Chương 27: Cực khổ chấm dứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối sau khi Giang Tự trở về, tôi nói chuyện này với em.

Giang Tự kinh ngạc nhíu mày, "Chỉ có thể nói là ác giả ác báo." Tôi gật đầu, nhưng vẫn có cảm giác có chuyện chưa kết thúc.

Mấy ngày sau, quản lý ngày nào cũng buôn chuyện về tin tức của Lý Cầu. Sau khi Lý Cầu vào tù, mấy tên đàn em của hắn cũng không thoát khỏi, căn cứ vào tình tiết mà phán quyết nặng nhẹ. Nhưng Lý Cầu với tư cách là người đứng đầu, nhất định sẽ chịu nhiều khổ sở hơn.

Rồi tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một người lạ.

"Là Sầm Tố đúng không?"

"Đúng vậy"

"Chúng tôi là cảnh sát, trước khi vào tù, Lý Cầu có một cơ hội gặp bạn bè hoặc người thân, cậu ta đã chọn cậu."

Tôi cầm điện thoại di động sửng sốt, cơ hội lần này, tôi không biết tại sao Lý Cầu lại chọn tôi. Mặc dù tôi không hiểu luật pháp, nhưng tôi biết chắc là không có cái này.

Tôi nghĩ Lý Cầu hẳn đã vận dụng quyền lực của mình.

"Cho nên bên này trưng cầu ý kiến của cậu, cho dù không đồng ý cũng không sao."

Tôi im lặng.

"Cậu Sầm"

"Khi nào?" Sau khi được thông báo về thời gian, tôi cúp máy. Không nói chuyện này với Giang Tự.

Quá khứ đau khổ của tôi, tôi muốn nói lời tạm biệt một mình.

Tôi ngồi trước một cánh cửa sắt, bên cạnh một thứ giống như điện thoại cố định. Tôi ngẩn người nhìn một cánh cửa mở ra sau cánh cửa sắt. Lý Cầu bị hai người dẫn đi ra ngoài.

Hắn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng rất tang thương, nhưng tôi thấy ý cười trong mắt hắn.

Lý Cầu đi xuống trước mặt tôi, cầm lấy ống nghe bên cạnh, tôi cũng đưa tay lấy cái đến bên tôi.

"Tôi không nghĩ cậu sẽ đến" Lý Cầu cười nói, "Chắc cũng không phải đồng tình với tôi hay gì đó, đại khái là đến cười tôi thôi. ”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn không nói gì.

Lý Cầu nhìn tôi, ánh mắt hơi mê man: "Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta quen nhau, cậu vừa mới trưởng thành..."

Hắn nhìn mặt của tôi, mỉm cười và không tiếp tục.

"Đôi khi tôi nghĩ, sao cậu lại bướng bỉnh thế." Hắn thở dài, "Bây giờ có vẻ, bướng bỉnh cũng có chỗ tốt.”

"Anh có hối hận không?"

Hối hận vì đã đi theo con đường này, hối hận về tất cả những gì đã làm với tôi trong ngần ấy năm.

Dù sao thì:  "Anh có hối tiếc không?" ”

Lý Cầu sửng sốt một lúc nhưng không trả lời rõ ràng cho tôi, "Tôi bị kết án 8 năm 9 tháng."

"Tôi biết Khâu Quan Hạc trước khi đi có hàn huyên với cậu, nếu sau này cậu ta còn tới hỏi cậu, cậu cứ nói thẳng cho cậu ta biết đi."

"Nhưng hẳn là có người sẽ nói cho cậu ta biết." Lý Cầu cười cười, "Thật châm chọc,  lúc này rồi mà người tôi có thể tìm lại chỉ có cậu. ”

Sau đó cả hai chúng tôi đều im lặng, rất nhanh đã hết giờ, người bên cạnh ra hiệu Lý Cầu đến lúc phải rời đi.

Lý Cầu nhìn tôi thật lâu, đứng lên, bị kéo vào cánh cửa kia. Tôi từ từ đặt ống nghe trở lại.

Cho đến cuối cùng, Lý Cầu vẫn không xin lỗi tôi, như thể biết rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

Những lời lăng mạ, chèn ép, cái tát trên mặt tôi, mỗi một đoạn thời gian run sợ, đã đóng lại theo cánh cửa kia, giống như đánh một dấu chấm hết.

Tôi đứng lên xoay người, trời bên ngoài sáng sủa, tảng đá khổng lồ chắn ngang tôi đột ngột sụp đổ, một con đường chỉ thẳng đến nơi sáng nhất.

Buổi tối Giang Tự trở về, nhìn thấy tôi ôm chân ngồi trên sô pha. Em nhíu mày, đi tới ngồi bên cạnh tôi.

Tôi liếc nhìn em, cười nói: "Hôm nay anh đã đi gặp Lý Cầu." Giang Tự sững người một lúc, sau đó giang tay ôm lấy tôi.

"Cuối cùng hắn vẫn không xin lỗi anh." Tôi thở dài, nhưng không có nhiều cảm giác hối tiếc, "Nhưng dù cho hắn có xin lỗi anh, anh cũng không chấp nhận."

Giang Tự im lặng nghe tôi nói chuyện xảy ra hôm nay.

"Giang Tự," Tôi ngẩng đầu nhìn em, Giang Tự ừ một tiếng, nhìn tôi, "Chờ em thi đậu đại học, chúng ta thuê lại một căn nhà đi."

"Đến lúc đó anh sẽ nghỉ việc, đi tìm một công việc gần trường học của em." Tôi lải nhải.

"Bán nhà bên này đi" Giang Tự cười nói. Tôi sửng sốt, " Không phải đã ở đây rất nhiều năm rồi à? ”

"Đúng vậy, rất nhiều năm rồi." Giang Tự sờ sờ tóc tôi, "Anh đã lựa chọn đi về tương lai, em cũng muốn tạm biệt quá khứ. ”

Giang Tự híp mắt, "Đối với em mà nói, mấy năm qua cũng không vui vẻ nhiều lắm.”

Tôi đau lòng ôm lấy em.

Sau đó, khi tôi đến quán bar, tin tức về việc Lý Cầu bị kết án đã truyền ra ngoài.

“Như vậy là cậu đã quyết định đúng khi từ chối anh ta.” Quản lý dựa vào cột nhìn tôi thu dọn đồ đạc.

“Tôi từ chối hắn chỉ đơn giản là không thích hắn." Tôi bất đắc dĩ quay đầu.

Quản lý hừ nhẹ một tiếng,nhưng không nói gì.

“Sau này sẽ bớt đi một khách hàng lớn.”Quản lý chống lưng mỏi, "Làm cho người ta thổn thức.”

Phải, ác giả ác báo.

Nhưng không phải mọi ác ý đều có thể xin lỗi là xong.

Làm cho người ta thổn thức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net