Chương 26: A Tố - Không nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến tháng 5, tôi cũng chưa từng gặp Lý Cầu và đàn em của hắn ở quán bar, nghe quản lý nói, gần đây việc truy quét tội phạm rất nghiêm ngặt, tất cả mọi người đều kiềm chế lại.

Trong lòng tôi có chút vui mừng.

Gần đến kỳ thi đại học, bọn Giang Tự học hành càng ngày càng vất vả, kỳ nghỉ cuối tuần cũng chỉ được nghỉ có nửa ngày, La Đông Đông kêu khổ không ngừng, vội nói muốn có một buổi chiều thư thái hơn đôi chút.

Vì vậy, tuần này bọn họ quyết định đi ăn liên hoan.

"Hả? Anh cũng đi? "Tôi sửng sốt, Giang Tự gật đầu, "Không có nhiều người, đều là bạn tốt của em, lúc trước anh cũng từng gặp ở sân bóng rổ rồi."

Tôi chớp mắt, nói: "Không hay lắm..."

Giang Tự ôm eo tôi làm nũng, "Đi đi, khó có được một buổi chiều. "Tôi bất lực chạm vào tóc em.

Thực tế đã chứng minh, ở nơi có nhiều con trai thì không sợ không hòa nhập được. La Đông Đông với tư cách là một con người của xã hội, chẳng mấy chốc đã lôi kéo tôi thành công hoà mình vào trong.

Mọi người đều cho rằng tôi là anh của Giang Tự, còn khen người một nhà quả nhiên đều đẹp. Tôi cười không nói.

"Anh," Một nam sinh cười tiến lên, "Anh có biết người yêu của Giang Tự là ai không?"

"Người yêu?" Tôi nhìn qua.

Một nam sinh khác phụ hoạ: "Đúng đúng đúng, lần trước ở trong lớp anh Tự thừa nhận có người yêu, ôi, anh biết không, mấy bạn nữ sầu dữ lắm. ”

Tôi không biết nói như thế nào, nhìn về phía Giang Tự, Giang Tự cười nói: "Các cậu làm gì đấy, sao lại tiết lộ chuyện tôi yêu sớm. ”

"Hả? Anh trai cậu không biết à? ”

"Xong rồi, yêu sớm bị người nhà phát hiện."

Các nam sinh vui sướng khi người khác gặp họa cười nói, La Đông Đông kín như bưng lắc đầu thở dài uống nước.

Sau khi ăn uống no nê, vài người muốn trở lại trường học, bọn họ sống trong trường, La Đông Đông học ngoại trú, có tài xế đưa đón.

Thế là ba chúng tôi cùng nhau đi dạo.

Đi dạo chợ đêm một lúc, có hơi khát, tôi đi mua ba ly trà sữa.

"Cảm ơn A Tố ~" La Đông Đông vui vẻ nhận lấy.

Tôi híp mắt lại, "Cậu gọi tôi là gì? ”

"A Tố á." La Đông Đông ngơ ngác ngẩng đầu. "Cậu không thể gọi," Tôi cười, " Chỉ dành cho bạn trai thôi."

La Đông Đông nhìn về phía Giang Tự, Giang Tự cười nhìn cậu ta, cậu ta trầm mặc một lát, "Hai người! Bắt nạt cẩu độc thân! "La Đông Đông tui tủi cắm ống hút, uống một ngụm lớn.

“Sau khi tốt nghiệp, tớ cũng sẽ tìm một người.” La Đông Đông khịt mũi.

Chẳng bao lâu tài xế của cậu ta đến, chúng tôi nói lời tạm biệt với cậu ta rồi về nhà.

Tôi tắm rửa gội đầu, đang lau tóc ngay trước cửa sổ thì Giang Tự bước vào phòng tắm.

Nước từ đuôi tóc thỉnh thoảng nhỏ xuống chiếc cổ trần, thấm vào quần áo dọc theo làn da.  Giang Tự từ phòng tắm đi ra, ướt sũng đứng sau lưng tôi, cầm máy sấy tóc bên cạnh sấy tóc cho tôi.

"A Tố." Em nhẹ giọng gọi, tôi cảm nhận được làn gió ấm áp xuyên qua tóc, lười nhác không muốn trả lời

"Chỉ có em mới có thể gọi thôi?"

Nghĩ đến những gì mình đã nói với La Đông Đông, tôi hơi xấu hổ không trả lời.

Giang Tự cười cười, không hỏi thêm nữa, tiếp tục sấy tóc cho tôi, sấy xong em đặt máy sấy bên cạnh, ôm tôi từ phía sau.

"A Tố..."

Tôi nghe thấy em ngâm nga, ừm một tiếng, nhưng Giang Tự không dừng lại, vẫn tiếp tục gọi. Sau đó, tôi cảm thấy sức nóng không thể khinh thường đằng sau tôi.

“Ngày mai em còn phải đi học nữa…" Tôi sửng sốt.

Giang Tự dụi đầu vào cổ tôi, "Làm một lần thôi."

Tôi không cưỡng lại được em, bị nửa dỗ nửa kéo lừa lên giường.

Trong lúc mơ mơ màng màng, vẫn nghe thấy Giang Tự đang gọi "A Tố." Nước mắt tôi trào ra khóe mắt, vô cùng hối hận những gì đã nói với La Đông Đông.

Về sau tôi cũng không biết Giang Tự làm mấy lần, chỉ là ngày hôm sau tỉnh lại, thấy bao cao su đã dùng hết vứt trong thùng rác, vẫn không kìm được gửi tin nhắn mắng Giang Tự không giữ lời hứa.

Thắt lưng bủn rủn, tôi lảo đảo một lúc lâu mới đứng dậy lôi rác trong thùng đi vứt,  sau đó đi làm.

Chỉ là hôm nay bầu không khí quán bar rất không bình thường, đơn giản mà nói chính là ít người hơn rất nhiều.

Quản lý đang cắn hạt dưa ở quầy bar, tôi bước tới.

"À Sầm Tố." Quản lý nhìn về phía tôi, "Lý Cầu bị bắt rồi cậu biết không? ”

Động tác của tôi dừng lại, mắt trợn tròn. Quản lý trông tôi như này chắc mẩm tôi không biết, tiếp tục cắn hạt dưa nói: "Hắn cũng xui xẻo, lẽ ra có thể bỏ sạch, không biết ai đã bắt được hắn rồi tố cáo. Giống như có thâm cừu đại hận. ”

"Không đơn giản như vậy." Một người bên cạnh tiến lại gần, "Nếu người bình thường tố cáo thì tốt, tôi nghe nói, tố cáo hắn là người có tiền có thế, như là nhất định phải đẩy hắn vào."

"Cậu nói xem đây là đắc tội ai?" Quản lý nghe thấy ai đó trả lời, vội vàng hỏi.

"Nghe nói là họ Khâu." Người nọ nhỏ giọng trả lời.

Tôi đột nhiên nhớ tới những gì Khâu Quan Hạc nói với tôi trước khi đi, cậu ta nói ba cậu ta biết chuyện này. Tôi đoán đây có thể là ba cậu ta làm, nhưng không rõ Khâu Quan Hạc có biết hay không.

Tâm trạng tôi hơi phức tạp, quản lý tiếp tục hỏi: "Nhưng mà với cái mớ quan hệ của Lý Cầu, hẳn sẽ không cứ thế mà vào tù chứ? ”

Vừa nghe lời này, người nọ ha một tiếng: "Nghe nói Lý Cầu không tự bào chữa cho mình, khi cảnh sát tìm đến, hắn đã thừa nhận mọi chuyện."

"Không phải nói hắn bên trên có người à?"

"Ai biết Lý Cầu đang tìm vui cái gì, tôi nghĩ hẳn là hắn muốn tích chút đức."

Tôi bước sang một bên, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net