Chương 10: Thoa Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết phải đối mặt với Giang Tự như thế nào, là vì lòng tự trọng hay là vì áy náy nhiều hơn. Tôi nhẫn nại nhìn trộm mỗi đêm, thậm chí không đến nhà Giang Tự nữa.

Giang Tự nhìn ra sự xa cách của tôi, nhưng vẫn rất bình thường thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi.

Chuông điện thoại đột nhiên đổ chuông, tôi giật mình, nhìn thấy tên trên điện thoại di động, do dự một lúc tôi vẫn bắt máy.

"Còn tưởng anh không nghe máy đấy." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Giang Tự: "Còn đang giận đấy à? ”

"Anh không có..." Tôi vội vàng phủ nhận, trong lòng hơi xấu hổ, luôn cảm thấy Giang Tự đang dỗ mình.

Không ngờ một ngày nào đó, một người trưởng thành như tôi còn bị một đứa trẻ vị thành niên dỗ dành.

"Không giận là tốt rồi, không bằng ra ngoài thả lỏng tâm trạng chút đi, ngày mai là thứ bảy." Giang Tự dường như đang lật sách, "Em với thằng bạn cùng bàn muốn đi chơi bóng rổ. ”

"Bạn cùng bàn?" Tôi nhớ tới nam sinh đi cùng Giang Tự lần trước ở phố Học Phủ.

Giang Tự gấp bài thi đã làm xong, vừa thu dọn vừa trả lời: "Ừm, cậu ấy rất dễ ở chung, anh không cần lo lắng. ”

Tuy rằng nội tâm vẫn hơi lo lắng bất an, nhưng chuyện lúc trước không dám đối mặt đã được Giang Tự trấn an không ít.

Tôi đồng ý với Giang Tự, sau khi chúc ngủ ngon, em cúp điện thoại.

Vốn định đi rửa mặt sau đó đi ngủ, nhưng điện thoại của tôi lại vang lên, tôi còn tưởng rằng Giang Tự còn có chuyện gì muốn nói, kết quả nhìn thấy là một dãy số xa lạ.

"Alo?" Tôi tiện tay bắt điện thoại.

"A Tố, mày làm tao giận đấy." Giọng nói của người đàn ông đầy âm u.

“... Lý Cầu? "Tôi nhíu mày.

Lý Cầu cười một tiếng nói: "Đây là lần đầu tiên tao nghe mày gọi tên tao." Hắn dừng một chút, bỗng nhiên trầm giọng nói:" Sao nào, mạnh rồi, trả hết nợ nần, hay là..."

Lý Cầu nắm chặt điện thoại: "Có bạn trai nhỏ che chở."

Trái tim tôi đập thình thịch, "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

"Tên Giang Tự đúng không, được." Lý Cầu ngồi xuống, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, "Tao theo đuổi mày lâu như thế, còn kém một thằng rắm thối miệng còn hôi sữa."

"Giang Tự không phải bạn trai tôi." Tôi nắm chặt điện thoại.

"Có phải hay không, cũng không phải chuyện mày nói là được." Lý Cầu cười nói: " Nhưng mà tao cũng muốn xem, nhãn lực của mày như thế nào. ”

Tôi chưa kịp nói thì Lý Cầu đã cúp điện thoại, tôi ngồi ở bên giường, nhìn màn hình điện thoại di động tối đen, cảm giác lo lắng bao trùm lấy tôi.

Loại bất an này kéo dài đến ngày hôm sau Giang Tự đến tìm tôi.

Em mặc một thân quần áo mỏng manh, quần rộng vải thô, áo hoodie mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác bông.

Tôi luôn luôn sợ lạnh, hẳn là tôi trông như một quả bóng. Giang Tự nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên cười ra tiếng. Tôi thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn em, nhưng bất an trong lòng đã tiêu tan đi rất nhiều.

Sau khi nhìn thấy bạn cùng bàn của em, tôi mới phát hiện cậu ta cũng là một quả bóng.

"Mẹ kiếp, cậu không lạnh à?" La Đông Đông, con người nhiều hơn tôi một chiếc khăn quàng cổ khiếp sợ, "Tớ còn chẳng dậy nổi, suýt chút nữa lỡ hẹn đây."

Giang Tự nhíu mày, La Đông Đông lập tức nói: "Nhưng nghĩ tới đây là lần hiếm hoi chúng ta chơi bóng rổ cùng nhau, tớ lập tức bắt đầu mặc quần áo! Một phút cũng không dám chậm trễ! ”

Tôi bật cười.

La Đông Đông là một người nói nhiều, còn rất thân thuộc, trên đường cùng bọn họ đến địa điểm chơi bóng rổ, cậu ta một đường ríu ríu không dứt, sắp kể hết tổ tông nhà mình ra hết luôn rồi.

Có lẽ là do trời lạnh, sân bóng không có ai, La Đông Đông hưng phấn nói muốn tìm một vị trí tuyệt vời.

Giang Tự cởi áo khoác, cầm lấy quả bóng. Tôi không giỏi chơi bóng rổ, được phân công cùng đội với La Đông Đông, chơi hai chọi một.

Mặc dù là vậy, hai chúng tôi vẫn không chơi lại một người Giang Tự.

Em cao, lực bật cao, tôi nhìn bóng hình em sáng ngời đập bóng vào khung rổ.

"A A, cậu không thể nhường tụi tui một chút à!" La Đông Đông bi phẫn quát.

"Không được, tớ phải tôn trọng đối thủ." Giang Tự vỗ vỗ bóng cười nói, em nhìn về một hướng, mím nụ cười.

Tôi quay lại nhìn, có mấy người đi tới, người cầm đầu cười tủm tỉm nhìn tôi.

"Đại ca, chỗ này có người rồi, các anh tìm chỗ khác chơi đi." La Đông Đông nghi hoặc nói.

"Mày là Giang Tự?" Lý Cầu nhìn thiếu niên cao nhất kia.

Giang Tự nhìn tôi một cái, vẻ mặt tôi tràn đầy tức giận, em đăm chiêu nhìn về phía Lý Cầu: " Là tôi, chú này có chuyện gì à? ”

Nghe được xưng hô này, Lý Cầu híp mắt lại, nhìn tôi, "Tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng, bằng không thì tự gánh chịu hậu quả."

Khuôn mặt của tôi bắt đầu nhợt nhạt.

Giang Tự trầm mặt xuống, nhìn về phía La Đông Đông, La Đông Đông cũng nhận ra điều gì đó, im lặng nhìn quanh quất.

Tôi không nói lời nào, Lý Cầu cười càng tươi.

Giang Tự chắn trước mặt tôi, cười nói: “Tuy rằng tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng mà…"

Em nắm lấy tay tôi, cho tôi một cái nhìn trấn an, "Miễn bàn luận đi."

Nụ cười trên khóe miệng Lý Cầu nhạt đi:"Đánh cho tao ”

Mấy người xông lên, Giang Tự mạnh mẽ đập bóng rổ xuống đất, bóng nảy lên trúng người xông lên trước, sau đó em một cước đá lên.

Bởi vì khuôn mặt này mà tôi luôn bị quấy rối, tôi cũng đã học một số kỹ thuật tự vệ tham gia vào trận chiến.

Tôi không ngờ Giang Tự người quanh năm chỉ đi tới trường học lại có thể đánh như vậy.

Nhưng hai người chúng tôi hai quyền khó địch bốn tay, Giang Tự lúc đánh còn không quên bảo vệ tôi, bọn họ giống như cố ý nhằm vào em.

"Thôi bỏ đi em!" Tôi lo lắng ngăn cản Giang Tự chắn trước mặt mình, nhưng em vững vàng bảo vệ tôi ở phía sau, tôi nhìn về phía Lý Cầu, vẻ mặt hắn cực kỳ âm u.

"Mấy người đang làm gì đó." Bên kia có vài người chạy đến. La Đông Đông cũng lo lắng chạy tới, lúc trước Giang Tự ám chỉ cậu, cậu bèn chuồn đi, tìm cơ hội tốt gọi người.

Lý Cầu kêu mấy người này dừng lại, nhìn Giang Tự còn chắn trước mặt tôi, trầm giọng nói: "Mày chờ đó cho tao. ”

Rồi mặc kệ người chạy tới, hắn rời đi.

"Anh Tự! Anh Tự anh không sao chứ! "Mấy người vây quanh, nhìn qua trạc tuổi Giang Tự.

"Cái quái gì! Báo cảnh sát! Nhanh chóng báo cảnh sát!". La Đông Đông tức giận nói.

Tôi đỡ Giang Tự, không khỏi nghiến răng.

Lại là bởi vì tôi, từ khi quen biết tôi, Giang Tự gặp phải phiền toái càng ngày càng nhiều.

"Báo cảnh sát cũng vô dụng." Giang Tự ho vài tiếng, khóe miệng đau đớn và cơn đau ở thắt lưng khiến em không kìm được hít hà một tiếng, "Hình như là bọn côn đồ địa phương, cảnh sát cũng không làm gì được. ”

"Em sao rồi?" Tôi lo lắng hỏi, vì được bảo vệ tốt, tôi không bị thương.

"Không sao." Giang Tự đứng lên sờ sờ, "Em tránh được chỗ yếu hại, hẳn là không bị thương đến xương cốt. ”

Em nhíu mày, "Chỉ là vết thương ngoài da, lát em ra phòng khám mua chút thuốc là được.”

Cảm ơn các bạn cùng lớp của em và La Đông Đông xong, tôi đỡ Giang Tự cùng đi mua thuốc bôi vết thương.

Nhưng trở về nhà em, bôi thuốc đã trở thành một vấn đề, không thể để cho bà ngoại bôi được, vì vậy tôi xung phong bôi thuốc cho em.

Đóng cửa lại, Giang Tự cắn răng cởi áo, lộ ra thân trên trần trụi.

Làn da của em rất trắng, nhưng không tái nhợt,  là một làn da trắng nõn khỏe mạnh, có một tầng cơ bắp mỏng manh, thậm chí có thể nhìn thấy cơ bụng mơ hồ của em.

Cho dù lúc này tình huống không thích hợp, tôi vẫn hơi ngượng ngùng quay qua chỗ khác.

Giang Tự buồn cười nhìn tôi, hận không thể xoay người tôi lại, em ngồi ở mép giường, tự giác quay lưng về phía tôi, "Đừng nhìn tường nữa, nhìn em này.”

Tôi đỏ mặt xoay trở về, nhìn tấm lưng của em trái một chỗ đỏ, bên phải một chỗ tím, không thể ngăn mình muốn khóc.

“Thật xin lỗi, đều là lỗi của anh…” Tôi nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên lưng em, lúc mới chạm vào còn hơi lạnh, nhưng dần dần, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến.

"Không sao đâu." Giang Tự không khỏi thẳng lưng, "Coi như là phương thức giải toả áp lực sau giờ học là được. ”

Em cười, "Chỉ là cái giá hơi thảm. ”

Tôi cong khoé miệng.

Trong lúc nhất thời, trong phòng không có người nói chuyện, chỉ có hai tiếng hít thở hơi mất bình tĩnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net