Chương 1: Sân thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên tôi lên sân thượng hút thuốc, có lẽ là do vừa phát tờ rơi xong, tháo mũ con rối xuống, bầu trời buổi tối mà tôi nhìn thấy thực sự rất đẹp.

Dù sống ở tầng cao nhất của khu chung cư kiểu cũ này, nhưng tôi chưa bao giờ lên sân thượng nhìn cả, người thậm chí không thể sống sót sao có thể có mắt thưởng thức cái đẹp được.

Tôi đẩy cánh cửa bụi bặm kêu cọt kẹt ra , động tác cầm điếu thuốc trên tay không ngừng, tìm một chỗ sạch sẽ, ngồi xuống, thuần thục châm thuốc ngậm vào miệng ngẩn người.

Theo một tiếng đẩy cửa ra vang lên, tôi mới ý thức được, không chỉ tầng tôi mới có cửa dẫn lên sân thượng.

Là Giang Tự.

Tôi quay đầu nhìn sang, cậu ta hình như không ngờ có người ở trên sân thượng, cứ thế từ từ đi tới.

Tôi và cậu ta ở cùng một tòa nhà dân cư, tòa nhà này thật sự rất cũ, kết cấu rất kỳ quái, mặc dù là một tòa nhà, nhưng lại bị hành lang bậc thang chia ra, chỗ cậu ta chắc chắn cũng có một bậc thang dẫn lên sân thượng.

Khói bốc lên mù mịt, tôi cầm điếu thuốc chậm rãi thở ra một làn khói trắng, đếm thời gian, hôm nay hình như là thứ sáu, Giang Tự không phải học buổi tối.

Chỉ là thoáng kinh ngạc mà thôi, Giang Tự cũng không để ý tới tôi là người ngoài dự liệu, hình như cậu ta tìm được chỗ quen thuộc, một mình thấp giọng đọc sách.

Tôi từ phía sau nhìn bóng lưng của cậu ấy, thiếu niên 17 tuổi, dáng người đã cao ngất, đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn cậu ta trong thời gian dài như vậy, không cần phải trốn tránh.

Lần đầu tiên tôi chú ý đến Giang Tự, là vào một buổi tối không mấy tốt lành.

Lý Cầu nhét 1.000 vào túi áo khoác của tôi, hắn mỉm cười nói: “Chỉ cần cậu uống cạn chai rượu này một hơi, tiền sẽ là của cậu.”

Xung quanh vang lên tiếng cười nói rôm rả.

Tôi cười trừ, nhìn chai rượu trước mặt hắn, rồi lại nhìn mặt hắn.

Tôi biết Lý Cầu đã thích tôi từ lâu, từ khi phát hiện ra tôi ở quán bar này, mỗi lần hắn đến luôn động tay động chân với tôi, hắn là khách hàng lớn, tôi từng nói qua với quản lý, nhưng điều tôi nhận được là một tràng mắng mỏ.

Tôi không dám đắc tội hắn, bởi vì hắn rất hào phóng, mặc dù chẳng chấm mút được tôi bao nhiêu.

Tôi đẹp trai, quản lý cũng nói nếu không phải vì khuôn mặt này của tôi thì đã sớm sa thải tôi rồi, bởi vì tôi luôn không nghe lời khuyên, anh ta cảm thấy nếu tôi vâng lời thì đã không bị giày vò như bây giờ.

Nhưng tôi buồn nôn.

Ánh mắt của những người này cực kỳ giống ánh mắt của những người đã nhìn mẹ tôi trong những năm đó.

Mẹ tôi chết vì bệnh lây qua đường tình dục, chuyện này chẳng vẻ vang là bao, nhưng tất cả điều này là bởi vì tôi, bởi vì sinh nhật mười tuổi, tôi đòi ba tôi đi mua cho tôi một chiếc bánh, dẫn đến ông vội vàng lao ra đường bị xe tông chết.

Trách nhiệm thuộc về ba, mẹ tôi mất tất cả, cùng với tất cả tình yêu của bà dành cho tôi, bà ghét tôi, rồi bắt đầu từ bỏ chính mình.

Sau đó những người đàn ông khác nhau xuất hiện trong nhà tôi, họ sẽ phát ra những âm thanh ghê tởm vào ban đêm, sẽ sử dụng một ánh mắt buồn nôn đánh giá tôi, tình huống này tiếp tục cho đến khi tôi 15 tuổi, mẹ tôi bị bệnh lây qua tình dục, để chữa bệnh cho bà, tôi đã bán ngôi nhà ban đầu, mang theo hận thù mẹ tôi sống trong tòa nhà dân cư kiểu cũ này.

Để có tiền, tôi không đi học nữa, vay mượn xung quanh, làm việc vào ban ngày, mặc quần áo con rối phát tờ rơi, ban đêm làm nhân viên trong quán bar vì lương rất cao.

Nhưng sau đó mẹ tôi vẫn chết, trước khi chết, bà ấy đã dùng giọng nói xé toạc đầy nước mắt của mình mắng tôi là đồ nghiệt chủng.

Tôi đỏ mắt vuốt mắt cho bà ấy, thời điểm đó tôi vẫn còn yêu bà lắm, bởi vì bà là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này.

Mẹ tôi đi rồi, nhưng nợ nần của tôi thì vẫn chưa trả hết.

Cuộc sống này vẫn tiếp diễn cho đến bây giờ tôi 23 tuổi.

Tôi luôn nghĩ rằng không ai trên thế giới này có ý tốt với tôi, người quản lý giữ tôi lại vì khuôn mặt của tôi có thể mang lại cho anh ta nhiều thu nhập hơn, Lý Cầu thường cho tôi tiền boa cũng bởi vì hắn muốn đè tôi.

Mọi người trong tòa nhà dân cư này đầy sự chán ghét tôi và mẹ tôi, sự ghê tởm này không hề thuyên giảm sau khi mẹ tôi qua đời, họ cảm thấy tôi làm việc ở nơi đó, mỗi ngày trở về muộn như vậy, cũng giống như mẹ tôi, là một thứ bẩn thỉu.

Tôi hoàn toàn không có tâm trạng, có thể nói là không có thời gian để ý đến những ác ý này, cuộc sống yên bình thỉnh thoảng đối với tôi vốn đã rất thoải mái, chẳng hạn như khoảng thời gian không bị quấy rầy trên sân thượng này.

“Uống đi, "Lý Cầu đưa tay tới, muốn nắm tay tôi, tôi tránh đi lấy chai rượu.

"Anh Lý đây chính là anh nói, "Tôi cảm nhận được bình rượu mát lạnh. "Mọi người ở đây đều đang nghe đấy."

Lý Cầu hơi trầm mặt, đại khái là bất mãn với động tác tránh đi của tôi, nhưng hắn vẫn giả vờ rộng lượng, cười nói: "Lý Cầu tôi, từ trước tới nay nói được làm được. ”

Tôi mỉm cười, động tác đẹp trai mở nắp chai, ngẩng đầu uống, cảm thụ chất lỏng kích thích chảy vào trong cổ họng mình.

Tôi nghe thấy xung quanh là tiếng huýt sáo, cho đến khi chất lỏng cuối cùng vào trong miệng, tôi lau sạch rượu trên khóe miệng, lắc lắc bình với Lý Cầu.

Ánh mắt Lý Cầu sáng ngời, nhìn thẳng vào tôi, "Giờ tiền này là của cậu." Hắn mỉm cười, sửa sang lại quần áo một chút.

Tôi thấy hắn cương cứng, thực sự buồn nôn, tôi nhịn xuống dịch dạ dày đang bốc lên, cười cười đi vào toilet.

Tôi biết Lý Cầu muốn thừa dịp tôi say rượu xuống tay với tôi, nhưng tôi uống rượu thật ra cũng không say nhanh như vậy, tôi nói với quản lý một tiếng, vụng trộm lẻn ra ngoài từ cửa sau.

Ở dưới lầu nhà mình, rượu đã dâng lên, tôi vịn lan can từng bước từng bước đi lên, sắc trời đã rất muộn, chỉ có đèn lối đi kiểu cũ đang lắc lư trước mặt.

Bước chân tôi loạng choạng rồi ngã xuống cầu thang.

Sau đó, một bàn tay vươn qua, kéo tôi lên, tựa tôi vào thành cầu thang rồi vòng qua người tôi đi lên.

Tôi ngước lên, chỉ thấy mái tóc lưa thưa sau gáy của thiếu niên, nửa khuôn mặt nghiêng đã quay về góc cầu thang, dưới ánh đèn mờ nhạt, cậu ta đập vào mắt tôi.

Về sau tôi mới biết được, cậu ta là Giang Tự, sống cùng bà ngoại ở góc tầng 7, ngày đó cậu ta tự học xong đang trên đường về nhà.

Cha mẹ Giang Tự đột ngột qua đời khi cậu còn rất nhỏ, cậu và bà ngoại vẫn ở trong tòa nhà dân cư này, vì chăm sóc bà ngoại, cậu ta xin học ngoại trú, mỗi tối tự học xong đều sẽ trở về.

Điếu thuốc sắp tàn, tôi mới phát hiện ra từ khi Giang Tự đến, tôi chưa rít thêm một hơi nào, tiện tay ném tàn thuốc dưới chân dập tắt, tôi cũng không vội vàng đi, để lại mình cậu ta ở lại mảnh sân này.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, nhìn vào mái tóc vụn sau đầu, giống như ánh mắt lúc trước ở cầu thang.

Tôi hy vọng Giang Tự có thể quay đầu lại nhìn tôi, tôi khao khát có được cái nhìn của cậu ấy.

Ánh sáng dần dần ẩn giấu, xuyên thấu qua tầng mây chiếu lung tung, như muốn ngăn cách thiếu niên đang học thuộc lòng và người lớn suy đồi đang ngồi trên mặt đất.

_________
Nhảy hố một câu chuyện chữa lành.
Truyện niên hạ, Giang Tự là công nha mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net