Chương 28: Thi đại học - Anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã là tháng 6, khí trời khô nóng cũng làm xao xuyến bao trái tim của mỗi cô cậu học sinh lớp 12.

Giang Tự thu dọn sách vở trên bàn, tắt đèn, xoay người nhẹ nhàng lên giường. Tôi di chuyển cơ thể một chút, bị Giang Tự phát hiện.

"Đánh thức anh à?" Giang Tự nhẹ giọng nói, tôi không mở mắt ra, vươn tay ôm lấy em, mơ mơ màng màng hôn lên mặt em hai cái.

Giang Tự cười cười, nhắm mắt lại.

Vài ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu không khí trở nên căng thẳng. Giang Tự sau khi tự học buổi tối, còn phải học ở nhà tới tận 1,2 giờ sáng. Tôi chưa từng trải qua, nhưng vẫn bị loại bầu không khí này lây nhiễm, tôi yên lặng ở bên cạnh Giang Tự, không dám quấy rầy em.

Một tấm thiệp được đặt trên bàn, tôi cầm lấy, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Tự trên đó. Giang Tự ngồi bên cạnh, chống mặt nhìn tôi.

"Còn có hai ngày." Giang Tự cười nói, "Muốn tới đón em không? ”

"Đón gì cơ?" Tôi cười nói, bắt đầu giả ngu.

"Học sinh đều có phụ huynh đến đón." Em chớp mắt mấy cái, tủi thân nói.

Tôi nghiêm túc bỏ thẻ dự thi vào trong cặp của em, "Sẽ đến, cố lên, Giang Tự. ”

Nhưng Giang Tự không chỉ muốn một lời động viên đơn giản, em tiến lại gần, đòi một nụ hôn thật dài.

Để duy trì năng lượng cho học sinh, trường đã sắp xếp ký túc xá, yêu cầu học sinh sau khi thi xong ngày đầu tiên ở lại trường.

Giang Tự gửi tin nhắn cho tôi, nói La Đông Đông thi đại học cũng không buông tha cho em, còn muốn em giảng bài. Tôi nằm trên giường, cảm nhận cảm giác xa lạ đã lâu không ở một mình, mỉm cười trả lời em.

"Sao em vẫn còn chơi điện thoại?"

"Chơi thêm 5 phút nữa."

"Không được, mau đi ngủ."

"A không mà, em nhớ anh."

Tôi trở mình, không nhịn được cười thành tiếng.

Dỗ dành một lát, Giang Tự nói chúc ngủ ngon với tôi, tôi cầm điện thoại di động, nhắm mắt lại.

Uớc tính thời gian kết thúc, tôi đến cổng trường từ sớm. Xung quanh đã có không ít người, thò đầu ra nhìn xuyên qua đường dây cảnh giới nhìn vào bên trong, cảnh sát đang duy trì trật tự. Tôi nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng căng thẳng hẳn lên.

Dần dần, số lượng người tăng lên, các bậc cha mẹ tấp nập, thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ, nhìn vào điện thoại di động,Tôi cũng bị nhiễm bệnh căng thẳng này, xoa tay, cảm thấy mồ hôi trong lòng bàn tay.

"Chàng trai, cậu cũng tới chờ thi đại học à?" Một dì bên cạnh cười nói, tôi gật đầu.

"Em trai hay em gái thế?"

Tôi sửng sốt, ho nhẹ một tiếng, "Em trai." Cũng không thể nói là bạn trai chứ.

"À à, nhà dì cũng là con trai, không biết tiểu tử thúi có thể thi tốt hay không." Dì cười nói, ngoài miệng mắng nhưng lại mang theo sự ấm áp.

Tôi trò chuyện với dì câu được câu chăng, thỉnh thoảng còn nhìn về phía cổng. Rất nhanh đã đến lúc, xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, không hẹn mà cùng nhìn về phía cổng.

Một nhóm người từ xa chạy tới, bảo vệ mở cửa, dây cảnh giới bị rút ra, phụ huynh ùa lên. Bầu không khí yên tĩnh đã bị phá vỡ hoàn toàn và thay thế bằng sự sôi nổi.

Hoặc khóc, hoặc cười, hoặc như trút được gánh nặng, có lẽ đây là trạng thái thực tế nhất của học sinh lớp 12.

Tôi lo lắng tìm kiếm Giang Tự, chợt chú ý thấy, lông mày giãn ra. Giang Tự đeo cặp đi về phía này, bên cạnh là La Đông Đông đang líu ríu.

Tôi vừa định vẫy tay, dì bên cạnh thay đổi sự dịu dàng lúc trò chuyện với tôi, rống lên: "La Đông Đông! ”

La Đông Đông sợ tới mức ôm chặt cặp, nhìn về phía bên này, Giang Tự cũng nhìn qua, sau khi nhìn thấy tôi thì sải bước đi tới, La Đông Đông chạy theo.

"Trời đất quỷ thần! Mẹ ơi, mẹ hét lớn dữ vậy ai cũng nghe thấy!" La Đông Đông nhìn ánh mắt nhìn xung quanh, xấu hổ tức giận nói. Tôi cũng ngạc nhiên không nghĩ tới người dì nãy buôn chuyện với tôi lại là mẹ của La Đông Đông, buồn cười nhìn bọn họ.

Giang Tự đứng bên cạnh tôi, dì để ý tới, nghi hoặc hỏi: "Giang Tự chính là em trai con à? "La Đông Đông luôn dẫn Giang Tự về nhà để giảng bài cho cậu ta, cho nên dì rất quen thuộc Giang Tự. Nhưng quả thật không biết Giang Tự còn có một người anh trai.

Giang Tự cười như không cười nhìn tôi, tôi xấu hổ không biết phải nói gì. La Đông Đông vội vàng giữ chặt mẹ cậu ta, "Mẹ thân mến, con đói quá, tối nay có thể ăn một bữa ngon hay không. ”

Dì kiên nhẫn chưa từng thấy với cậu con trai vừa thi xong đại học, cười nói đồng ý và cố mời chúng tôi về nhà ăn tối.

"Không cần đâu dì Từ, anh con ở nhà đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn chờ con thi xong đại học.” Giang Tự cười nói, nghiêng đầu nhìn tôi, "Đúng không, anh trai. ”

Tôi xấu hổ gật đầu.

Sau khi tạm biệt, La Đông Đông theo mẹ cậu ta rời đi, tôi và Giang Tự sóng vai bên nhau.

Giang Tự không nói, tôi cũng không dám chủ động hỏi em thi thế nào, đành phải cúi đầu đi về phía trước. "Nhìn đường." Giang Tự bất đắc dĩ giữ chặt tôi, ý bảo tôi nhìn con đường phía trước.

Đi tới gần tiểu khu, bây giờ là giờ cơm, không có bao nhiêu người, Giang Tự nắm tay tôi không buông.

Mở cửa ra, tôi đi vào trước, vừa định thay giày, Giang Tự đã đóng cửa lại, đẩy tôi tới trước cửa, hôn tôi. Tôi vòng tay qua cổ em, đáp lại nụ hôn thiếu kiên nhẫn này.

Sau khi hôn đến thở không ra hơi, Giang Tự cười, thở dài nói: "Em lo lắm.”

Trái tim tôi căng thẳng, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?" ”

"Còn tưởng rằng anh không đến." Giang Tự cười nói, tôi còn tưởng rằng là thi có vấn đề gì cho nên thở phào nhẹ nhõm. Giang Tự nhìn ra sự sầu lo của tôi, cười ôm lấy tôi.

"Yên tâm đi anh trai à, em thi rất tốt."

"Đừng gọi vậy nữa..." Tôi xấu hổ vỗ về em." Sao thế anh,không đúng à.. "Giang Tự cầm tay tôi, "Là muốn nghe em gọi anh trai hay là A Tố. ”

Ta xấu hổ đỏ mặt, ấp úng không nói lên lời.

"Tạm thời chưa muốn ăn cơm," Một bàn tay kéo vạt áo tôi lên, sờ sờ, “Hả?”

Nhưng cậu bé không cho tôi cơ hội trả lời, lao vào hôn tôi.

-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net