Chương 14: Năm mới - chạm nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đậy lại nắp bình, tôi lau nước mắt trở lại phòng bệnh. Phòng bệnh rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ giọt.

Tôi nhẹ nhàng đặt bình nước ấm xuống, Giang Tự ngồi thẳng dậy nhìn tôi.

"Em tỉnh rồi à."

Giang Tự gật đầu, lập tức đi xem xét tình hình của bà ngoại, thấy sắc mặt của bà rõ ràng đã khá hơn thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn em.

"Muộn rồi, anh mới tan làm mà, " Giang Tự quay đầu lại rót một ly nước nóng đưa cho tôi, "Mau trở về nghỉ ngơi đi. ”

Tôi nhận lấy nước nóng, cảm thấy đôi bàn tay lạnh cóng của mình dần dần được sưởi ấm.

"Không sao đâu, " Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của em, tôi nắm chắc lấy tay cầm ly: "Em  cũng rất mệt rồi, nghỉ ngơi đi. ”

Giang Tự bất đắc dĩ nhìn tôi cố chấp, cũng không có tiếp tục cưỡng cầu, em bảo tôi ngồi trên ghế, bản thân ngồi ghế bên cạnh.

Tôi không lay chuyển được em, bị em cưỡng ép ngồi trên ghế.

Giang Tự lấy cặp sách lúc nãy có người mang đến cho, nhẹ nhàng lật sách giáo khoa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bà ngoại.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Tỉnh dậy trên người đã phủ một chiếc áo, Giang Tự đang điều chỉnh ống nhỏ giọt cho bà ngoại.

Bà ngoại dựa vào tường, thấy tôi tỉnh lại bèn nhìn sang.

"Bà ngoại, bà tỉnh rồi." Tôi hơi ngượng ngùng ôm lấy chiếc áo, "Bà cảm thấy thế nào rồi ạ? ”

"Không sao đâu, đừng lo cho bà." Bà ngoại nói chuyện hơi vất vả, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười.

Tôi lẻn đến bên cạnh Giang Tự, nhỏ giọng nói: " Bà ngoại tỉnh rồi sao em không đánh thức anh..."

Giang Tự cười cười, thấp giọng nói: "Thấy anh ngủ ngon quá. ”

Tôi đỏ mặt vừa đi vừa rót nước nóng cho bà.

Tuy rằng bà ngoại đã tỉnh, nhưng vẫn không lạc quan cho lắm, Giang Tự quyết định ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, bà ngoại không muốn nhưng đây là lần đầu tiên Giang Tự kiên quyết nói với bà như vậy, bà ngoại bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

Tôi thay Giang Tự trả tiền viện phí, Giang Tự rất bất mãn nhìn tôi.

"Em không phải chủ nợ của anh à?" Tôi kéo ống tay áo em, "Coi như trả nợ một phần đi. ”

Giang Tự đối diện với ánh mắt của tôi, không nói gì, ánh mắt dịu đi rất nhiều.

Nhưng rồi chúng tôi không ngờ sức khỏe của ngoại bắt đầu lên xuống thất thường, bác sĩ cũng uyển chuyển nói cho Giang Tự biết, bà ngoại có thể chống đỡ như vậy cũng không dễ gì.

Tôi đau lòng nhìn Giang Tự, Giang Tự không nói gì, tôi luôn thấy em nắm tay bà thì thầm gì đó.

"Cám ơn thầy" Giang Tự dựa vào tường ngoài phòng bệnh, tiếp tục gọi điện thoại, "Vâng, bản thân em vẫn đang cố gắng ôn tập. ”

Em cúp máy rồi nhìn thấy tôi bên cạnh.

"Em đi học đi." Tôi nhẹ giọng nói,“Thời gian này tình trạng của bà ngoại đã ổn định, anh có thể chăm sóc bà. ”

"Không sao." Giang Tự cười cười, trong ánh mắt lại không có bao nhiêu ánh sáng, em đi tới, nhìn tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn em, Giang Tự giang tay ôm lấy tôi làm tôi hơi luống cuống, ngây ngẩn cả người.

"Em chỉ sợ..." Giọng nói Giang Tự trầm thấp khàn khàn:  "Em sợ một ngày nào đó... vĩnh viễn không gặp lại bà ngoại nữa…"

Tôi nghe tiếng em khóc, cuối cùng ôm em lại.

Tôi nghĩ Giang Tự cuối cùng cũng đã trở thành một đứa trẻ.

Đảo mắt đã đến thời khắc năm mới sắp tới, buổi sáng bà ngoại lại ngất đi, tôi và Giang Tự quay qua bận rộn cả buổi.

Ai cũng nhìn ra được bà ngoại chỉ là nỏ mạnh hết đà, nhưng tôi và Giang Tự vẫn kiên trì.

Sau đó bà ngoại tỉnh lại một lần, bà đã rất yếu, nhưng khi nhìn chúng tôi bà vẫn cố gắng nở một nụ cười.

"Bà ngoại..." Giang Tự nắm tay bà mỉm cười, "Sắp tới năm mới rồi, bà phải khoẻ lại nhé. ”

Bà ngoại chớp chớp mắt một cái, như thể đang trả lời.

“... Để bà… về nhà..."

Bà ngoại đứt quãng nói.

Giang Tự ngây ngẩn cả người.

“... Bà… muốn... về nhà. ”

Giang Tự nói vâng.

Năm mới lặng lẽ đến gần, bệnh viện không có nhiều hơi thở của năm mới.

Bà ngoại nói xong thì ngủ thiếp đi, như thể không bao giờ tỉnh lại nữa, chỉ có chiếc điện tâm đồ ở bên cạnh phát ra âm thanh dòng điện của máy móc.

Giang Tự đứng ở mép ban công, bên ngoài có ngàn nhà đèn điện sáng trưng, nhưng trong mắt em lại chẳng có gì.

Tôi không muốn đối mặt với cảnh này, chỉ có thể trốn trong khu vực hút thuốc, âm thầm hút một vài điếu.

Sau khi quay lại, phát hiện Giang Tự đã nhắm mắt dựa vào ghế.

Tôi không biết em có ngủ không, nhưng tôi vẫn đi qua.

Tôi không gọi em, chỉ cúi đầu.

Tôi hôn em và thì thầm: " Em vẫn còn có anh."

Giang Tự không mở mắt, tôi mặc định em đã ngủ rồi, tuy rằng có hơi tiếc nuối, tôi ngửi môi em một chút, hôn rất nhẹ, may mà không lưu lại mùi khói.

Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc để đưa bà ngoại về nhà, các cô y tá tới lui đều nhẹ giọng nói chúc mừng năm mới.

Giang Tự mỉm cười đáp lại, như thể cậu bé lén khóc trên ban công đêm qua không phải là em.

Tôi giật mình nhận ra rằng cậu bé của tôi đã âm thầm trưởng thành rồi.

Trên đường về nhà, tuyết lại rơi, nhưng chúng tôi không còn tâm trạng của ngày tuyết đầu mùa nữa.

Bà ngoại thì lại rất vui vẻ, vẫn mở to mắt nhìn, còn muốn đưa tay đón lấy, bị Giang Tự ngăn lại.

Bà ngoại bất mãn tức giận, khiến tôi và Giang Tự bật cười.

Trên con đường phủ một lớp tuyết, Giang Tự đẩy xe lăn, tôi đi cùng em, lặng lẽ đi vào thế giới của chúng tôi.

___________

Chương này buồn quá, chương sau dự là buồn nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net