Chương 25: Dấu răng - Dư vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm xong việc đã là đêm khuya, trên giường bừa bộn, trong không khí tràn ngập mùi hương nồng đậm. Giang Tự mở cửa sổ, xoay người ôm lấy tôi.

Toàn thân tôi đỏ bừng, mềm nhũn dựa vào Giang Tự. Giang Tự buông tôi xuống, một tay ôm lấy tôi, tay kia vặn vòi hoa sen.  Sau khi nước nóng, tôi được đặt dưới vòi nước.

Dòng nước chảy khắp cơ thể khiến tôi không thể không hít hà một hơi. Tôi nhìn xuống, trên người loang lổ đốm, khắp nơi đều là dấu hôn, thậm chí còn có dấu răng.

"Em thuộc họ chó hả Giang Tự." Tôi không nhịn được cười nói, Giang Tự vươn tay ra sau lưng tôi, tôi ôm lấy em, cảm nhận được một ít chất lỏng theo tay em chảy ra.

Giang Tự không an phận vùi đầu vào cổ tôi hôn. Tôi đẩy đầu em ra: "Đừng đến..."

"Không làm." Giang Tự cười nói, "Em là cún. ”

Sau khi dọn dẹp xong, Giang Tự thay ga trải giường, tôi nằm lên, mệt mỏi cuốn tới. Giang Tự tắt đèn, ôm tôi vào lòng.

Buổi sáng sau khi thức dậy, tôi muốn ngồi nhưng giữa hai chân bủn rủn khiến cho tôi phải nằm xuống, tôi không kìm được xốc chăn lên nhìn,  từ đùi đến gót chân đều bị che kín dấu răng.

Giang Tự đẩy cửa ra thì thấy tôi ngây người nhìn phía dưới của mình, không nhịn được cười ra tiếng, "Lỗi của em. ”

Em lấy quần áo ra để vào tay tôi, hôn lên môi tôi, "Lần sau cam đoan không cắn nữa. "Anh không tin." Tôi liếc em một cái, cầm lấy quần áo che người, đỏ mặt, "Anh muốn thay quần áo."

Giang Tự không nói gì, nhìn tôi đầy ẩn ý rồi bước ra ngoài.

Tôi thay lề mề thay đồ xong đi rửa mặt, trong gương xuất hiện mặt tôi, dưới mắt vẫn còn vết đỏ, một bên xương quai xanh còn kinh khủng hơn, tôi thầm oán Giang Tự, đỏ mặt tạt nước lên mặt.

Chủ nhật La Đông Đông mãnh liệt mời Giang Tự đi ăn cơm, để bù đắp cho sinh nhật của em. Giang Tự không từ chối được đành đồng ý.

Trời bắt đầu ấm rồi, Giang Tự mặc áo gió đứng đợi tôi ở cửa. Tôi bước tới nhìn em từ trên xuống dưới.

"Làm sao vậy?"

"Hình như em cao lên đó Giang Tự." Tôi so chiều cao của mình với Giang Tự, tôi cao 177, Giang Tự trông cũng gần 185. Giang Tự đứng thẳng người, từ trên cao nhìn tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi một cái.

"Vừa vặn."

Tôi sờ sờ trán, trừng mắt nhìn em, Giang Tự vô tội chớp mắt, kéo tôi ra ngoài.

La Đông Đông đã ở một nhà hàng lẩu chờ chúng tôi, cậu ta thật sự thích ăn lẩu, trên bàn bày đầy thức ăn.

"Ăn hết không?" Giang Tự lặng lẽ ngồi xuống.

"Yên tâm có tớ đây!" La Đông Đông đổ vào một đĩa thịt cừu cuộn. Giang Tự rót cho tôi một ly nước, sau đó lấy ra một lon bia, dùng một tay khui.

"Tự của tớ ơi, cậu không thành thật chút nào." La Đông Đông cười xấu xa nói. Giang Tự uống một ngụm, bia theo cổ họng chảy xuống. "Thôi đi, cậu bày bàn không phải là muốn uống à." Giang Tự cười nói.

Tôi nhìn đồ uống trước mặt mình, lại nhìn bia trước mặt Giang Tự và La Đông Đông, im lặng một lát.

Đến cùng ai mới là người nên uống cái kia.

"Trong khoảng thời gian này anh đừng uống rượu." Giang Tự ghé qua nhỏ giọng nói, "Tuy rằng em không biết có thể uống hay không, cho nên vẫn là đừng uống. ”

"À đúng rồi, lẩu cay quá, anh có muốn trần qua nước không."

Nói xong em còn muốn lấy một cái bát đổ nước sôi vào.

"Aiz, anh không sao." Tôi vội vàng ngăn em, nói đùa, vậy thì không còn linh hồn của món lẩu rồi.

Thịt cừu cuộn trên đũa La Đông Đông còn chưa đưa vào miệng, vẻ mặt hồ nghi nhìn hai chúng tôi. Tôi ho khan hai tiếng, lặng lẽ vươn đũa gắp.

La Đông Đông kể rất nhiều chuyện của Giang Tự lúc đi học, Giang Tự lạnh lùng bổ một đao, kể hết chuyện xấu hổ của La Đông Đông ra, La Đông Đông tức giận điên cuồng cướp đồ ăn cùng với em. Tôi theo sát phía sau, thừa dịp bọn họ đánh nhau kẹp đồ ăn đi. Giang Tự vừa cười vừa chạy tới bảo vệ tôi.

La Đông Đong nói lần sau ăn hai nồi, cậu ta một, chúng tôi một.

Sau cuối tuần, công việc trở lại. Quán bar không còn bóng dáng của Lý Cầu và Khâu Quan Hạc, người tìm tôi gây chuyện cũng ít đi nhiều.

Trong nháy mắt cảm giác tỉnh táo không ít.

Quản lý đứng bên cạnh tôi, nhìn tôi một cách kỳ lạ.

"Đối tượng của cậu rất tàn nhẫn nha." Quản lý nhìn vào cổ tôi nói đầy ẩn ý. Tôi hiểu anh ta đang nói đến vết hôn và dấu răng từ cổ tới xương quai xanh của tôi, quá rõ ràng tôi không muốn che.

Quản lý châm một điếu thuốc, phun mây nhả khói, "Nam hay nữ? ”

Tôi im lặng một lúc, "Nam." Quản lý cười một tiếng, "Cậu biết vì sao Lý Cầu vẫn luôn theo đuổi cậu không rời không? Anh ta nói vừa nhìn thấy cậu là biết cậu cong. ”

"Tôi không phải, " Tôi không nhịn được phản bác, "Tôi không thích đàn ông, tôi chỉ ..."

"Tôi chỉ thích em ấy mà thôi."

Quản lý híp mắt lại, cười nói: "Xem ra cậu đích thật thay đổi rất nhiều, là bởi vì người kia à?" Tôi gật đầu.

"Rất tốt," Quản lý cảm thán, "Tôi cảm giác như chỗ này của tôi không giữ được cậu nữa rồi.'

“Không ai ở mãi một nơi.” Tôi thản nhiên nói, huống chi, nơi đây mang theo hồi ức thống khổ.

Quản lý búng tàn thuốc rồi quay trả về.

"Được rồi, trả hết tiền lương nợ cho tôi, đi hay ở lại, tùy cậu."

Tôi chìm đắm trong suy nghĩ, lời nói của quản lý vô tình tạo ra vết nứt trong đám suy nghĩ của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net