Phiên ngoại 11: Gặp lại anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì giới tính H không có sản đạo phù hợp nên khi sinh con cần phải tiến hành mổ, nhằm để phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, gia đình sản phụ sẽ chuẩn bị thủ tục nhập viện từ trước.

Bọn họ có thể đăng ký nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, hơn nữa viện phí còn sẽ được miễn phí hoàn toàn.

Trùng hợp thay, thời gian mang thai của Trình Cẩn vừa tròn tám tháng.

Những thay đổi sau khi mang thai của cậu không quá rõ ràng, ngoại trừ phần bụng phồng lên một vòng lớn thì chân tay chẳng hề mập thêm, ngay cả mặt cũng không thấy có miếng thịt nào dù cho trong khoảng thời gian này sức ăn của cậu lớn hơn lúc trước, Lục Đào đã đăng ký phòng từ trước, là loại phòng ở cùng với bạn đời, vì thế nên hai người đang thu dọn hành lý, chuẩn bị cùng nhau tới bệnh viện.

Nói là cùng nhau thu dọn chứ thật ra bụng Trình Cẩn giờ rất lớn, cho nên tất cả hành lý đều vào hết tay Lục Đào.

Người đàn ông của quân đội tất nhiên rất lành nghề trong chuyện sắp xếp vật tư như này rồi, anh lưu loát vô cùng, không tốn quá nhiều thời gian đã xếp xong hai chiếc vali lớn.

Trình Cẩn nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui để kiểm tra xem có bỏ quên món gì hay không, nói: "Đồ của tiểu bảo bảo thì sao hả anh? Mấy cái này chắc cần phải chuẩn bị trước đúng không?"

Lục Đào nói: "Bệnh viện sẽ cung cấp đồ dùng cho trẻ sơ sinh, tạm thời không cần mang theo cái gì cả."

Trình Cẩn lại nói: "Vậy thì bộ dụng cụ làm việc của em thì sao? Em còn một đơn hàng chưa làm xong đâu anh. Hơn nữa nếu lỡ không sinh sớm, em rảnh riết rồi sẽ sinh bệnh luôn đó."

Trong thời gian mang thai cậu không hề vứt bỏ chuyện công việc qua một bên, vì đơn đặt hàng trên cửa hàng trực tuyến của cậu đang tăng lên rất nhanh, hơn nữa bà Hữu Tư Quỳ còn giới thiệu đơn hàng cho cậu, có thể nói chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi thôi mà Trình Cẩn đã là một nhà thiết kế có chút danh tiếng rồi.

Lục Đào vỗ vào một trong hai cái vali: "Trong đây hết."

"Ông xã thật là lợi hại, cái gì cũng tính trước được." Trình Cẩn không thể kiềm nổi ham muốn cọ qua cọ lại trên người anh, đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy hạnh phúc, vui mừng.

Lục Đào cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, nói: "Xuất phát thôi."

Bọn họ nói lời tạm biệt với Trình Trình, sau khi lên xe là trực tiếp chạy đến bệnh viện sản khoa trực thuộc bệnh viện Quân Đội ngay.

Trình Cẩn là người có danh hiệu nên bệnh viện mà cậu có thể đăng ký đương nhiên phải là bệnh viện tốt nhất trên tinh cầu Đế Quốc rồi, khoảng thời gian trước Lục Đào đã dẫn cậu đến xem qua một lần, môi trường ở đây không tồi chút nào, hơn nữa nhân viên canh tác tương đối ít, sẽ không gây ồn ào.

Ở đây rất gần bệnh viện Quân Đội, nhưng bầu không khí của hai bên lại hoàn toàn khác nhau, khiến một người không thích môi trường quá nghiêm túc như Trình Cẩn được thở phào.

"Còn phải phục hồi sức khỏe sau sinh nữa, nếu không có gì xảy ra vậy thì chúng ta phải ở bệnh viện gần một tháng rưỡi lận đó anh." Trình Cẩn đếm số ngày, sau đó lại thấy hơi lo lắng: "Ông xã, thời gian nghỉ của anh có đủ không?"

Lục Đào nói: "Đủ."

Trình Cẩn nói: "Cũng đúng, sau khi chuyện của Indira được giải quyết thì chính phủ cũng đã tìm được biện pháp ngăn chặn độc tố của Trùng tộc rồi mà, chúng ta không còn lo việc Trùng tộc xâm chiếm nữa cho nên công việc của các anh cũng nhẹ hơn rất nhiều có phải không?"

Lục Đào nhẹ nhàng gật đầu, tầm mắt dừng trên chiếc bụng tròn của cậu, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Lo em sắp sinh sao?" Trình Cẩn cười tươi, nói: "Vẫn chưa đâu, chưa có động tĩnh gì hết. Thật ra em cũng hy vọng có thể nhanh chóng sinh con, ngày nào như vậy cũng mệt xỉu."

Cậu đặt tay anh lên trên bụng mình: "Ông xã anh xem thử đi, có giống một quả dưa hấu to bự không?"

Lục Đào hiếm khi lại cong khóe miệng, dùng một tay khác xoa eo cho cậu: "Là chỗ này mệt à? Anh xoa giúp em."

Trình Cẩn điều chỉnh tư thế một chút để dựa vào người của ông xã, hưởng thụ cảm giác anh xoa eo.

Lục Đào rất thường xuyên làm như thế này sau khi cậu mang thai, không chỉ xoa eo cho cậu mà còn sẽ xoa chân cho cậu, thậm chí còn giúp cậu tắm rửa...

Sự chăm sóc mà trước đây Trình Cẩn chưa bao giờ được hưởng thụ qua, giờ đây, trong lúc đang hâm nóng tình cảm thì cái gì cậu cũng được trải qua hết, lúc ban đầu Trình Cẩn không quen nổi, thậm chí còn có hơi sợ hãi, tới tận bây giờ mới ổn được.

"Chúng ta như vậy cứ như cặp vợ chồng son anh ha." Trình Cẩn cười trộm trong lòng, rồi hôn lên khóe miệng anh.

Lục Đào cũng thuận theo hôn cậu một cái nhưng không hề ngưng xoa eo cho cậu.

Xe giảm tốc đi về phía trước, cửa sổ xe khép kín, bởi vì hiệu quả cách âm rất tốt nên bên trong đã biến thành khoảng không gian riêng tư không ai có thể làm phiền.

Vốn dĩ nên là một nụ hôn ôn nhu nhưng vì kéo dài quá lâu đã dần thay đổi hương vị, Trình Cẩn bắt đầu phát ra tiếng thở dốc, giọng mũi nghe thật gợi cảm mê người, tay bắt đầu sờ soạng hạ thân của chồng yêu.

Sau khi mang thai, ham muốn của cậu mạnh mẽ hơn, đây là sự thay đổi mà đại đa số người mang giới tính H sẽ có, dù sao thì trong thời gian mang thai cơ thể họ sẽ phân bố ra nhiều kích thích tố nữ hơn.

Mấy tháng mà cả hai dùng mở rộng tầm nhìn kia, gần như mỗi đêm đều chìm đắm trong dục vọng, chỉ là bụng cậu dần lớn lên nên mới phải kiềm chế lại.

Đếm ra thì đã bốn ngày không làm rồi.

Trình Cẩn không chịu nổi nữa, cậu có thể cảm giác được gậy nhỏ của mình đã cứng, hậu huyệt ướt át, được sờ đến đại bảo bối của ông xã cách một lớp vải thì đúng là cậu càng không thể chịu nổi, lông mi run run ẩm nước, nhịn không được mà nhỏ giọng cầu xin: "Ông xã, muốn..."

Lục Đào cẩn thận ôm cậu ngồi lên trên đùi mình, đưa tay vào trong quần của cậu, khẽ nói: "Giúp em bắn ra?"

Trình Cẩn lắc đầu, vô cùng xấu hổ: "Muốn cắm vào..."

Cậu nhắm mắt, giọng nhỏ hơn: "Phía sau ngứa..."

Thượng tướng đại nhân nhìn về phía trước một cái, thấp giọng nói: "Đang ở bên ngoài mà."

"Bên ngoài không có vấn đề gì cả..." Trình Cẩn cố ý nói: "Em với 'anh ấy' cũng đã làm ở bên ngoài rồi..."

Nhắc tới "anh ấy" một cái là hai mắt của Lục Đào tối sầm đi ngay, gương mặt cứng đờ, như là đang ghen ghét.

Trình Cẩn cười xấu xa nhìn anh: "Ồ, anh lại đang ăn giấm của chính mình nữa kìa."

Mặt Lục Đào viết rành rành câu "Bó tay với em luôn.", đang muốn lột quần của Trình Cẩn ra, máy truyền tin trên cổ tay đã kêu lên.

Bầu không khí ái muội bị tiếng chuông lạnh băng dập không thương tiếc, Trình Cẩn hiểu chuyện nên không tức giận, thậm chí cậu còn ngoan ngoãn dời mắt đi chỗ khác, không nhìn trộm công việc của chồng.

Ngược lại là Lục Đào, đối với cuộc gọi bất thình lình này lại cảm thấy không kiên nhẫn nổi, nhưng anh vẫn rất tận tâm bấm nút nhận, khôi phục lại giọng điệu bình thường: "Thượng tướng Ngạn Nhất, có chuyện gì sao?"

Nghe thấy cái tên "Ngạn Nhất", Trình Cẩn lui mắt nhìn sang.

Mặc dù cậu không được thông minh cho lắm thì cũng biết Ngạn Nhất tìm Lục Đào khả năng cao là bởi vì chuyện của Ngạn Thất, mà Ngạn Thất lại có quan hệ với anh trai của cậu, cho nên cậu rất tò mò rốt cuộc là đối phương có chuyện gì mà cần tìm đến.

Nhưng hiệu quả cách âm của máy truyền tin cực kỳ tốt, nếu như để chế độ riêng tư thì cho dù cậu có dí sát lại gần cũng không thể nghe được đối phương đang nói gì.

Nhưng cậu có thể nhìn ra biểu cảm của Lục Đào.

Tuy rằng Lục Đào luôn đeo một biểu cảm cao lãnh nhưng sau khi thổ lộ tình cảm, Trình Cẩn có thể cảm nhận được những cảm xúc khác nhau ở trên gương mặt của anh, vậy mà hiện tại vẻ mặt của Lục Đào lại rất bất thường, thậm chí còn mang theo gì đó nghiêm trọng, cho nên Trình Cẩn nhận ra chắc chắn đã có chuyện không hay gì đó phát sinh.

Trình Cẩn hoảng hốt, không chờ Lục Đào đặt máy truyền tin xuống đã lập tức hỏi: "Có phải anh trai em..."

Anh trai cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu không thể tưởng tượng nổi, nhưng dù có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng sẽ hoảng loạn và khẩn trương.

"Được, tôi biết rồi." Lục Đào cúp máy, thấy bộ dáng khẩn trương không chớp mắt của Trình Cẩn, nói: "Không phải là anh trai em, mà là Ngạn Thất đã xảy ra chuyện."

Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực an ủi bản thân: "Thì ra là Ngạn Thất, làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh hai của em có chuyện gì cơ."

Cậu chờ đến khi hơi thở vững vàng lại, mới tò mò hỏi: "Ngạn Thất bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là bởi vì bệnh tâm thần phát tác cho nên bị đưa đến tinh cầu Địa Ngục hả anh?"

"Không phải."
Lục Đào nắm lấy tay cậu: "Tính mạng của cậu ta đang bị đe doạ, đã được đưa vào bệnh viện Quân Đội để cấp cứu rồi."

"Tính mạng bị đe dọa?" Nghe chuyện nghiêm trọng như vậy, Trình Cẩn cũng có hơi lo lắng: "Cậu ta bị làm sao vậy anh? Bị người ta đánh à?"

Lục Đào nói: "Tình huống cụ thể thì không biết, nhưng Ngạn Nhất nói, cậu ta vì cứu anh của em nên mới bị thương."

"Cứu, cứu anh của em?" Trình Cẩn lại bắt đầu luống cuống, gương mặt lộ ra vẻ khẩn trương: "Vậy anh hai của em thì sao? Anh hai xảy ra chuyện gì à? Tính mạng của anh ấy có đang nguy hiểm không anh?"

"Không có." Lục Đào đáp: "Có điều Ngạn Nhất nói, anh ấy trông như đã sụp đổ, cho nên hy vọng chúng ta có thể lập tức qua đó."

Hướng mà bọn họ đi vốn dĩ là hướng đi tới bệnh viện Quân Đội, sau khi tăng tốc, không quá mười phút, bọn họ đã tới được cửa của bệnh viện Quân Đội.

Lục Đào đỡ Trình Cẩn xuống xe, có anh dắt đi thì không cần phải trải qua mấy trạm kiểm soát là đã có thể đến được trước cửa phòng cấp cứu, ở nơi đó, Trình Cẩn gặp được người anh trai đã không gặp trong mấy tháng trời.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh trai, Trình Cẩn thật sự vô cùng đau lòng.

Từ trước đến nay Trình Húc trong tâm trí cậu rất nhã nhặn, rất cao quý, mặc dù đã phá sản nhưng khí chất trên người anh không thay đổi quá lớn, anh cũng sẽ không để bản thân trông có vẻ nghèo túng chán nản, quần áo vẫn luôn giữ rất sạch sẽ.

Nhưng hiện tại, gương mặt anh thật tiều tụy, quần áo dính máu cùng các vết dơ không rõ tên, đôi mắt chứa đầy tơ máu, dưới cằm đã có râu mọc ra, trông anh như già đi tận mười tuổi.

Trình Cẩn phóng nhanh đến, thất thanh kêu lên: "Anh..."

Nhưng phản ứng của anh trai không còn giống như trước nữa, lúc trước mỗi lần nghe thấy cậu kêu thì anh sẽ lộ ra một gương mặt tươi cười chào đón cậu, giờ anh lại không hề đứng dậy, thậm chí còn không phản ứng ngay.

Anh chỉ chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Trình Cẩn, nhưng tầm nhìn của anh cứ như bị phân tán, không thể tập trung vào đâu được nữa, chờ sau khi Trình Cẩn kêu anh thêm một tiếng nữa, anh mới miễn cưỡng cong khóe miệng, giọng nói cực kỳ yếu ớt: "Tiểu Cẩn..."

"Là em, là em đây." Trình Cẩn vô cùng đau lòng: "Anh, sao anh lại biến thành như thế này? Anh, trên quần áo của anh có máu kìa, anh bị thương ở đâu à?" Cậu nắm lấy cánh tay của anh trai bắt đầu kiểm tra trong hoảng loạn.

Trình Húc không giãy ra, cũng không động đậy, chỉ nhẹ giọng nói: "Anh không có bị thương, là máu của Ngạn Thất..."

Khi nói đến cái tên "Ngạn Thất", ngay lập tức, một giọt nước mắt lăn xuống từ mắt anh.

Nhìn thấy nước mắt của anh trai, Trình Cẩn cứ như nhìn thấy thứ gì đó khiến cậu chấn động, cậu vừa hoảng vừa không biết phải làm sao cho ổn, theo bản năng mà ngẩng đầu đi tìm sự trợ giúp của ông xã.

Lục Đào vẫn luôn đứng bên cạnh cậu, sau khi nhận được ánh mắt của cậu, lập tức mở miệng: "Trình Húc, giờ anh vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn."

Các bác sĩ và y tá sớm đã chờ ở một bên, mà ở phía bên kia còn có nhiều người đứng hơn, hơn phân nửa là người của Ngạn gia, bao gồm sáu người anh trai của Ngạn Thất, còn một số còn lại thì là cấp dưới quan trọng của Ngạn Thất cùng với một vài người bạn.

Trình Húc lắc đầu, giọng khàn khàn: "Không, anh chờ em ấy ra."

Ánh mắt của anh chuyển đến chiếc đèn đỏ lập lòe trước cửa phòng cấp cứu, nói ra từng chữ rất gian nan: "Chờ em ấy ra, nói cho em ấy nghe một câu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net