Chương 29: Nhà cũ - Tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“…Đừng…” Với đôi mắt đỏ hoe, tôi đưa tay lên cắn mu bàn tay, cố gắng hết sức để bản thân phớt lờ sự kích thích quá mức của phần thân dưới. Tôi muốn đưa tay chạm vào, lại bị tay Giang Tự ngăn cản, chỉ có thể sờ đến đầu em. “...Ưm" Eo tôi không tự chủ ưỡn lên, mắt mờ đi, tôi buông miệng ra, không kìm được rên rỉ.

Giang Tự lùi lại, lấy khăn giấy ra, phun một ít dịch trắng đục lên đó. Tôi mở mắt ra nhìn em, Giang Tự đang dùng ngón tay quệt chất lỏng đọng trên khóe miệng. Bắt gặp ánh mắt của tôi, em cúi xuống và hôn tôi lần nữa.

Một tay mân mê vết răng trên tay tôi, tay kia sờ cái miệng nhỏ ẩm ướt mềm mại đã làm hai lần.

"Anh đói Giang Tự..." Tôi được em bế lên, cảm nhận được cây lửa nóng kia lại xâm nhập vào cơ thể, tôi khẽ rên rỉ." Lần cuối cùng. "Giang Tự nhéo cằm tôi, bảo tôi há miệng, đầu lưỡi quấn lấy nhau, trao đổi hơi thở nóng bỏng.

Nửa người trên triền miên, nửa người dưới hung mãnh. Đầu hết lần này đến lần khác va vào một chỗ, mỗi lần va chạm khiến người tôi run lên.

Dương vật của tôi lại trở nên cương cứng vì dục vọng, từ trên đỉnh chảy ra chất lỏng ẩm ướt, chạm vào phía trước cơ bụng của Giang Tự, khiến nó ẩm ướt và lẫn lộn với mồ hôi.

Tôi ôm chặt Lấy Giang Tự, ngón tay để lại dấu vết sau lưng em. Giang Tự thả tôi xuống giường, lui ra ngoài.

Một ít chất lỏng màu trắng từ từ chảy ra khi em rút ra.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, Giang Tự ôm tôi tiến hành dọn rẹp đơn giản, chờ em đánh thức tôi lần nữa, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn.

Bị làm cực kì tàn nhẫn, tôi cứng người ngồi xuống, vừa ăn vừa trừng Giang Tự. Giang Tự cười tủm tỉm gắp thức ăn cho tôi, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Mấy ngày sau Giang Tự cũng biết lần kia làm có chút hung dữ, cho nên không có dỗ tôi lên giường, nhưng cũng chỉ có mấy ngày này thôi.

"Giang Tự! Anh Tự của tôi! Cậu đã kiểm tra chưa? ”

Giọng nói của La Đông Đông trong điện thoại lớn đến mức tôi có thể nghe thấy mà không cần bật loa ngoài.

"Còn chưa." Giang Tự bóc quýt ra, tôi há miệng để em nhét vào.

"Sao cậu không vội chút nào vậy!" La Đông Đông tức giận nói, nói xong lại vui vẻ, "Tớ thi được 621 !!! 621 Ah! ! ”

Tôi cười chết, tiến lại gần nói: "Chúc mừng nha Đông Đông. ”

"Hai người không biết đâu, Bố mẹ tớ xem điểm xong nhìn tớ hiền lắm! Giống như từ giờ phút này trở đi tớ đúng là con ruột của họ rồi!"

"Tiểu tử thúi mẹ cảnh cáo mày đừng có mà được voi đòi tiên."

Xa xa truyền đến tiếng cười mắng của dì.

Nghe trò khôi hài bên kia, Giang Tự cũng lên trang web, tôi hồi hộp lại gần xem.

"Cũng không tệ lắm." Giang Tự cười nói, tôi mở to mắt, nhìn điểm số phía trên.

“684.”

"A a a anh Tự, cậu là thần của tớ!" La Đông Đông hưng phấn gào thét.

Chỉ chốc lát sau giáo viên của Giang Tự cũng gửi tin nhắn tới, thành tích của Giang Tự lan truyền trong nhóm, toàn là tán thưởng không.

Vài ngày sau, tôi đi cùng Giang Tự tới điền đơn đăng ký, em chọn khoa học thông tin của trường đại học tốt nhất địa phương.

Chờ đợi gần một tháng, Giang Tự nhận được thông báo nhập học. Mở chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ, nhìn thấy cái tên trên thẻ, tôi không thể không đỏ mắt.

Giang Tự lau nước mắt cho tôi, dỗ dành: "Đừng khóc, em thi đậu rồi. ”

"Chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp."

Tôi gật đầu, vùi đầu vào ngực em.

Sau đó chính là chuyện tìm nhà, nhà ở gần trường đại học không dễ tìm, nhưng mẹ La Đông Đông có mối quan hệ tốt cũng là cảm ơn Giang Tự đã giúp đỡ La Đông Đông rất nhiều lúc học cấp 3, chúng tôi đã nhanh chóng thuê được một căn nhà tốt.

Tuy nhà đã qua sử dụng, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, chủ nhà nhìn hai chúng tôi đều là hai chàng trai sạch sẽ, Giang Tự lại là sinh viên của trường đại học trọng điểm nên rất vui vẻ ký hợp đồng với chúng tôi.

Tôi cũng đã trả hết nợ lương và chính thức nộp đơn nghỉ việc cho quản lý.

"..." Quản lý nhận lấy đơn, nhìn hai lần, "Sầm Tố, sống tốt nhé. ”

Tôi mỉm cười, nặng nề cúi đầu và bước ra khỏi quán bar nơi tôi đã làm việc bảy tám năm mà không hề ngoảnh lại.

Ngày chuyển nhà, chúng tôi chỉ thu dọn một số thứ quan trọng lên xe chở hàng, hai căn nhà của tôi và Giang Tự đã được niêm yết trên trang web bán nhà cũ.

Lau mồ hôi trên mặt, tôi đột nhiên muốn kéo tay Giang Tự lên sân thượng.

Một năm qua, ban công dường như không thay đổi, cách sắp xếp đồ vật, hoàng hôn, thậm chí là những người quen thuộc.

“Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh có lẽ là ngày hôm đó anh đã lên sân thượng.” Tôi dang rộng vòng tay, cảm nhận làn gió ấm áp. "Giang Tự em còn nhớ không? Đó là lần đầu tiên anh gặp em ở đây. ”

"Nhớ chứ." Giang Tự cười nói, "Em từng cho rằng anh cố ý. ”

Tôi ngạc nhiên nhìn qua.

"Em tưởng giống như anh nhìn trộm em bên cửa sổ vậy."

"Lần đó thật sự là tai nạn!" Tôi đỏ mặt, vội vàng phản bác. Giang Tự nắm lấy tay tôi, nhìn về phía hoàng hôn.

"Em cũng rất vui." Em mỉm cười.

"Vui vì anh đã với thế giới của em."

Chuyện chuyển nhà không nhỏ, trong hành lang cũng có rất nhiều người vây xem, thím Trương cũng ở đó, sầm mặt không biết đang suy nghĩ gì. Tôi và Giang Tự đều không đáp lại, cũng không chào tạm biệt, đóng cửa lại, khóa trái, xoay người rời đi.

Đến cửa tiểu khu, tôi xoay người nhìn thoáng qua, Giang Tự không nói gì, khi tôi quay đi, chúng tôi cùng nhau lên xe di chuyển.

Xe chầm chậm nổ máy, đối mặt với gió, hướng về tương lai của chúng ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net