Chương 20: Quan Hạc - Sấm sét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc mở mắt ra phát hiện Giang Tự còn ôm tôi, tôi mơ mơ màng màng đẩy em ra, nhưng em không buông mà càng ôm tôi chặt hơn.

"Đi học đi..." Tôi nhắm mắt lại hàm hồ nói, Giang Tự giơ tay xoa xoa tóc tôi, giọng nói cũng mơ màng, "Em nghỉ. ”

À, kỳ nghỉ đông.

Làm học sinh học phúc quá đi.

Tôi nghĩ, không có động đậy nữa. Giang Tự bị tôi đánh thức, ngồi dậy gảy tóc vài cái rồi đi thay quần áo. Không biết có phải do đã lâu không được phát tiết hay không, toàn thân tôi mềm nhũn không muốn đứng dậy chút nào.

Vẫn là Giang Tự làm bữa sáng xong đến ôm tôi lên.

"Hình như em có thêm một đứa con." Giang Tự vắt khăn lau mặt cho tôi, tôi không nhìn em mà ngơ ngác nhìn mình trong gương.

Mặt không có vấn đề gì, dưới mắt không có quầng thâm, da cũng không tệ, từ cổ trở xuống xương quai xanh thì kinh khủng.

Giang Tự cũng nhìn thấy kiệt tác của mình, còn có ý đồ tiến lên làm dấu vết sâu thêm. Tôi đẩy em ra, về nhà mặc áo cao cổ rồi quay lại.

Giang Tự vẫn duy trì thói quen học tập, phát bài tiếng anh trên radio. Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của em, tôi lại không khỏi thở dài, tuổi trẻ thật tốt.

Giang Tự cảm nhận được ánh mắt của tôi, nhìn tôi một cái, "Sao thế anh không thoải mái à?"

"Anh không sao." Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, chắc là do quá thoải mái.

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy lợi ích của việc làm học sinh chính là, kỳ nghỉ đông Giang Tự có bài tập về nhà,em u oán nhìn tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi làm.

"Buổi tối em đến đón anh." Giang Tự dựa vào cửa nói.

“Không cần, anh đã nói với quản lý, thời tiết quá lạnh, nhân viên có thể tan làm sớm.” Tôi quay đầu, an ủi hôn lên môi em.


Hôm nay Xương Hiểu Đồng thấy tôi cực kỳ không vừa mắt, quan hệ của tôi và cô ấy cũng coi như hoàn toàn tan vỡ, không cãi nhau coi như là tốt lắm rồi.

Tôi đang suy nghĩ trong lòng không biết có nên bỏ công việc phát tờ rơi ở đây không. Nhưng khi tôi nghĩ đến số tiền tôi nợ Giang Tự, cho dù bây giờ em ấy là bạn trai của tôi,cũng không cách nào khiến tôi yên tâm thoải mái bỏ xuống được.

Tôi thở dài, cởi áo len ra mặc đồ con rối vào.

"Biến thái." Xương Hiểu Đồng chán ghét nói. Tôi nhíu mày, chợt nhận ra một điều, bên trong chiếc áo len, tôi mặc một chiếc áo dài tay mỏng, cổ tương đối rộng, vết đỏ trên xương quai xanh lộ ra rõ ràng.

Gần đây phòng đạo cụ đặt rất nhiều đồ mới, tôi thay đồ đều là trực tiếp thay ở góc bên ngoài, không ngờ Xương Hiểu Đồng lại nhìn thấy.

Tôi phớt lờ cô ấy, mặc trang phục con rối rồi ôm chiếc mũ đội đầu trong tay.

"Đồng tính như mấy người thật ghê tởm." Xương Hiểu Đồng không cam lòng mắng sau lưng tôi. tôi dừng lại quay đầu: "Cô có bệnh hả? Sao? Độc thân lâu quá, đầu óc cũng teo tóp rồi à."

"Cô ghen tị với tôi hả? Cũng đúng, loại người tâm lý vặn vẹo như cô thì còn lâu mới gặp được người tốt. ”

Xương Hiểu Đồng tức chết đi được, thậm chí còn muốn đuổi theo túm lấy quần áo của tôi.

"Xương Hiểu Đồng!" Chủ tiệm chú ý tới động tĩnh bên này, đen mặt hét lớn: "Cô làm gì đấy "Xương Hiểu Đồng dừng lại, bất bình kêu lên: "Chủ tiệm tôi..."

"Cô có biết gần đây thành tích của cô càng ngày càng tệ không! Vẫn còn ở đây làm khó đồng nghiệp! " Chủ tiệm ngắt lời cô, "Còn tiếp tục như này thì tháng sau đừng tới!"

Trong lòng tôi cười ra tiếng, ôm một xấp tờ rơi lẻn ra ngoài.

Sau khi phát tờ rơi xong, tôi thay quần áo và đi đến quán bar, vô tình nhìn thấy một người quen ở quầy bar.

Khâu Quan Hạc dường như không nhìn thấy tôi, uống rượu một mình ở đó. Tửu lượng của cậu ta cũng rất tốt, uống mấy chén rồi mà sắc mặt cũng không có gì thay đổi. Xung quanh có mấy tên đàn ông lảng vảng tựa hồ muốn bắt chuyện, nhưng lại bị ngăn cản.

"Anh không muốn sống à?"

"Sao?"

Người đàn ông thì thầm: "Anh không biết sao, thằng nhóc này là người tình gần nhất của Lý Cầu. ”

Vẻ mặt của mấy tên đàn ông xung quoanh thay đổi rồi bỏ đi.

Tôi không chủ động đi tìm chuyện không vui, trực tiếp đi thay đồng phục làm việc.

Cất xong mấy chai rượu, tôi xoay người, vừa vặn đối mắt với Khâu Quan Hạc đang ngồi bên quầy bar, cũng không biết cậu ta phát hiện ra tôi khi nào, nhưng cậu ta không đến, nhìn tôi một hồi rồi cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Lúc thu một chai rượu, tôi không để ý  khiến chút rượu còn lại dính đầy tay, tôi nói với các nhân viên khác một tiếng, đi toilet rửa tay, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy Khâu Quan Hạc ở trong gương, đi theo tôi vào.

Vô thức thở dài.

Mấy cái con người này không biết bị gì, cứ thích bắt người ta nói chuyện trong nhà vệ sinh.

Khâu Quan Hạc nhìn tôi, mở miệng, cái kiểu muốn nói lại thôi.

Tôi đợi cậu ta một lúc, không biết cậu ta đang loay hoay chuyện gì nên tôi chuẩn bị ra ngoài. Nhưng Khâu Quan Hạc sốt ruột giữ chặt tay tôi, " Chúng ta tới góc khác nói chuyện. ”

Bị đưa đến một góc hơi tối, là chỗ mà người ta tuyệt đối sẽ không nhìn thấy.

"Gần đây Lý Cầu không tới." Tôi nói. tôi cũng không biết vì sao, từ ngày đó sau khi biết Giang Tự là bạn trai tôi, Lý Cầu chưa từng trở lại, không biết có phải đã hết hy vọng với tôi hay không.

Quản lý còn oán giận đại kim chủ này sao còn không đến chiếu cố công việc kinh doanh.

Khâu Quan Hạc gật đầu, như thể cậu ta biết điều đó. Cậu ta cúi đầu, mái tóc hơi quăn, nhìn mềm mại khiến người ta muốn chạm vào.

"Tôi biết..." Khâu Quan Hạc cắn răng, "Lý Cầu bảo tôi biến đi. ”

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, "Lý Cầu chán ghét cậu nhanh vậy à? ”

Khâu Quan Hạc không hiểu sao đỏ mặt, nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó lại nói không nên lời. "Rốt cuộc làm sao vậy?" Tôi nhìn cậu ta, " Hắn thích người khác rồi à?"

Khâu Quan Hạc lắc đầu, nhắm mắt lại.

"Tôi ngủ cùng anh ấy rồi."

Tôi bị sặc, mở to mắt, "Cái gì cơ? ”

Khâu Quan Hạc tức giận nói, trong giọng nói có chút xấu hổ, "Tôi ngủ với Lý Cầu rồi!"

Tôi nói không nên lời, nhìn Khâu Quan Hạc, thằng nhóc tóc xoăn này đang đỏ mặt.

Nhìn không ra luôn đó…Hạc của tôi ơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net