ đến khi Trình Cẩn nhận ra tình cảnh hiện tại, đã là mười giây sau. Cậu hoảng loạn ngồi dậy, vừa định xin lỗi, lại phát hiện Lục Đào đã đứng lên, đem ly nước tới cho cậu.

“Em…” Trình Cẩn vuốt nhẹ mái tóc rối do ngủ, có chút ảo não, càng không biết nên nhận ly nước hay không, “Là do em chưa tỉnh hẳn, xin lỗi, em không cố ý gọi như vậy, em còn tưởng rằng…” cậu còn nhớ trước đây mình cũng hay xưng hô như vậy, nhưng chỉ đổi lấy thêm chán ghét của anh nên từ từ sửa lại.

Bàn tay nắm chặt ly nước, thượng tướng đại nhân đại khái là cố lắm mới không bóp nát cái ly, anh nói: “Tưởng rằng cái gì? Tường rằng anh là hắn?”

Trình Cẩn chột dạ nói: “Em rất xin lỗi…”

“Chồng em là anh.”

Nghe thế, Trình Cẩn có chút kinh ngạc, thực nhanh liền hiểu rõ, “Đúng là dựa theo cơ sở pháp luật thì nói vậy cũng không sai.”

Nhưng cậu nói xong cũng không khiến anh vui hơn, anh đưa ly nước sát lại thêm một khoảng, Trình Cẩn không thể không nhận, cậu uống cạn nước trong ly. Nhưng Lục Đào vẫn chưa đi, vẫn đứng trước mặt cậu, chờ cậu uống xong nước, mới nói: “Sao lại muốn kết hôn với Mã Viên?”

Trình Cẩn ngẩn ngơ, “Sao anh lại biết tên của cậu ấy…” cậu nhớ lại lúc mình ngủ, ngủ chỉ có ba tiếng, nhưng ba tiếng này cũng đủ để anh cập nhật một chút, nhưng cậu vẫn cố giãy giụa một chút, “Anh điều tra cậu ấy sao sao? Kết hôn với cậu ấy… Đương nhiên là vì em muốn bắt đầu lại, em thấy cậu ấy cũng là một người đàn ông không tồi…”

“Đàn ông?”

Nghe ra anh đang nghi ngờ, Trình Cẩn cắn cắn môi, nói: “…Vậy thì tính là thanh niên đi, nhưng cũng đủ mười tám tuổi rồi, lúc em gả cho anh không phải cũng ở tuổi đó sao?”

Lục Đào nói: “Nhưng hai người chỉ mới gặp nhau hai lần, lần đầu tiên là hôm qua.”

Trình Cẩn luống cuống, “Sao anh lại biết? Cậu ấy nói cho anh à?”

Lục Đào nói: “Không phải, có nhân chứng. Hai người gặp đến lần thứ hai liền muốn kết hôn, nguyên nhân là gì? Đừng nói với anh, hai người cũng là nhất kiến chung tình?”

Không biết vì sao, Trình Cẩn cảm thấy chữ 'cũng' của anh rất chói tai, cậu dùng tay che bụng lại, đáy lòng tràn ra dũng khí, “Đúng vậy, sao lại không thể là nhất kiến chung tình?”

Lục Đào nghe cậu trả lời, sắc mặt thay đổi, càng thêm lạnh, “Anh không nghĩ cậu ta là người làm qua loa như vậy.”

Trình Cẩn nói: “Nếu như anh đã tra qua, nên biết nhà cậu ấy rất nghèo, chỉ có mẹ và em gái, rất cần tiền. Cho nên em lừa cậu, lừa cậu ấy kết hôn với em, sau đó sẽ cho cậu ấy tiền coi như là tiền công cho cậu ấy, lí do này được rồi chứ?”

Cậu như muốn ngã xuống, “Dù sao em chính là loại người như vậy! Em đã từng nhất kiến chung tình với anh, cho nên liều mạng muốn gả cho anh, lúc đó nhà em có quyền có thế để uy hiếp anh. Nhưng hiện tại nhà em phá sản rồi, chỉ có lừa mà thôi! Nhưng em không biết tại sao em đã nộp đơn ly hôn, nhưng lại không được xét duyệt! Lục Đào, anh nói xem, chẳng phải anh rất muốn ly hôn sao? Vì sao lại không xét duyệt được?”

Cậu kích động làm Lục Đào có chút kinh ngạc, bất quá anh cũng không biểu hiện ra ngoài, anh nói: “Anh đã nói rồi, anh không định ly hôn với em.”

Trình Cẩn muốn nổ não luôn, cậu rống lớn: “Vậy anh nói cho em nghe! Ngày trước anh nói muốn dắt em đi một chỗ là chỗ nào?” nước mắt của cậu tràn ra, mang theo ủy khuất lẫn đau đớn, “Làm gì có chuyện anh muốn dắt em tới dự yến hội nhỉ? Anh vẫn luôn không muốn xuất hiện cùng em!”

Lục Đào nhìn cậu, trầm mặc vài giây, sau đó trả lời: “Muốn dắt em đi mở tài khoản liên kết. Muốn làm được, vợ chồng phải cùng có mặt mới làm được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net