Chương 6: Đĩa CD

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi thực sự cảm thấy thói quen là một điều rất khủng khiếp, giống như tôi nghĩ mình đã quen với việc ngắm nhìn Giang Tự trên sân thượng.

Giang Tự không lạnh lùng như bề ngoài, tôi phát hiện thật ra em rất dễ nói chuyện, cũng rất dịu dàng. Sử dụng từ dịu dàng với một cậu bé có thể không thích hợp, nhưng tôi thực sự nghĩ như vậy.

"Anh có biết chữ theo chiều dọc (丨) đọc là gì không?" Giang Tự đọc xong một đoạn, nghiêng đầu nhìn tôi.

Theo chiều dọc?

Tôi mê mang suy nghĩ: "Yi? (1)"

Giang Tự sửng sốt, nở nụ cười.

"Là chữ Hán không phải là con số, " Giang Tự cười nói, " 丨đọc là gun (cút)* nha."

(*Từ đồng âm)

"Sau này ai mắng anh, anh không phản bác được thì gửi cho người ta chữ này." Giang Tự lật một trang sách.

Tôi gật đầu, nghiêm túc viết ra từ đó rồi gửi cho Xương Hiểu Đồng.

Xương Hiểu Đồng: "Cậu thần kinh à? "

Tôi không để ý tới cô ấy, hai chúng tôi thêm WeChat hoàn toàn là do nhu cầu công việc, cuộc trò chuyện trước đó cơ bản là cô ấy dặn dò tôi làm gì, tôi trả lời, đây là lần đầu tiên tôi chủ động nhắn tin.

Tôi không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, Giang Tự hình như vẫn luôn dẫn dắt tôi nói chuyện, từ lần đầu tiên tôi bất an trả lời, đến bây giờ Giang Tự chia sẻ một số chuyện thú vị, tôi sẽ đặt câu hỏi, giống như đã trôi qua rất lâu.

Thời gian trôi qua từng chút một, đang là cuối thu, gió heo may se lạnh.

"Ắt xì!" Tôi hắt hơi, lặng lẽ kéo cổ áo của mình.

Tiếng Giang Tự học thuộc lòng ngừng lại, quay đầu nhìn tôi.

"Anh làm phiền em hả," Tôi ngượng ngùng nói.

Giang Tự lắc đầu, đột nhiên đi tới, tôi ngây người, nhìn về phía em.

Giang Tự đưa tay chạm vào tay tôi, tay em có chút hơi ấm, cảm giác chạm vào bàn tay lạnh giá của tôi rất rõ ràng.

Tôi lo lắng rụt tay lại, Giang Tự trầm tư trong chốc lát rồi nói : "Mùa đông tới rồi, lạnh quá, em không lên sân thượng nữa đâu."

Tôi há hốc miệng, không biết nên nói gì, nhưng trong lòng bỗng thấy hơi buồn.

Điều đó có nghĩa là tôi thậm chí không có cơ hội gặp riêng em nữa.

"Anh có thể đến nhà em." Giang Tự cười cười, "Nhưng đừng quấy rầy em học bài đấy. "

"Bà Đặng..."

"Bà ngoại sẽ thích anh lắm."

Giang Tự như biết tôi muốn nói gì, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt nói, "Không nói bà ngoại không thích em đi, mà là bà ngoại sẽ thích bạn của em."

Hốc mắt bắt đầu đỏ lên, tôi ngượng ngùng bị Giang Tự nhìn thấy,

Những lời của Giang Tự khiến tôi cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm tôi đứng ngẩn người trong hành lang, hít lấy luồng không khí mát lành buổi sáng cho tỉnh táo.

Tôi chợt nhìn thấy Giang Tự từ trong góc đi ra, trên tay ôm một chồng sách.

"Giang Tự!" Tôi vẫy tay, đột nhiên phát hiện giọng mình hơi lớn, vội vàng che miệng.

Nhưng Giang Tự đã nhìn thấy tôi, em dừng lại, nhìn tôi chạy xuống lầu.

"Em đi bán sách cũ." Giang Tự nói.

Tôi gật đầu lo lắng hỏi, "Anh đi với em được không ?"

Giang Tự cười cười, "Đương nhiên là được."

Địa điểm thu mua sách cũ cũng nằm ở phố Học Phủ, buổi sáng rất ít người qua lại, trên đường chỉ lác đác vài người.

"Có sổ ghi chép chứ?" Chủ tiệm lật lật vài quyển sách

"Đều có cả." Giang Tự bày sách trước mặt ông.

"Cũng không có gì, chú vẫn biết cháu có ghi chép." Chủ tiệm cười nói, "Lần trước còn có phụ huynh tìm chú đặc biệt muốn sổ ghi chép của cháu đấy! "

"Anh Tự! Dường như nghe thấy âm thanh, con trai của chủ tiệm chạy tới, "Anh đến vừa đúng lúc, giảng cho em mấy câu hỏi này đi! "

Giang Tự cười gật đầu, nhìn về phía tôi.

"Em ở lại giảng bài cho nó đi, anh ra ngoài loanh quanh một tí." Về phương diện học tập thì tôi chịu thật, cũng không muốn đi theo chịu đựng ánh mắt của người khác, vội vàng xua tay.

Tôi ở bên ngoài tìm một vị trí, ngồi ngẩn người, ở trước mặt Giang Tự tôi không muốn hút thuốc, lúc này lại đột nhiên nổi lên cơn nghiện.

"Ông chủ, hàng đã tới chưa?"

Bên cạnh quầy hàng nhỏ cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nói của mấy người, tôi quay đầu lại, nhìn thấy vài người trẻ tuổi, trông cũng chẳng đàng hoàng lắm.

Tôi cẩn thận quan sát quầy hàng một chút, trên đó bày đại đa số là đĩa CD linh tinh.

"Đến rồi." Trên mặt ông chủ lộ ra nụ cười hèn mọn bỉ ổi, "Đều là đồ tốt "

Ông chủ thần bí đảo qua phía sau, lấy ra mấy cái đĩa đưa cho người phía trước.

Tôi nheo mắt lại, thấy trên bìa là một người phụ nữ khoả thân.

Nhận ra đó là loại đĩa gì, tôi vội quay đi, mặt đỏ bừng.

Đúng lúc Giang Tự đi ra.

"Em còn muốn tới hiệu sách." Giang Tự đeo cặp sách, tôi đi theo phía sau.

Tương tự, tôi vẫn không vào mà đợi ở ngoài, Giang Tự cũng không ép.

Tôi nhàm chán đá đá mấy cục sỏi trên mặt đất rồi đột nhiên tìm thấy mấy người quen thuộc.

"Bà mẹ nó, cái thứ kinh tởm!" Một trong số họ tức giận ném một đĩa CD vào thùng rác, đĩa đập vào mép rồi rơi xuống bên cạnh.

Nhưng họ chẳng thèm bận tâm, khoanh tay bỏ đi.

"Cái thứ buồn nôn"

"Ông chủ đặt nhầm rồi."

"Hai thằng đàn ông, thật kinh tởm..."

Âm thanh dần xa, tôi im lặng một lúc rồi bước tới.

Đĩa rơi trên mặt đất, bao bì có vết nứt nho nhỏ, tôi khom lưng cầm lên.

Phía trên là hai người đàn ông, một trên một dưới, hoàn toàn khỏa thân.

Tôi trợn tròn mắt.

"Sầm Tố."

Tôi nghe thấy tiếng của Giang Tự, trong sự căng thẳng, đặt chiếc đĩa vào túi, may mà tôi mặc quần áo dày, nhìn từ bên ngoài không có gì khác thường.

Giang Tự ôm mấy quyển sách, cười nhìn tôi, "Về thôi. "

Giọng tôi hơi khô, ừ một tiếng rồi chạy theo, sánh bước cùng em.

Số lượng người dần dần tăng lên, chúng tôi chìm nghỉm trong đám đông vội vã

Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ tách ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net