Chương 13: Bệnh viện - Sụp đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp đến cuối năm, Giang Tự cũng bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, đến tối mịt mới về. Thời gian chúng tôi gặp nhau bỗng ít dần đi.

Thỉnh thoảng Giang Tự sẽ nhắn tin cho tôi, mèo nheo như trẻ con nói học hành rất mệt mỏi, tôi len lén dựa vào góc quán bar, vừa cười vừa nhắn tin trả lời em.

Gần đây, hình như Lý Cầu đã thích một cậu nhóc khác, hắn thường xuyên đưa cậu ta tới quán bar. Nhìn kỹ hàng lông mày và đôi mắt rất giống mình, tôi lạnh lùng nhìn nụ cười chẳng mấy tốt lành của Lý Cầu, rồi lại nhìn nhìn hắn giở trò với cậu nhóc kia.

Cậu nhóc dường như biết lý do Lý Cầu coi trọng cậu ta, vì vậy cứ thi thoảng cậu ta lại châm chọc, bắt lỗi tôi. Nhưng phục vụ khách là công việc của tôi, vì vậy tôi không thể nói gì.

Cuộc sống cứ chầm chậm trôi đi, đôi khi gặp rắc rối giống như một điều cần thiết, trang điểm cho cuộc sống nhạt nhẽo và nhàm chán của tôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng loại cuộc sống này sẽ bị phá vỡ nhanh như vậy.

Buổi sáng, tôi bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, đẩy cửa ra thì thấy có người đang tụ tập quanh tầng bảy, ầm ĩ.

Đó là hướng nhà Giang Tự, tôi chợt nhận ra điều gì đó, chộp lấy quần áo, mặc vào chạy đến đó.

"Gọi 120 chưa?"

"Gọi rồi!"

Tôi đẩy những người đang chặn tôi sang một bên, thấy vài người người đang đỡ bà ngoại giúp bà ngồi xuống ghế.

Bà ngoại nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt.

"Bà ngoại!" Mặt tôi cắt không còn giọt máu, đi tới sờ sờ tay bà ngoại, mặc dù hơi lạnh nhưng tôi vẫn cảm nhận được một chút hơi ấm.

Từ những lời nói chuyện của người bên ngoài, tôi cũng đã hiểu xảy ra chuyện gì.

Bà ngoại có thói quen buổi sáng ngồi ở hành lang, mọi người cũng đã quen. Kết quả hôm nay bà ngoại đột nhiên ngất xỉu ngã khỏi ghế, may là buổi sáng có nhiều người bận rộn nên đã sớm có người phát hiện ra.

Xe cấp cứu đến bên dưới, mấy người chạy lên, thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, sau khi hỏi han, tôi cũng theo vào trong xe cấp cứu.

Bà ngoại nằm im lặng trên cáng, bác sĩ bên cạnh đang đặt máy thở cho bà. Tôi ngồi một bên sắc mặt tái nhợt, nắm chặt điện thoại trong tay.

Giang Tự phải làm sao bây giờ...

Tôi phải nói với em như thế nào đây...

Bà ngoại nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu, tôi ngồi ở bên ngoài gọi điện thoại cho Giang Tự.

Điều bất ngờ là điện thoại được kết nối.

Nghe tiếng thở hổn hển gấp gáp đằng kia, tôi sững sờ một lúc.

"Thầy nói cho em biết, " Giang Tự sải bước chạy, trong mắt không có bao nhiêu cảm xúc, "Đừng lo lắng, chờ em đến. "

Tôi nắm chặt điện thoại di động ừ một tiếng, Giang Tự cúp điện thoại, tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn phòng cấp cứu sáng đèn đỏ.

Không lâu sau một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến, tôi quay đầu lại nhìn.

Giang Tự thở hổn hển, trời lạnh như vậy mà tóc trên trán lại ướt đẫm mồ hôi.

Em nhìn thấy tôi, cho tôi một nụ cười trấn an rồi thẫn thờ nhìn về phía phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn.

Thấy em như vậy, tôi chợt thấy đau lòng.

Giang Tự chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh tôi.

Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, ngay cả hơi thở cũng trở nên căng thẳng.

Cửa mở ra, Giang Tự đứng dậy đi về phía bác sĩ.

"Đừng lo lắng, không sao rồi." Bác sĩ chỉ huy người phía sau đẩy giường bệnh ra, bà ngoại vẫn đang đeo máy thở, sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

Thế nhưng tôi đã nhìn thấy dáng vẻ của tuổi già, có chút đau buồn sụt sịt mũi.

Giang Tự đi tới nắm lấy tay bà ngoại.

"Bà ơi..." Em khẽ gọi, nhưng không nhận được phản hồi.

Đến phòng bệnh, Giang Tự đắp chăn cho bà ngoại rồi cùng tôi tới gặp bác sĩ.

"Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là tôi đã lớn tuổi rồi." Bác sĩ nhìn thiếu niên trẻ con trước mặt, thở dài nói: "Chỉ cần dành thời gian cho bà ấy là được."

Giang Tự không nói gì, tôi nhìn em, dường như đây là lần đầu tiên tôi thấy em mê man như vậy.

Dù thế nào thì trong bệnh viện cũng mang theo sự lạnh lẽo nhất định, đại khái đây là bầu không khí mà nó nên có nhất.

Giang Tự cầm một ít giấy tờ đi ở phía trước. Tôi không đành lòng bước tới nắm lấy tay em.

Giang Tự nhìn tôi rồi cụp mắt xuống.

Em không cười và tôi cũng chẳng nói gì.

Xung quanh không có ai, chắc là lạnh quá không muốn ra ngoài, tôi và Giang Tự nắm tay nhau đi vào phòng bệnh.

Tôi còn phải đi làm, Giang Tự nói em đã xin nghỉ với giáo viên, bên nhà trường cũng bảo em chăm sóc bà ngoại cho tốt.

"Tối anh đến thăm bà ngoại." Tôi nhìn khuôn mặt vô hồn của em, đau lòng nói.

Giang Tự gật đầu, siết chặt tay tôi.

Tôi đi ra ngoài, vừa đến cửa quay đầu nhìn lại, Giang Tự đang nắm tay bà ngoại, chậm rãi áp mặt vào đó.

Tôi đóng cửa lại, không khỏi nhoè mắt.

Khi đến quán bar, tôi đã lơ đãng đến mức khiến quản lý không hài lòng.

"Quản lý". Tôi áy náy nhìn anh ta: "Tôi có thể tạm ứng một ít tiền lương trước được không?"

"Tạm ứng?" Quản lý cau mày nhìn tôi cực kỳ không vui, "Không được, nhân viên chưa bao giờ đặt ra tiền lệ như vậy."

"Cầu xin anh, tôi thật sự cần gấp." Tôi lo lắng nói, "Tôi có thể ký một thỏa thuận, tôi có thể làm việc không lương trong một tháng để bù lại. "

Quản lý dường như bị thuyết phục trước lời tôi nói, dù sao đây cũng là mua bán không mất tiền.

Tôi tiếp tục dài mặt cầu xin anh ta, cuối cùng bị quản lý sốt ruột trả cho tôi ba tháng lương, tuy không nhiều nhưng dù sao cũng đủ chi phí cho bà ngoại nằm viện.

Tan làm, tôi vội vã đến bệnh viện, trời đã khuya, bệnh viện im ắng, chỉ có ánh đèn nhợt nhạt ở hành lang còn sáng.

Tôi đứng ở cửa, hít một hơi, mở cửa nhẹ nhàng bước vào.

Bà ngoại vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Giang Tự ngồi trên ghế bên cạnh, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

"Giang Tự..." Tôi đi qua gọi em, Giang Tự không trả lời tôi, dường như đang ngủ.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của em, tôi đau lòng sờ mặt em, cầm lấy bình nước bên cạnh đi lấy nước nóng.

Nước nóng chảy vào bình, hơi nước bốc lên làm mờ mắt tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net