Chương 4: Ngại ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bắt đầu mong chờ thời tiết tốt vào mỗi thứ 6, tôi có thể công khai bày tỏ điều ước thầm kín của mình. Để tôi có thể lên sân thượng hút thuốc, ở cùng một vị trí, cùng một ánh mắt hướng về người quay lưng lại với tôi.

Quá mức thẳng thắn, quá mức trắng trợn, giống như tôi biết Giang Tự sẽ không quay đầu lại vậy.

Tôi châm một điếu thuốc, kẹp giữa các ngón tay và tàn thuốc rơi xuống từng chút một.

Dưới bầu trời yên tĩnh và rộng rãi này, tôi và Giang Tự ngầm hiểu lẫn nhau gặp mặt vào mỗi chiều thứ 6.

Điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái và có chút ngọt ngào.

Mặc dù lần nào tôi cũng là người rời đi trước, bởi vì sợ, đến bây giờ tôi vẫn không có dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Tự lúc quay đầu, sợ nhìn thấy ý coi thường trong đó.

Giang Tự không nói chuyện với tôi, trong lòng tôi cũng biết đường mà ngậm miệng lại.

Có lẽ vì trong khoảng thời gian này quá thoải mái, tôi quên mất rằng mình chỉ chui ra khỏi bùn trong chốc lát để rửa mặt mà thôi.

"Sầm Tố." Nghe được giọng nói quen thuộc kia, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, xoay người lại với vẻ mặt tươi cười.

"Anh Lý! Lâu rồi anh không đến đây." Tôi nhiệt tình chào hỏi hắn, nhìn Lý Cầu và mấy tên đàn em của hắn ngồi xuống sô pha.

Lý Cầu châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi chậm rãi thở ra.

Khói nhào vào mặt tôi, tôi bị sặc, nhưng tôi càng cười lớn hơn.

Lý Cầu nhìn tôi bị sặc nhưng vẫn không lên tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười, "Sao, nhớ tôi à?"

"Còn..." Hắn cúi người kéo cổ áo tôi, "Nhớ tiền của tôi."

Tôi lui về phía sau một bước nhỏ, kéo cổ áo ra, " Sao vậy được, anh Lý, anh là khách hàng lớn của chúng tôi, chuyện tiền bạc cũng không dễ nói."

"Lần trước lấy đi một ngàn từ chỗ tôi, sống rất thoải mái nhỉ."

Lý Cầu cười cười, gọi một ly rượu rỗng đặt trước mặt, tôi đành phải tiến lên rót một ly rượu màu hổ phách, trên môi nở một nụ cười làm lành: "Chuyện nuôi sống gia đình, sao có thể nói là thoải mái được."

Tôi không biết Lý Cầu đang có tính toán gì, nhưng sự bất an trong lòng không ngừng tăng lên.

Lý Cầu hình như không quản tôi nữa, hắn ôm một người phụ nữ vào lòng, đánh bài với đám đàn em, thỉnh thoảng ra lệnh cho tôi rót rượu. Tôi chán nản nghe tiếng phụ nữ cười và tiếng đàn ông la ó ầm ĩ.

Xung quanh có những nhân viên khác, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tới, bọn họ sẽ không hiểu được tình cảnh của tôi, nhưng Lý Cầu từ trước đến nay hào phóng, hết lần này tới lần khác lần nào cũng chỉ gọi tôi, vì điều này mà tôi nghe được rất nhiều lời mắng mỏ sau lưng.

Chế giễu tôi có phúc không biết hưởng, trào phúng tôi thân ở trong bùn mà còn đcm xạo lol thanh cao.

Cơm nước no nê, ánh đèn mê ly.

Tôi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt, trong gương, khuôn mặt tôi tái nhợt nhưng đôi môi lại có một màu đỏ bất thường.

Họ chán ghét khuôn mặt của tôi, cho dù tôi không làm gì, không biểu hiện gì, bọn họ cũng sẽ nói tôi trời sinh quyến rũ người khác.

Thầm thở dài trong lòng, tôi rút một tờ giấy bên cạnh lau sạch vết nước trên mặt.

"A Tố."Gương mặt Lý Cầu xuất hiện trong gương, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói ra vẻ trầm thấp.

A Tố, xưng hô này quá mức thân thiết, đã nhiều năm rồi tôi không nghe thấy.

Ba tôi đặt tên cho tôi là Sầm Tố, là muốn tôi đối mặt với khó khăn cũng phải ngược dòng mà lên, lúc mẹ tôi yêu tôi nhất, cũng thường gọi tôi là A Tố. Trong sự hoảng loạn, tôi dường như đã trở lại quá khứ, trở lại thời gian được yêu thương nhất.

Nhưng giọng nói của Lý Cầu giống như một con rắn độc, đang cố gắng quấn lấy tôi, tôi cảm thấy buồn nôn, vội vã lau sạch nước rồi quay người lại.

"Anh Lý tới đi vệ sinh à"

Lý Cầu đi tới, giọng nói ghê tởm triền miên, " A Tố à, đừng có mà hành động như một thằng ngu nữa, tôi theo đuổi cậu lâu như thế, cậu hẳn là cũng biết."

"Gì mà theo đuổi chứ, anh Lý đừng nói đùa."

Lý Cầu càng đến gần, tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm một nơi để trốn thoát. Nhưng Lý Cầu nhìn ra suy nghĩ của tôi, đột nhiên vươn tay bóp lấy mặt tôi.

"Ông đây đập nhiều tiền vào người mày như vậy, mày hay rồi, sờ cũng không cho tao sờ một cái." Lý Cầu cười nói, "Giả bộ thanh cao đúng không, được rồi, tao chính là thích cái vẻ giãy nảy này của mày.. "

Hắn dùng sức mạnh đến mức tưởng như hắn sẽ bóp nát quai hàm của tôi.

"Lý... anh Lý..."

Tôi nghĩ hẳn là mình đang run rẩy.

Lý Cầu áp sát thân thể của tôi, tôi cảm nhận được hạ thể hắn đã cương cứng, đang áp vào chân tôi.

Sợ hãi và ghê tởm làm cho trái tim tôi hoảng loạn.

"Mày nói xem, dựa vào khuôn mặt này của mày, sao tao lại không thương mày được." Lý Cầu buông tay ra, tựa hồ có chút đau lòng sờ sờ khuôn mặt bị bóp cho đỏ bừng của tôi, "Nếu mày ngoan ngoãn nghe lời tao thì giờ đâu có xảy ra chuyện này."

Nước mắt làm nhòe đi đôi mi, tôi cố gắng hết sức kìm lại sự run rẩy của cơ thể.

Bên cạnh có một người đi tới, tôi lập tức nhìn sang, định truyền đạt yêu cầu giúp đỡ, nhưng người nọ liếc mắt nhìn Lý Cầu một cái, lập tức bỏ đi.

Tuyệt vọng.

"Toilet nho nhỏ, sao mà xứng với mày." Lý Cầu cười một tiếng, kề sát vào mặt tôi, dường như là muốn hôn tôi, tôi vội vàng nghiêng đầu, đôi môi hơi ướt lướt qua gò má, dừng ở bên vành tai tôi.

Tôi nhìn thấy chai nước rửa tay cạnh bồn rửa bèn nhặt nó lên.

Phát hiện hành vi của tôi, Lý Cầu bóp cánh tay tôi, tay kia cầm nước rửa tay ném nó xuống đất.

"Ba!"

"Cho mày mặt mũi, mày đừng có mà không biết xấu hổ!"

Tôi che mặt, liếm đi tơ máu ngọt ngào ở khóe môi.

"Ôii chao! Sếp Lý! "

Tôi cố chịu đựng tiếng ù tai, nhìn về phía người đang đến.

Quản lý cười tươi đứng ở cửa, nhìn lướt qua tôi: " Chỗ này của chúng tôi tuy nhỏ, nhưng cũng thể động tay động chân được! "

Lý Cầu hừ lạnh, buông tôi ra, giả vờ chỉnh lại quần áo.

"Sầm Tố vụng về, đắc tội với anh, tôi xin lỗi, đổi người khác lưu loát hơn đến hầu hạ anh nhé." Quản lý trừng mắt nhìn tôi "Còn không mau đi, tiền lương tháng này trừ năm trăm. "

Đại khái là biết không thể xuống tay với tôi nữa, Lý Cầu mặt đen rời đi, quản lý cười làm lành đi theo phía sau.

Tôi chết lặng rửa mặt, nhưng hơi thở của Lý Cầu dường như vẫn dừng lại bên tai tôi.

Chậm rãi di chuyển tới dưới lầu nhà mình, tôi vô lực ngồi ở cầu thang, châm một điếu thuốc, im lặng hồi lâu, đèn kích hoạt bằng âm thanh đã tắt, tối đen như mực, chỉ có một chút đỏ tươi giữa kẽ ngón tay, yếu ớt chiếu sáng đôi mắt vô thần của tôi.

Những vết đỏ trên mặt sẽ không tiêu tan nhanh như vậy, tôi cảm thấy đau nhói, cuối cùng không kìm được vùi vào lòng khóc nức nở.

Vô tình, đèn kích hoạt bằng âm thanh lại được bật lên, chiếu sáng cầu thang, thông qua khe hở giữa hai cánh tay, tôi nhìn thấy ánh sáng lờ mờ.

Tôi nghĩ trên mặt tôi đầy nước mắt, còn có dấu tay, nhất định rất xấu xí, nhưng hết lần này tới lần khác ở thời điểm khó xử nhất lại bị Giang Tự nhìn thấy.

Giang Tự nhìn lướt qua mặt tôi, rút ra một tờ khăn giấy, đưa tới trước mặt tôi, nhưng vẫn không nói chuyện.

Tôi ngơ ngác nhìn em, Giang Tự bất đắc dĩ nhét khăn giấy vào trong tay tôi, "Đừng khóc. "

Em lại nhìn chăm chú vào dấu tay rõ ràng trên mặt tôi, loại ánh mắt chân chất này khiến tôi khó chịu đựng nổi, tôi cầm tờ giấy lau bừa bãi, cố gắng che đi những vết đó.

"Chườm đá một chút sẽ tốt hơn." Giang Tự nhìn thấy sự lúng túng của tôi, ngoảnh mặt đi, nhẹ nhàng nói.

Ngay lập tức, em dúi cả gói khăn giấy vào tay tôi, đứng dậy bước lên.

Sự đụng chạm của làn da mát lạnh đã cướp đi những suy nghĩ của tôi.

Lúc này, sương nước bốc hơi, dồn thành mây, ngưng tụ thành những giọt nước, rơi xuống đất của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net