Chương 24: Sinh nhật - Dậy sóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này anh Tự, thứ bảy này là sinh nhật cậu đúng không?"

Phòng học ồn ào trong chốc lát yên tĩnh lại, không ít nữ sinh lặng lẽ nhìn về phía hàng ghế sau. Giang Tự xoay bút đang xem đề, nghe vậy ngẩng đầu lên, cười nói: "Đúng vậy, nhưng lần này không đi cùng các cậu được. ”

"A vì sao?" Mấy nam sinh ồn ào, "Còn tưởng rằng lần này có thể gia tăng tình cảm với anh Tự đấy! ”

Các nữ sinh cũng muốn nói nhưng lại ngại.

"Các cậu thì biết cái gì?" La Đông Đông ngồi bên cạnh vẻ mặt cao thâm khó lường, "Bây giờ cũng không giống rồi, người ta phải ở cạnh ai đó ~"

"Không phải chứ! Anh Tự có đối tượng rồi?!"

Giang Tự cười nhìn bọn họ ầm ĩ, cũng không phản bác. Mấy nam sinh có ý đồ hỏi thăm, nhưng đều bị La Đông Đông nói vòng qua, vài nữ sinh hung tợn trừng mắt nhìn cậu, La Đông Đông giả vờ không để ý.

Đợi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, mọi người mới kiềm chế lòng hiếu kỳ ngồi trở về, La Đông Đông vẻ mặt cậu phải cảm ơn tớ nhìn Giang Tự, "Hây, bài tập về nhà tuần sau nhớ phải cho tớ chép đó. ”

Giang Tự xoay bút, cười nói: "Được, nhưng không cần cậu nói tớ cũng có thể tìm cớ khác qua loa."

“......”

"Còn chép không?" Giang Tự híp mắt lại.

“... Cảm ơn, bài tập về nhà để tớ tự làm được rồi. ”


Tôi bỏ bao cao su xuống, để nó ở lại cửa tiệm. Không khí có hơi ẩm ướt, cơn gió lạnh buốt táp vào mặt tôi. Tôi chôn mặt vào áo len cổ cao, đi về phía nhà ga.

Một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh vươn tới, kéo mũ len của tôi, tôi ngẩng đầu lên, Giang Tự cười nhìn tôi.

"Tối nay ăn gì?" Tôi và Giang Tự sóng vai đi tới sân ga, không hỏi em tại sao lại xuất hiện ở đây.

"Ăn tạm cái gì đi, ngày mai lại nấu cho anh một bữa ăn ngon." Giang Tự vừa đi vừa giúp tôi sửa sang lại cái mũ vừa bị em kéo lệch.

Tôi mím môi, "Ngày mai sinh nhật em..."

"E hèm." Giang Tự nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt lộ ra nụ cười trêu chọc.

"Ừm..." Tôi hơi ngượng ngùng mở miệng, kề sát lại gần thì thầm, "Em mua chưa? "Giang Tự thuận thế tiến lại gần, " Không phải anh chọn à? Em cũng không biết anh thích loại nào. ”

Tôi đỏ mặt liếc em một cái, ngẩng đầu rồi quay đầu em sang một bên, bước nhanh về phía trước. Giang Tự cười ra tiếng, bước nhanh đuổi theo tôi, " Đùa anh đấy ”

"Em biết anh ngại, để em mua." Giang Tự thản nhiên nói. Lúc chúng tôi lên xe đã không còn chỗ trống, Giang Tự đưa tay giữ vòng treo, tôi thật cẩn thận giữ chặt cánh tay em. May mà nhiều người, cũng không ai chú ý tới chỗ này.

Mới rạng sáng đã có rất nhiều người gửi lời chúc mừng sinh nhật tới Giang Tự, tôi tiến lại gần xem, nam nữ đều có, Giang Tự nghiêm túc trả lời từng người một. hồi lâu mới bỏ điện thoại xuống, ôm lấy tôi, "A, buồn ngủ quá. ”

Tôi sờ mái tóc của em, mới cắt không lâu, còn chưa dài hơi đâm tay.

"Ngủ đi... ngày mai nấu đồ ăn ngon cho anh..." Giang Tự mơ mơ màng màng nói, lôi kéo tôi chui vào trong chăn, tôi dở khóc dở cười bỏ điện thoại di động xuống, lui vào ổ chăn, tắt đèn.


Giang Tự mua một cái bánh ngọt, tôi hơi hoảng hốt, từ sau tai nạn đó tôi không ăn bánh ngọt nữa, vị ngọt của nó có lẽ đã chôn sâu trong ký ức. Giang Tự thấy tôi khó chịu bèn hôn lên trán tôi an ủi.

"Không ăn cũng không sao, là em quên mất anh."

Em đưa tay định đặt bánh ngọt trở lại hộp, nhưng tôi ngăn em lại, “Thơm quá, em cắm nến vào đi.” Tôi cười mở hộp đựng nến ra.

"Giang Tự nhà chúng ta 18 tuổi rồi, trưởng thành rồi."

Giang Tự cười nhìn tôi cắm từng cây nến, sau đó châm lửa, "Chúc mừng sinh nhật."

Giang Tự còn tượng trưng khép tay lại bắt đầu ước nguyện. Ánh nến tỏa ánh sáng dịu nhẹ lên hình dáng của em. Tôi chống mặt nhìn em, nhìn em mở mắt ra, cũng đang nhìn tôi.

Sau đó chúng tôi hôn nhau, bỏ qua bánh ngọt.

Tôi biết điều gì đó khác biệt sẽ xảy ra tối nay, ngay cả nụ hôn cũng trở nên nóng bỏng. Giang Tự ôm eo tôi, phòng ngừa tôi ngã xuống sofa, còn tôi kéo cổ em xuống, đáp lại nụ hôn vô cùng nồng nhiệt.

Cảm nhận được bụng dưới bị dục vọng của em chọc vào. tôi mở miệng khàn giọng: "Đi lên giường."

Giang Tự bế tôi lên, trong lúc tôi bị sức lực của em làm kinh hãi, em nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường:"Cửa sổ..." Thoáng nhìn thấy ánh trăng chiếu vào, tôi nói.

"Anh biết không, trước kia anh vẫn luôn nhìn em qua cửa sổ." Giang Tự đi đến bên cạnh đóng cửa sổ lại, kéo rèm, tôi nghe vậy giật mình, chống người dậy nhìn em. Giang Tự quỳ một gối ở trên giường, quần áo hơi xộc xệch, lộ ra xương quai xanh, tôi bị độ cong duyên dáng kia hấp dẫn.

"Anh quá vụng về, nhìn trộm người ta cũng không biết đường mà cẩn thận" Giang Tự cười nói, ôm mặt tôi hôn một cái, "Em không nghĩ là... Anh rất biến thái… sao?" Tôi lẩm bẩm.

"Nếu như em cảm thấy anh biến thái, sẽ không luôn mở cửa sổ." Giang Tự cười thở dài, "Anh biết mùa đông mà mở cửa sổ cần bao nhiêu dũng khí không. ”

Tôi cười thành tiếng, hơi muốn khóc.

Giang Tự tiếp tục hôn, truyền đến một hơi thở nóng bỏng, tôi bị em kéo vào, kìm lòng không được lui về phía đầu giường, Giang Tự nắm lấy chân tôi, ôm sát vào người, sau đó nhét một thứ vuông phẳng vào tay tôi.

"Anh giúp em." Giang Tự ôm eo tôi, tùy ý hôn lên cổ tôi.

Tôi hơi run rẩy cởi quần em, Giang Tự rất thuận theo mà kéo quần xuống, lộ ra vật nóng rực bị bao bọc. Giang Tự cầm thứ kia, cắn mở vỏ, lại đưa cho tôi. Tôi cầm dương vật của em kéo ra khỏi quần lót, bàn tay hơi mát lạnh chạm vào da giống như bị phỏng.

Tôi cẩn thận đeo thứ trơn nhẵn kia vào, Giang Tự hôn vành tai tôi như thể thưởng công.

Em ôm lấy tôi, đặt một cái gối vào vị trí eo của tôi, " Em tra tư liệu, như này sẽ thoải mái hơn. "Tôi đỏ mặt nhìn em, Giang Tự vươn tay cởi quần áo của tôi.  Làn da vừa chạm vào không khí mát lạnh khiến tôi run lên, Giang Tự tiến lên hôn tôi, tay kia lấy ra một vật thể đóng chai.

Tôi không rảnh bận tâm đến động tác của em, bởi vì Giang Tự đã nắm lấy dục vọng của tôi trấn an, tôi không kìm được muốn kẹp chặt chân, thoát khỏi loại kích thích này, nhưng Giang Tự chen vào giữa hai chân tôi, cường ngạnh buộc tôi mở ra.

Một tiếng vang nhỏ, Giang Tự rút tay lại, tôi rơm rớm nước mắt nhìn em, Giang Tự mở chai ra, đổ một ít chất lỏng lên tay. Sau đó em cúi đầu hôn tôi, tay kia tìm kiếm phía sau tôi.

"Giang Tự," Tôi không kìm được gọi em một tiếng, tay nắm chặt ga giường, chất lỏng lạnh lẽo, ngón tay hơi nóng vân vê xoa đều, trong đầu tôi trống rỗng. Giang Tự không đáp lại tôi, chỉ dịu dàng hôn tôi, tay không ngừng di chuyển.

"Ưm..." Tôi nhịn không được rên nhẹ một tiếng, cảm nhận được thân thể mình đang bị mở ra, Giang Tự đã đâm ngón tay của em vào, thăm dò khẽ chọc.

Thật kỳ lạ, cảm giác khó chịu không quen thuộc khiến tôi căng thẳng theo bản năng, Giang Tự ôm tôi để tôi ngồi dậy, dương vật của tôi áp sát vào em, Giang Tự vuốt ve lưng tôi từ trên xuống dưới, giúp tôi thả lỏng.

Giang Tự rút ngón tay ra, khẽ nâng người tôi lên, tôi cảm nhận được dục vọng của em ở cái miệng nhỏ nhắn kia.

"Em muốn đi vào," Giọng Giang Tự khàn khàn, "Em sẽ nhẹ nhàng, nhưng sẽ không dừng lại. ”

Tôi gật đầu, tiến lại gần hôn em.

Sức nóng như thiêu như đốt đó đẩy mạnh vào từ từ, cơ thể tôi cứng đờ trong giây lát, sau đó tôi cố thả lỏng hết mức có thể, Giang Tự nhịn xuống ý muốn đẩy thẳng đến cùng, chỉ là tay ôm eo tôi càng chặt.

Khi điểm cuối cùng biến mất ở cửa động, tôi và Giang Tự đều thở dốc. Tôi giàn giụa nước mắt, khuôn mặt Giang Tự cũng trở nên mờ mịt.

Đau quá, cơ thể đàn ông vốn không có khả năng tiếp nhận dục vọng tốt. Tôi và Giang Tự đều là lần đầu tiên, khó tránh khỏi việc không quen.

Giang Tự không nhúc nhích, tùy ý để dương vật nảy trong cơ thể tôi.

Em hôn tôi trong đau đớn, luống cuống lau nước mắt cho tôi. Tôi đau đến mức dương vật cũng bơ phờ, Giang Tự vươn tay vuốt ve.

"Không sao..." Tôi hít một hơi lạnh, cảm thụ được dị vật phía sau không thể coi thường, lỗ nhỏ hơi co rúm lại, Giang Tự hít một hơi, kéo chân tôi kẹp lấy eo em, ôm tôi bảo tôi nằm xuống.

Em bắt đầu ra vào, cảm giác đau đớn do ma sát khiến tôi nhíu mày, Giang Tự một tay đặt bên đầu tôi, tay kia ôm chân tôi không cho tôi trượt xuống.

Tôi không kìm được rên rỉ, trong cảm giác đau đớn dần dần có chút thú vị, đánh thức dương vật mềm nhũn của tôi từ từ cương lên. Bắt đầu từ eo và bụng, Giang Tự cúi đầu hôn lên ngực tôi, thậm chí còn cắn nhẹ đầu vú tôi, tôi không nhịn được ôm lấy đầu em, đắm chìm trong kích thích.

Tiếng thở dốc của Giang Tự quá mực gợi cảm khiến tôi cũng thở hổn hển theo, dương vật của em hết lần này đến lần khác đâm vào sâu trong tôi, khoái cảm truyền đến từ xương cụt khiến cơ thể tôi run lên.

Trăm lần đâm vào rút ra triệt để chinh phục linh hồn của tôi, chân tôi mềm nhũn, Giang Tự ôm tôi ngồi dậy, tư thế này để cho em tiến vào chỗ sâu hơn, tôi rên rỉ, khó nhịn muốn đi an ủi dương vật của mình.

"Hôm nay anh chỉ có thể bị em…bắn." Giang Tự nắm lấy tay tôi, để tôi vòng quanh cổ em, sau đó ôm tôi bắt đầu di chuyển lên xuống.

"Giang Tự…nhanh quá..." Tôi cắn răng không cho tiếng rên rỉ tràn ra, Giang Tự cảm nhận  được ý đồ của tôi, hôn lên môi tôi, nuốt hết tiếng rên rỉ chưa nói ra của tôi vào trong bụng.

Lại là một lần nặng nề cắm vào, thân thể tôi cứng đờ, khoái cảm quá lớn khiến tôi bắn ra. Giang Tự đưa tay sờ soạng một cái, chất lỏng màu trắng sền sệt chảy xuống từ cơ bụng em, "Anh bắn rồi A Tố," em nhìn đôi mắt đờ đẫn của tôi, lại bắt đầu di chuyển lần nữa, động tác vừa nhanh vừa hung ác, kéo linh hồn tôi trở lại nơi nó nên ở.

Tôi không biết Giang Tự bắn ra từ khi nào, chỉ thoáng nhìn thấy em rút dương vật ra, tùy ý ném cái túi đầy vào thùng rác.

Tôi nhìn thứ kia vẫn còn đang phấn chấn chưa xuống, hơi ngây người. Giang Tự lại lấy ra một gói vuông, chuẩn bị mở ra.

"Đừng đeo nó, " Tôi nhẹ nhàng, " Anh muốn em để vậy tiến vào."

Giang Tự sửng sốt một hồi, cười nói: "Sẽ ốm đó. ”

"Lau sạch sẽ không," Tôi đỏ mặt và vùi đầu vào cổ em, " Anh không muốn em đeo."

Sau đó một thứ nóng bỏng không hề ngăn cách xông vào trong u cốc kia, bắt đầu suồng sã thăm dò tứ phía.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net