Chương 15: Ra đi - Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận tuyết rơi dày, là một ngày nắng đẹp.

Những người hàng xóm lần lượt đến thăm bà ngoại, bà ngoại rất vui, tinh thần cũng tốt. Bà nói đã nhiều năm rồi bà không nói chuyện với nhiều người như vậy.

Bà tiếp tất cả những người mà bà biết như thể bà đang nói lời tạm biệt.

Người ta nói rằng mọi người đều có thể biết trước việc mình sẽ ra đi, và tôi nghĩ bà cũng biết điều đó.

Nhưng Giang Tự càng ngày càng im lặng, thỉnh thoảng tôi còn thấy em ngẩn người.

" Tràn ra ngoài rồi!" Tôi cầm lấy ly trên tay em, Giang Tự luống cuống đặt ly nước xuống.

"Có nóng không?" Tôi nắm lấy tay em, làn da ửng đỏ.

Giang Tự bất đắc dĩ cầm giẻ lau bàn: "Không sao, xin lỗi, em lại thất thần rồi."

Tôi nhìn em thầm nghĩ, sao mà tôi trách cậu bé của mình được.

"Tự Tự."

Nghe bà ngoại gọi, tôi và Giang Tự cùng nhau đi tới.

Bà ngoại nhìn TV cười nói: "Mở cho bà một bài hí khúc đi."

Giang Tự đồng ý, mở TV chuyển sang kênh hí khúc, sau đó mang tới một cái ghế, nghiêng người ngồi ở phía trước, giống như đang cùng bà ngoại nghe nhạc.

Tôi thấy rõ bà ngoại không xem TV mà dán mắt vào Giang Tự.

Bà chú ý đến tôi, nhìn tôi và chậm rãi mỉm cười.

Còn tôi thì không cười nổi.

Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Giang Tự, giọng Giang Tự rất khàn, “Bà ngoại… bà ngoại mất rồi…” Tim tôi đập thình thịch, tôi nhảy khỏi giường chạy ra ngoài.

Sự ra đi thực sự dường như chưa bao giờ có lời từ biệt, lẽ ra tôi đã đoán ra từ lâu, nhưng tôi vẫn buồn vì không được gặp bà lần cuối.

Nhiều người vây quanh nhà Giang Tự, có người lau nước mắt, có người lắc đầu thở dài.

Tôi chạy vào, Giang Tự đang cài trâm cài tóc lên đầu bà ngoại.

Bà ngoại đã thay một bộ quần áo mới, một bộ trường bào rất đẹp, rất có cảm giác của tháng năm.

Tôi từ từ đi qua, nước mắt chảy dài trên mặt.

Giang Tự đỏ mắt, mặt tái nhợt, tuy không khóc nhưng tôi biết em khổ sở hơn bất cứ ai.

Trên đời này không có ai yêu em nhất nữa.

Chẳng mấy chốc, xe tang lễ đã đến, thi thể bà ngoại được đưa lên xe đi hỏa táng.

Tiễn biệt một người thật sự rất nhanh, bà ngoại rời đi, hỏa táng, đưa đến nghĩa trang hình như cũng chỉ mất ngắn ngủi hai ba ngày.

Tôi nhìn thấy hình ảnh bà ngoại khi còn trẻ, Bà là một cô gái rất xinh đẹp, Giang Tự giống bà, bà ngoại có gương mặt hiền hậu, có lẽ năm tháng không bao giờ có thể đánh gục được mỹ nhân.

Người đến phúng viếng rất nhiều, phần lớn là hàng xóm, không giống như Giang Tự, bà ngoại ở nơi này mấy chục năm, tuy mắc bệnh không ra ngoài nhiều nhưng cũng có rất nhiều tình nghĩa.

Người lớn năm ba người vỗ vai Giang Tự, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.

Có lẽ là con một mình cũng phải sống tốt.

Giang Tự cười gật đầu.

Chỉ là ánh mắt em nhìn về phía bia mộ trống rỗng.

Hoa cúc màu trắng vàng bao quanh bia mộ, Giang Tự dùng cách hạ táng bình thường nhất, nghi thức rất đơn giản.

Phúng viếng xong, đám người tản đi, trở về cuộc sống của mình, chỉ có một mình Giang Tự còn quỳ gối trước bia mộ, tỉ mỉ đặt những bông hoa kia.

Tôi đi qua, ngồi xổm xuống, giúp em bày biện.

"Sáng hôm đó em đột nhiên bừng tỉnh..." Giang Tự nhẹ giọng nói, "Em nghĩ hẳn là em có dự cảm trước..."

"Em bật đèn lên, bà ngoại đang cười..."

"Bà ngoại tự hào về em..." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em.

Giang Tự đột nhiên khóc rất to, giống như lại biến thành đứa trẻ kia, trút bỏ đau thương và khổ sở.

Nước mắt rất nóng rơi xuống tay tôi, nóng tới nỗi làm tôi cũng khóc theo.

Giáo viên Giang Tự biết chuyện này, còn đặc biệt gọi điện thoại tới, là tôi nhận cuộc gọi.

Tôi xin thầy cho nghỉ thêm vài ngày, thầy đồng ý, còn an ủi Giang Tự. Tôi cũng xin nghỉ phép với quản lý, quản lý mặc dù không hài lòng nhưng sau khi biết lý do thì cũng phải đồng ý.

Tôi muốn dành vài ngày ở với Giang Tự.

Từ trước tới nay Giang Tự luôn ép mình phải trưởng thành, buộc mình phải gánh vác trách nhiệm của một người lớn, nhưng sau khi khóc ngày đó, em dường như đã suy sụp rất nhiều, sau khi về nhà thì sốt cao.

Vì chăm sóc em, tôi tạm thời ở lại nhà Giang Tự.

Nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh dậy từ ghế sô pha, thấy Giang Tự đang đắp chăn cho tôi.

"Em thấy sao rồi?" Tôi ngồi dậy, sờ cái trán còn hơi nóng của em.

Giang Tự để mặc tôi sờ, chờ tôi sờ xong rót một ly nước uống, nước đọng lại trên đôi môi nứt nẻ của em.

"Tốt hơn nhiều rồi."

"Tốt cái gì mà tốt! Vẫn còn hơi nóng đây này. " Tôi bất mãn đứng dậy, kéo em vào phòng, đẩy em lên giường.

"Nằm ngoan đi, thân thể là quan trọng nhất."

Giang Tự bất đắc dĩ bò lên giường.

“Mệt thì đừng ngủ sô pha, ngủ giường của em đi." Giang Tự lặng lẽ đậy nắp ly. "Vậy sao được..." Tôi ngây ngốc một lúc.

"Không sao, " Giang Tự cười cười, "Em cảm thấy giường của em đủ lớn. ”

Đây đâu phải vấn đề giường có đủ ngủ hay không!

Tôi lặng lẽ cắn môi.

"Chăn em cũng ủ ấm rồi." Giang Tự nằm xuống bên cạnh, "Lên đây đi. ”

Thấy tôi còn chưa động đậy, Giang Tự đột nhiên ngồi dậy, kéo tôi lên giường, định cởi quần áo cho tôi.

“ Để anh tự làm!" Tôi kinh hãi nắm lấy tay em, Giang Tự ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn tôi.

Tôi cũng đành phải cởi áo khoác ra nằm xuống.

Có lẽ là do nhiệt độ cơ thể của Giang Tự, chăn thật sự rất ấm áp, người đã lâu không có giấc ngủ ngon như tôi chìm vào giấc ngủ nhanh đến bất ngờ.

Trời hửng sáng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ lướt qua Giang Tự, loáng thoáng chiếu lên mặt tôi.

Tôi mở mắt ra, trước mặt tôi là khuôn mặt của Giang Tự. Lông mi em run rẩy, em từ từ mở mắt ra. Tôi nhìn em, em cũng nhìn tôi. Mặc dù tôi đưa lưng về phía ánh sáng, không quá rõ ràng, nhưng tôi nhìn thấy bản thấy bản thân tôi trong mắt Giang Tự.

Tôi đột nhiên muốn hôn em, quang minh chính đại, vì vậy tôi rướn người về phía trước.

Lông mi Giang Tự run run, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi in môi mình lên môi em, cảm nhận hơi thở hoà quyện của nhau.

Chúng tôi không nhắm mắt, Giang Tự không đẩy tôi ra, trong phòng im lặng, đến một tiếng chim hót líu lo bên ngoài cũng không có.

Chúng tôi có một nụ hôn trong im lặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net