Phiên ngoại 12: Chiến thắng của Ngạn Thất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Cẩn và Lục Đào phải mất một chút thời gian mới biết được ngọn nguồn sự việc.

Ảnh hưởng từ trận động đất ở trên tinh cầu Địa Nhiệt không được gọi là lớn, bởi vì tâm động đất nằm ở khu vực rất hiếm có người cư trú, có thể nói, ngoại trừ bộ lạc Sear tổn thất nghiêm trọng ra thì các khu vực khác không có tổn thất gì.

Mà bộ lạc Sear lại gặp thiệt hại rất nặng nề.

Hầu như phần lớn nhà cửa của họ đều đã đổ nát, tổng cộng có hơn ba trăm người bị thương và hơn năm mươi người tử vong, trong đó có bao gồm cả lão tộc trưởng, còn có hơn ba mươi người trọng thương đang được cấp cứu.

Ngạn Thất được Trình Húc lái phi thuyền đưa về tinh cầu Đế Quốc, lúc đó Lý An đã lái một chiếc phi thuyền lớn đến để đưa những người bị thương còn lại đến bệnh viện trên tinh cầu Địa Nhiệt.

Trình Húc ở trên phi thuyền dùng máy truyền tin của Ngạn Thất liên lạc với Ngạn Nhất, được cho phép sử dụng nếp gấp không gian vì vậy thời gian đưa hắn đến bệnh viện Quân Đội mới được rút ngắn.

Trình Cẩn còn chưa rõ lắm về chuyện liên quan đến vết thương của Ngạn Thất, nhưng khi nghe kể lại là hai chân của hắn dập nát vì bị một tảng đá lớn đè lên, cả cơ thể cậu co rúm vì sợ hãi, gương mặt trắng bệch, cậu nhỏ giọng nói: "Vậy thì chẳng phải là..."

Lục Đào nhéo nhéo lòng bàn tay của cậu, nói: "Có bác sĩ Điền Thất ở bên trong, không cần phải quá lo lắng cho cậu ta đâu."

Hành lang bệnh viện rơi vào khoảng không tĩnh lặng, người của Ngạn gia hiển nhiên đã biết chuyện của Ngạn Thất và Trình Húc, cho nên không có ai lộ vẻ hoài nghi quá nhiều.

Mà cho dù trong lòng có cảm thấy hai người không xứng đôi thì hiện tại Ngạn Thất vẫn còn đang trong cơn nguy kịch, họ sẽ không rảnh để thảo luận về đề tài này làm gì.

Trình Cẩn ở cạnh anh trai chờ suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ánh đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu tắt đi, chứng minh ca phẫu thuật đã kết thúc.

Ngay lúc này đây, cơ quan thần kinh của mọi người trở nên căng chặt, từng cặp mắt lia đến, dán cánh cửa phòng cấp cứu.

Khoảng khắc cánh cửa được mở ra, mọi người đều mang theo dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi, muốn dò hỏi nhưng lại sợ nghe thấy tin rủi.

Cuối cùng vẫn là Ngạn Nhất mở miệng đầu tiên: "Bác sĩ, em trai của tôi sao rồi?"

Bác sĩ nói: "Ca phẫu thuật rất thành công, đã được cứu sống, nhưng về phần đôi chân thì còn cần phải tiến hành phẫu thuật và điều trị thêm vài lần nữa, với sự phát triển y học của ngày nay, có thể sẽ không thể phục hồi lại sự linh hoạt, dẻo dai như trước nhưng để đi lại thì chắc là không có vấn đề gì."

Chỉ khi nghe được mấy chữ "Đã được cứu sống.", Trình Húc mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, tia sáng nơi đáy mắt anh cuối cùng cũng đã khôi phục lại được chút ít, chỉ là cách đứng lên của anh vẫn gian nan như ban đầu, Trình Cẩn là người tới đỡ anh, anh mới từ từ đứng vững được.

Trình Húc chậm rãi đi đến trước mặt bác sĩ, cổ họng khô khốc khàn khàn: "Xin hỏi... Hiện tại tôi có thể vào thăm em ấy không?"

Bác sĩ nói: "Bệnh nhân còn chưa khôi phục lại ý thức, cần phải đợi thêm hai tiếng nữa."

Tầm mắt của Trình Húc vòng qua bác sĩ rồi dừng bên trong phòng cấp cứu, theo góc anh đứng, căn bản không thể nhìn thấy được bóng dáng của Ngạn Thất, anh nhẹ giọng đáp ứng: "Được."

Sau khi nói xong, thân thể trở nên mềm nhũn, anh không thể chống đỡ được nữa nên đã rơi vào cơn hôn mê.

Trình Cẩn hoảng sợ, suýt chút nữa là đã đỡ hụt anh trai, may mà Ngạn Nhất ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Trình Húc, dứt khoát ôm ngang anh lên, nói với bác sĩ: "Xin hãy kiểm tra toàn diện cho anh ta."

Lúc bác sĩ đang kiểm tra cho Trình Húc thì Trình Cẩn đang hoảng loạn, mặt cậu hiện rõ vẻ lo lắng, một lát sau mới nhớ ra: "Ba ba chắc chắn chưa biết chuyện của anh hai em đâu, ông xã, anh nghĩ xem giờ có cần phải liên lạc với ông ấy không?"

Lục Đào nói: "Có lẽ là không cần phải lo lắng như thế đâu, nhưng anh sẽ nghĩ cách để báo cáo tình huống hiện tại cho bên đó."

Trình Húc tỉnh lại vào hai tiếng sau, anh như bừng tỉnh trong cơn ác mộng, cơ thể bỗng chốc bật dậy, cả gương mặt lộ ra vẻ hoang mang sợ hãi.

Nhìn thấy em trai đang canh mình, vội vàng hỏi: "Tiểu Cẩn, Ngạn Thất đâu rồi? Ngạn Thất thế nào rồi?"

"Anh, anh đừng động đậy, anh vẫn còn đang truyền chất dinh dưỡng đó. Đừng, đừng rút kim ra mà, Ngạn Thất không sao cả, nửa tiếng trước cậu ta đã tỉnh rồi, rất tươi tỉnh, em còn nghe được tiếng cậu ta gào lên muốn gặp anh nữa đó."

Trình Cẩn ưỡn thẳng bụng bầu ngăn cản anh trai đang loi nhoi của mình, lời cậu nói có tác dụng trấn an rất tốt, Trình Húc tốt xấu gì cũng đã bình tĩnh lại hơn, chỉ là vẫn còn hơi sợ ở trong lòng, nói: "Em ấy... Thật sự không sao à?"

"Bác sĩ cũng đã nói rồi, cậu ta không còn trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng nữa, đương nhiên là không sao rồi." Trình Cẩn xoay người rót cho anh một ly nước, lúc đưa cho anh trai, mới phát hiện tay của anh đang run.

Trình Húc uống một ngụm nước đầy, sau khi bình tĩnh lại mới nói: "Anh còn tưởng rằng anh đang nằm mơ... Anh phải đi gặp em ấy."

Trình Cẩn nói: "Vậy thì cũng phải chờ y tá tới rút kim cho anh đã, anh đừng có vội mà, em gọi họ liền đây."

Ít nhiều gì cậu cũng hiểu được tâm tình gấp gáp này của anh trai, dù sao thì chính cậu cũng đã từng trải qua, cho nên Trình Cẩn vội vàng nhấn chuông.

Y tá tiến vào rút kim cho Trình Húc rất nhanh.

Khi kim tiêm được rút ra, Trình Húc lập tức xốc chăn lên đứng dậy rời khỏi giường, vội vàng đi ra ngoài.

Trình Cẩn muốn dìu anh nhưng Trình Húc nói: "Anh có thể tự đi được, hướng nào?"

Trình Cẩn nói: "Bên này bên này."

Bước chân của Trình Húc còn hơi khập khiễng, việc này là bởi vì đã trải qua một cú sốc lớn mà hình thành.

Trong vài phút ngắn ngủi lúc ấy, anh chạy ngược chạy xuôi chưa từng dừng để lấy sức, sau đó tự mình lái phi thuyền đưa Ngạn Thất trở về, đầu óc anh luôn trong trạng thái vô cùng căng thẳng, cho nên tuy rằng anh không bị thương, nhưng riêng về phần tâm lý đã chịu tác động không hề nhỏ.

Thậm chí Trình Cẩn còn cảm thấy, may mà Ngạn Thất được cứu, nếu không, anh trai của mình có thể sẽ từ bỏ mọi thứ mất.

Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy bộ dạng này của anh trai.

Năm đó cho dù là mẹ có bất hạnh qua đời, anh cũng đau đớn khó chịu, nhưng không đến mức này.

Khi anh trai còn đang hôn mê, Trình Cẩn cũng đã cố gắng suy nghĩ, cậu không thể tin được anh trai thật sự sẽ thích cái tên Ngạn Thất tính tình kiêu ngạo bá đạo đứng nhất kia, nhưng hiện thực đã nói cho cậu biết, anh trai thật sự yêu đối phương.

Thời điểm đối phương đang ở bờ vực của cái chết, tình cảm thật sự mà anh trai đã bộc lộ ra, không hề nhìn thấy chút giả dối nào.

Rốt cuộc cũng tới trước cửa phòng bệnh của Ngạn Thất, người của Ngạn gia đều đã rời đi, chỉ còn có mẹ của Ngạn Thất ở bên trong.

Trình Húc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nam nhân nằm trên giường bệnh nghe được động tĩnh liền dời mắt sang.

Trình Cẩn từ khe hở có thể thấy rõ đôi mắt của Ngạn Thất đang sáng lấp lánh, quả thật trông sáng đến mức không giống như người mà hai tiếng trước còn đang trên bàn mổ.

Mà anh trai của cậu sau khi đối diện với ánh mắt của hắn, bước chân đơ lại, cứ như không thể động đậy, qua vài giây sau giọng của Ngạn Thất mới vang lên: "Anh Húc, sao anh lại... Không vào đây?"

Sau khi Trình Húc tiến vào, bà Ngạn cũng tự hiểu mà tránh xa, để lại không gian cho hai người họ.

Trước khi bà đóng cửa lại, Trình Cẩn còn nghe được Ngạn Thất kêu lên hai tiếng "Anh Húc!" "Anh Húc!" rất vui sướng, chút cảm động trong lòng đã biến mất.

Anh trai gặp nguy rồi! Suốt phần đời còn lại của anh sẽ bị tên chó* này buột chặt mất thôi!

Trong lòng cậu cảm thấy hụt hẫng.

Trình Cẩn cắn môi, đuôi mắt chú ý tớ bà Ngạn, vội vàng lộ ra gương mặt tươi cười, ngọt ngào mà kêu lên một tiếng "Dì".

Chị của Ngạn Môi có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, tuy rằng vẻ đẹp của bà không bằng được chị cả, nhưng cũng rất kiều diễm, hơn nữa bà còn mang theo vẻ đẹp của sự trẻ trung.

Bà nhìn bụng của Trình Cẩn, khẽ cười nói: "Tiểu Cẩn, bụng lớn như vậy rồi à? Có phải là sắp sinh rồi hay không?"

Trình Cẩn gật đầu: "Ngày dự sinh còn cách một tháng nữa dì."

"Vậy là nhanh rồi."
Ngạn Môi sờ sờ bụng của cậu, đột nhiên lại nở nụ cười: "À mà, lúc trước bọn ta đều mong con sẽ là bạn đời của Tiểu Thất, nhưng lại không ngờ rằng, con gả đi sớm như thế, mà bây giờ nó lại là như vậy."

Trình Cẩn ngẩn người, hơi thận trọng hỏi: "Dì, dì có phải là không... Không đồng ý chuyện của anh trai con và cậu ta không?"

Tuy rằng trong lòng cậu cũng cực kỳ không đồng ý, nhưng chỉ cần anh trai thích, thì cậu cũng sẽ chấp nhận.

Nhưng nếu như người của Ngạn gia không chịu thì nó lại là một cái vấn đề khác, vậy thì anh trai...

"À, không đâu." Ngạn Môi cười tươi với cậu: "Anh trai của con khá tốt. Hơn nữa, chúng ta nào dám không đồng ý, thằng cu này của dì như một cái kíp nổ, nếu dám ngăn là nó sẽ lật đổ cả Ngạn gia luôn, dì không thể chịu được đâu."

Bà đang tỏ ý "Anh trai của con đã cứu rỗi cả một gia tộc đấy".

Trình Cẩn nhẹ thở ra: "Vậy thì tốt rồi."

Hai người ngồi ở cửa vừa nói chuyện phiếm vừa chờ, chờ đến khi Lục Đào và Ngạn Nhất quay lại, mới cùng nhau đi vào.

Trình Cẩn nhìn thấy gương mặt của Ngạn Thất đang nằm trên giường bệnh, quả thực là có chút kinh ngạc.

Người đàn ông này không hề giống như cái người mới vừa được cứu về từ âm phủ chút nào, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt hơn một ít so với bình thường ra thì vẻ mặt lại có vẻ là vô cùng tốt, còn nữa, ý cười nồng đậm luôn kìa.

Chỉ là hắn lại không hề kiêng dè gì hết, sau khi nhìn thấy bọn họ đi vào cũng không thèm bỏ cái tay đang nắm tay Trình Húc ra, cứ như chỉ cần buông ra một cái Trình Húc sẽ chạy đi vậy.

Đến Trình Cẩn nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau mà còn cảm thấy có hơi khó chịu, không cẩn thận lia mắt trúng đôi môi đỏ chót đến hơi sưng của anh trai, còn bị dọa đến mức lảo đảo, Lục Đào đứng ở sau lưng  vội vàng đỡ lấy cậu.

Trình Cẩn trừng mắt nhìn Ngạn Thất một cái, cậu nắm lấy cánh tay của anh trai, kéo kéo mà cũng không rút được khỏi bàn tay của Ngạn Thất được, hết vui rồi đó nha, cậu nói: "Anh, anh nhìn cũng nhìn rồi, giờ còn chưa thoải mái hay sao, mau trở về nghỉ ngơi thôi?"

Trình Húc còn chưa trả lời, Ngạn Thất đã như đang bảo vệ bảo bối của mình: "Nghỉ ngơi ở chỗ này đi. Anh, anh nhờ người đặt thêm một cái giường ở bên cạnh đi."

Ngạn Nhất có lẽ là đang nhịn xuống cái mong muốn được trợn trắng mắt, chỉ là khóe miệng vẫn có chút run rẩy, y nói: "Nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt, không được thêm giường."

Ngạn Thất như muốn nói thêm cái gì đó, Trình Húc đã đột ngột lên tiếng: "Anh sẽ không đi."

Nhìn đến cái vẻ mặt hớn hở thỏa mãn của Ngạn Thất, Trình Cẩn thở không nổi, cứ như cục tức kẹt trong phổi, cậu ý thức được sâu sắc rằng, anh trai của mình lần này thật sự tiêu rồi, dù sao trước kia anh cũng sẽ không từ chối bất cứ lời đề nghị nào của mình mà.

Trình Cẩn kéo kéo tay áo của anh trai: "Anh..."

Ngạn Thất bất mãn nhìn cậu: "Trình Cẩn sao cậu lại như thế chứ hả? Không phải đến thăm người bệnh sao? Không mang trái cây với hoa thì thôi, ngay cả hỏi han cũng không hỏi được một câu nữa à?"

Trình Cẩn nhìn ra vẻ mặt đắc ý của hắn, vô cùng tức giận, nếu không có trưởng bối ở đây, thật sự cậu chỉ muốn mắng hắn một câu, nhưng giờ lại chỉ có thể nín thở mà hỏi: "Cậu sao rồi?"

Ngạn Thất nói: "Hai chân tàn phế rồi, về sau đành phải nhờ anh Húc chiếu cố thôi."

"Cậu..." Trình Cẩn tức giận trừng mắt. Trình Húc thì mở miệng cùng lúc với Ngạn Môi: "Đừng có nói bừa!"

Trình Húc nói: "Em có thể khôi phục."

Ngạn Thất nhìn anh, lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất: "Anh Húc, nếu như em có thể khôi phục lại, chuyện mà anh vừa mới đồng ý với em, nó có còn được tính nữa không vậy?"

Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc lắc tay Trình Húc, cái này không gọi là bán thảm thì còn gọi là gì nữa đây hả quý vị?

Những người khác không dám nhìn thẳng, Trình Húc đương nhiên biết Ngạn Thất là đang "Thừa thắng xông lên", nhưng người đàn ông này trong lúc nguy hiểm đã quên mình không chút do dự mà cứu anh, hình ảnh xương đùi vỡ vụn máu me của hắn vẫn còn hằn sâu trong tâm trí anh, cảm giác sợ hãi như "Sắp mất em." còn chưa biến mất hoàn toàn, cho nên khi nhìn hắn, đáy lòng của Trình Húc mềm nhũn, ngoại trừ cảm thấy may mắn vì đối phương vẫn còn sống ra thì mọi rối rắm ở trong quá khứ đều đã tan biến.

Anh nói: "Vẫn tính."

Trình Cẩn nhíu mày nói: "Anh, anh đồng ý cái gì với cậu ta hả?"

Ngạn Thất lớn tiếng đắc ý nói: "Đương nhiên là đồng ý làm bạn đời của tôi! Chúng tôi bàn xong hết rồi, chờ sau khi tôi hoàn thành xong ca phẫu thuật thứ hai, chúng tôi sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn đó!"

Tuy rằng biết mục đích của Ngạn Thất chính là cái này, nhưng trong lòng Trình Cẩn lại vẫn cảm thấy khó chịu, cậu nhỏ giọng nói: "Anh, anh không muốn suy xét thêm một chút nào nữa sao?"

Ngạn Thất thiếu kiên nhẫn, nói với Lục Đào: "Thượng tướng đại nhân, ngài còn chưa đưa vợ đẹp của ngài sang bệnh viện cách vách sinh con à? Tôi thấy bụng cậu ta lớn như vậy, có thể sinh con bất cứ lúc nào đấy, nếu như không chuẩn bị sẵn sàng, thì sẽ rất nguy hiểm đó nha."

Trình Cẩn tức đến trợn trắng mắt, đang lên tiếng, Lục Đào đã ôm lấy eo cậu, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Giờ đi liền."

...

Trong truyện hình như nơi tình yêu bắt đầu là cái bệnh viện hay sao ý:)

Ghi chú:
*cẩu nam nhân mà để yên thì mình thấy hơi sượng miệng, còn để thằng chó nghe nó thuận miệng hơn nhưng mà làm vậy khốn nạn quá nên để là tên chó cho lành nhoa.

Truyện được đăng tải trên app:

W
A
T
T
P
A
D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net