Chương 21: Ở chung - Cố ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Khâu Quan Hạc là Công.

________________
Khâu Quan Hạc cau mày, kéo tôi sang một bên ngồi xuống, tôi còn chưa bình tĩnh lại, yên lặng rót cho mình một ly nước.

"Ngày đó, bạn trai anh không phải tới đón anh à." Khâu Quan Hạc hiếm khi có chút khờ gãi gãi đầu nói' "Lý Cầu đưa tôi về nhà rồi không thèm để ý tôi nữa. "

"Tôi gửi tin nhắn cũng không trả lời, vì vậy tôi đến nhà anh ấy."

Nói đến đây, Khâu Quan Hạc nhớ tới điều gì đó, mặt đỏ bừng: "Trước đây tôi đã xin Lý Cầu chìa khóa dự phòng, anh ấy không mở cửa cho tôi thì tự mình đi vào. "

"Sau đó phát hiện anh ấy uống say."

Khâu Quan Hạc tặc lưỡi, "Không phải là anh ấy có mục tiêu sao, suy đồi như thế. "

Tôi im lặng một lúc, cầm ly lên uống một ngụm nước.

"Lý Cầu thấy tôi tới thì tức giận!" Khâu Quan Hạc bất mãn nói, "Tôi nói muốn uống rượu đúng không, tôi đi uống với anh. "

"Sau đó hai chúng tôi uống quá nhiều."

"Tiếp theo..." Tôi thăm dò nói, Khâu Quan Hạc gật đầu, "Tôi vẫn cho rằng Lý Cầu muốn lên giường với anh... Sao có thể là anh..."

Khâu Quan Hạc nhíu mày, cậu ta nói: "Tôi lớn hơn ảnh. Sao tôi không được đè ảnh chứ. "

Nhận ra điều lớn lao này ám chỉ điều gì, tôi ho hai tiếng, không kìm được nom Khâu Quan Hạc vài lần. Khâu Quan Hạc nhận ra điều gì đó, bất mãn nói: "Tôi mới 18 tuổi, tôi còn cao nữa đấy!"

Tôi vội vàng tỏ vẻ tôi biết, Khâu Quan Hạc trừng mắt nhìn tôi một cái, tiếp tục nói. "Ngày hôm sau anh ấy đạp tôi xuống giường."

Nghĩ đến cú đá đó, Khâu Quan Hạc nghiến răng, cậu còn đang ngủ sau đó thì bị ngã xuống đất tỉnh luôn.

"Sau đó anh ấy bảo tôi cút."

Khâu Quan Hạc phẫn nộ rót một ly rượu, "Tôi cũng không phải không làm cho anh ấy sảng khoái, bày bộ mặt kia cho ai xem chứ! "

Tôi còn hơi ngây thơ, không làm được đến cuối cùng, không khỏi ngượng ngùng hắng giọng một cái.

"Vậy cậu tới tìm tôi làm gì?" Tôi không kìm được hỏi, Khâu Quan Hạc nhìn tôi, nhăn nhó, mở miệng: "Tôi hỏi anh, Lý Cầu thích anh ở điều gì..."

Tôi nhíu mày, xem như hiểu, "Có lẽ thích cách tôi coi thường anh ta." Khâu Quan Hạc lạch cạch đặt cái ly lên bàn, sau đó giận dữ lườm tôi.

Tôi bất đắc dĩ đứng lên, "Tôi nghĩ cậu phải tự mình nghĩ cách theo đuổi người ta, dù sao mỗi người đều thích những kiểu người khác nhau."

Bất chấp ánh mắt không hài lòng của Khâu Quan Hạc phía sau, tôi đi ra, cống hiến hết mình cho công việc.

Đến buổi tối khi về nhà thì bất ngờ nhìn thấy Giang Tự ở đầu cầu thang, em mặc quần áo bông, ngồi ở cầu thang đeo tai nghe. Nghe tiếng bước chân của tôi, em ngẩng đầu lên rồi đứng dậy.

Tôi sờ tay em, tay em lạnh ngắt, bất mãn nói: "Em đang làm gì ở đây?" "Giang Tự trở tay cầm tay tôi kéo tôi lên lầu, "Chờ anh về. "

"Anh không cho em đi đón anh thì em ở chỗ này chờ anh."

Tôi bất lực bóp ngón tay em.

Đi đến một góc, một người phụ nữ trung niên đi ra. Tôi theo bản năng muốn buông tay , nhưng Giang Tự nắm chặt không cho tôi buông.

"Thím Lưu," Giang Tự vung tay kia, "Trễ thế này còn đi đâu vậy? "

Thím Lưu nghe vậy, nhìn về phía bên này, "Giang Tự à, thím đi mua chút thuốc, trời lạnh như này thằng nhóc nhà thím còn ra ngoài chơi bị cảm..."

Giọng cô dần dần thấp xuống, đôi mắt cô rơi vào bàn tay chúng tôi đang nắm. Rồi cô ấy ngước lên nhìn tôi.

Tôi không thể không nghiêng đầu, tránh nhìn thẳng vào cô ấy.

"Lạnh quá, để Tiểu Huy mặc quần áo dày hơn rồi hãy ra ngoài." Giang Tự nắm chặt tay tôi như muốn trấn an, "Vậy chúng cháu đi lên trước. "

Thím Lưu sửng sốt một lúc rồi nói ừ, tôi bị lôi kéo lướt qua cô ấy.

Đi đến cầu thang tầng bảy, tôi không kìm được mở miệng: "Bị người ta nhìn thấy rồi..."

"Không sao, " Giang Tự cười cười, "Cũng không có gì mà đáng xấu hổ "

Tôi bất đắc dĩ nhìn em, Giang Tự kéo tôi đến một góc tối, hôn tôi.

Hôn xong, Giang Tự ôm tôi, thấp giọng nói: "Dọn xuống ở cùng em đi. "

Tôi sửng sốt, ngón tay nắm chặt áo sau lưng Giang Tự, Giang Tự cũng không nói gì, tựa hồ là đang chờ tôi đáp lại.

Tôi nói ừ.

Vì thế Giang Tự lại đè tôi hôn một hồi lâu.

-

Tuy rằng đã đồng ý yêu cầu ở chung với Giang Tự, nhưng cũng không thể chuyển trong một sớm một chiều được, tôi ở lầu tám gần bảy năm rồi, chỗ nào cũng rất quen thuộc.

Đồ đạc thật sự rất nhiều, Giang Tự còn đặc biệt gọi La Đông Đông tới để giúp dọn dẹp.

Lúc La Đông Đông đến cứ nom nom nhìn tôi suốt, làm tôi phải sờ mặt mình nhiều lần, cho rằng trên mặt có cái gì đó.

"Đừng nhìn nữa." Giang Tự kéo kéo quần áo La Đông Đông, "Cái đống bên cạnh nhờ cậu cả đấy. "

La Đông Đông hoàn hồn, nhìn về phía bên cạnh, "Nhiều quá vậy! Tớ nói này anh Tự, cậu ngược đãi tớ như vậy, tớ muốn mượn sao chép bài tập của cậu một học kỳ!"

"Nói như tớ chưa từng cho cậu mượn lần nào vậy." Giang Tự liếc mắt nhìn cậu một, tiếp tục bỏ đồ vào trong hộp.

La Đông Đông hừ vài tiếng, vẫn mang theo một vài thứ, đi tới đi lui cùng chúng tôi.

Khoảng cách lên xuống lầu cũng không xa, ba người chuyển đi vài lần, trời lạnh mà mồ hôi làm ướt cả tóc

"Chỉ mượn sao chép bài tập thôi không đủ..." La Đông Đông ngồi phịc xuống ghế, "Sau này tớ bảo cậu giảng bài cho tớ, cậu không được cự tuyệt. "

Giang Tự vặn khô khăn mặt đưa cho tôi, nhìn về phía La Đông Đông, "Cảm ơn, buổi tối mời cậu ăn cơm. "

Tôi lau mồ hôi, La Đông Đông nhìn về phía tôi, "Có ý gì, không cho tớ khăn mặt với à?"

"Cậu cũng đâu phải bạn trai tớ." Giang Tự cười lạnh, nhận lấy khăn trong tay tôi.

Tôi kinh hãi, nhìn về phía La Đông Đông, cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu ta cứ nhìn tôi. La Đông Đông dường như đã quen với việc này, bất mãn nói: "Gặp sắc quên bạn, tối nay tớ muốn ăn lẩu, cảm ơn."

Để bù đắp cho La Đông Đông, tôi đặc biệt gọi cho cậu ta hai phần tôm.

-

Lúc chuyển đến nhà Giang Tự, tôi vẫn còn chưa quen, Giang Tự ở một bên quét dọn vệ sinh, tôi được phân công lau bàn.

Tôi thấy di ảnh của bà ngoại đặt trên bàn, nhìn tôi trìu mến, tôi không khỏi đưa tay ra chạm vào.

"Bà ngoại sẽ rất vui." Giang Tự ôm tôi từ phía sau nói.

"Chúng ta coi như..." Tôi hơi xấu hổ cúi đầu, "Sống chung à? "

Giang Tự cười, tôi rõ ràng cảm nhận được lồng ngực của em, "Đúng vậy, nhớ trả tiền thuê nhà cho em, anh lại nhiều thêm một cục nợ rồi. "

Tôi chưa kịp lên tiếng, em dường như bị chính mình chọc cười, tựa cằm lên vai tôi.

"Lừa anh đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net