Chương 3: Phát tờ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sầm Tố!"

Tôi mặc xong bộ đồ con rối, đang định chỉnh lại lớp lót trong người con rối cho thoải mái hơn thì nghe thấy tiếng gọi, tôi ngẩng đầu nhìn qua.

Người gọi tôi là đồng nghiệp của tôi, Xương Hiểu Đồng.

Cô nàng cau mày, đưa cho tôi một xấp tờ rơi, "Hôm nay cậu tới phố Học Phủ phát tờ rơi đi"

"Phố Học Phủ?" Tôi nghi ngờ cầm lấy tờ rơi, đúng như tên gọi *, ở đó có rất nhiều trường học, tờ rơi tôi phát đa số đều liên quan đến hoạt động giải trí cho người lớn, trước đây không thể tới bên đó phát tờ rơi.

(*Học phủ (学府) là một danh từ tập hợp, có thể chỉ đại học, trường trung học trọng điểm, v.v.)

Xương Hiểu Đồng rất không kiên nhẫn, "Bảo cậu đi thì cậu đi đi, lề mề nữa là tôi sẽ khiếu nại cậu với quản lý đấy. "

Tôi trầm mặc nhìn thoáng qua vẻ mặt cô nàng, Xương Hiểu Đồng từ trước đến nay không hợp với tôi, cô ấy coi thường tôi, tôi cũng không muốn nói chuyện với cô ấy, hôm nay không biết là điên cái gì.

Tôi không nói gì nữa, ôm đầu con rối đi về phía bên kia, may mắn bây giờ đã vào thu, mặc vào bộ đồ con rối vừa rẻ tiền vừa cồng kềnh này cũng không nóng lắm.

Nam nữ mặc đồng phục học sinh, hiệu sách văn phòng phẩm ở khắp mọi nơi, thỉnh thoảng có những cái nhìn bất ngờ, tôi đang cầm một chồng tờ rơi quảng cáo quán bar, và tôi lạc lõng ở đó.

Khi tôi cố gắng phát tờ rơi một lần nữa, vẫn bị từ chối, tôi nghĩ rằng bộ đồ con rối của tôi thực sự không đẹp, tôi không thể gây ấn tượng ngay cả đối với các cô bé.

Hơi mất mặt.

Tôi dựa vào bồn hoa, hít một hơi không cởi mũ trùm đầu, có lẽ là cố gắng giữ lại chút thể diện người lớn cuối cùng.

"Giang Tự! Tớ cũng mua vở! "

Giọng nói của một cậu bé vang lên trước mặt, và tôi nhìn lên.

Giang Tự ôm mấy quyển sách, đứng ở cửa một cửa hàng văn phòng phẩm, nhìn một nam sinh đi vào.

Tôi sửng sốt một hồi, không ngờ lại gặp em ấy ở đây, vừa định hốt hoảng rời đi, chợt nhìn thấy bộ đồ con rối mà tôi đang mặc.

Tôi mím môi, đột nhiên lấy hết dũng khí, đi về phía Giang Tự.

Giang Tự đang xem mấy cuốn sách cũ đặt ở quầy văn phòng phẩm, đột nhiên có một bàn tay lông tơ duỗi ra, trên đó có một tờ rơi nhàu nát.

Cậu nhìn tờ rơi, là một quán bar, bèn lễ phép trả lời một câu, "Cám ơn tôi không cần. "

Chủ nhân của bàn tay không vì điều này mà rút tay, cứ vậy tiến lên một bước.

Giang Tự ngẩng đầu, nhìn về phía cái đầu gấu kia.

Tim tôi lỡ một nhịp, xuyên thấu qua đôi mắt con rối, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Giang Tự.

Điều này khiến tôi khó thở.

Cảm giác xấu hổ cực lớn bắt đầu bốc lên, tôi muốn rút tay chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng Giang Tự đưa tay nhận tờ rơi kia.

"Cảm ơn."

Tôi không dám trả lời, bước nhanh ra, đi đến một góc để trốn.

Tôi cởi chiếc mũ trùm đầu ra, bàng hoàng phát hiện hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, hơi thở chầm chậm nhưng tôi không thể nào quên được đôi mắt ấy.

"Này, đây là cái gì?" La Đông Đông mua xong sổ tay thì thấy trên tay bạn cùng bàn của mình có thêm một món đồ lạ mắt, "Quán bar? Mấy cái người kinh doanh đó đúng là vô lương tâm, loại tờ rơi này mà cũng tới đây phát cho được."

Giang Tự trầm mặc một lát, sau đó gấp tờ rơi nhét vào trong sách.

"Tới nhà tớ đi, mấy câu cuối đề môn Toán tớ không hiểu lắm, cậu giảng cho tớ nghe."

"Tớ đã giảng cho cậu ba lần rồi..." Giang Tự bất đắc dĩ đi theo.

Tờ rơi hôm nay quả nhiên không phát hết, tôi trở lại cửa hàng, bị quản lý mắng một trận lớn.

"Phố Học Phủ? Ai bảo cậu phát tờ rơi ở phố Học Phủ! "Quản lý cửa hàng rất tức giận, "Tiền thưởng tháng này của cậu cắt bỏ! "

Tôi nhìn về phía Xương Hiểu Đồng, trên mặt cô ấy đầy vẻ chột dạ và cả đắc ý, ý thức được đây chẳng qua chỉ là sự trả thù của cô ấy mà thôi.

Có lẽ vì tiền thưởng tháng trước của tôi nhiều hơn cô ấy vài trăm.

Hôm qua đã xin nghỉ phép ở quán bar, quản lý không hài lòng, nhưng tôi có nhiều kế hoạch hơn.

"Quản lý, nếu không thì sau này đi làm, tôi sẽ đến sớm hai tiếng, anh cứ để tôi nghỉ thứ sáu đi." Tôi hơi khom lưng, cười nói.

Trên mặt quản lý hiện ra vẻ châm chọc, "Sao? Có hẹn vào thứ 6 à? Có cô bé nào mù mắt nhìn trúng cậu thế? "

Không phải cô bé để ý tôi, là tôi để ý cậu bé.

Nhưng điều này tôi không dám nói ra, tôi chỉ có thể tiếp tục cười.

"Làm sao vậy được, quản lý, bộ dạng tôi như vậy ai dám ở cùng với tôi chứ?" Tôi hiểu chuyện rót một ly rượu, đặt trước mặt quản lý, "Tôi vẫn còn trẻ mà, dù sao cũng phải lưu thời gian đi tìm chút vui vẻ. "

Quản lý hừ lạnh một tiếng, uống rượu.

Tôi biết chuyện này đã qua.

Để thể hiện sự chân thành của mình, tôi đã làm việc đến tận sáng sớm.

Sau khi tắm xong, mệt mỏi nằm trên giường, tôi vẫn không nhịn được mở rèm nhìn ra cửa sổ bên kia, tối đen như mực.

Thất vọng nằm trở lại, tôi nhắm mắt, tâm trí tôi tràn ngập đôi mắt đen láy đó.

Em ấy nhìn tôi, thông qua bộ đồ con rối giá rẻ, qua lớp quần áo mỏng manh, thấy toàn bộ cơ thể trần trụi của tôi.

Tôi cuộn tròn, rũ tay xuống.

Đôi mắt ấy không còn dán trên mặt tôi nữa, em rà soát từng tấc da thịt tôi, từ môi, qua cằm, qua xương quai xanh, mân mê khe ngực, đến bụng dưới.

Khuôn mặt nổi lên ửng đỏ.

Em mạnh mẽ lột đồ, để lộ ra da thịt của tôi, để tôi tự nguyện khoe cơ thể.

Tôi bắt đầu thở gấp.

Em nói, "Cảm ơn."Giọng nói của thiếu niên độc đáo đều đều, như đang ở ngay bên tai tôi.

"Giang Tự..." Tôi nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.

Lòng bàn tay tôi ướt đẫm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net