Chương 8: Can thiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có thể đến nhà em nếu anh muốn."

Mở điện thoại ra, tôi nghe được những lời này của Giang Tự, làm cho tôi hồi lâu không thể hoàn hồn.

Giấc mơ đêm qua quá đỗi ngọt ngào diễm lệ, giờ phút này đối mặt với Giang Tự, tôi vô cùng xấu hổ.

Tôi đáp một tiếng ừm, che mắt lại, rõ ràng chỉ là một giấc mơ, nhưng lại khiến tôi cảm thấy mọi thứ thật rõ ràng.

Vài người đang sưởi ấm quanh bếp lò ngoài hành lang, ngày tháng mười bắt đầu se lạnh. Thấy tôi đến gần, họ ngừng trò chuyện, nhìn tôi rồi thì thầm bàn tán.

Tôi sớm đã quen với những lời đàm tiếu này, vùi đầu vào trong áo bông, chậm rãi thở ra một làn khói trắng.

Cửa nhà Giang Tự đóng, tôi lo lắng gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân.

Cánh cửa mở ra, một luồng hơi ấm tràn tới, tôi ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen láy mang theo ý cười của Giang Tự

Trong phòng có một lò nướng điện, bà ngoại ngồi trên ghế bập bênh, tò mò nhìn tôi.

Giang Tự nghiêng người, ý bảo tôi đi vào.

Tôi nhìn bà lão đang ngồi, vội vàng cúi đầu, "Bà Đặng ạ..."

"Gọi bà ngoại là được rồi, " Giang Tự đưa tay kéo quần áo của tôi, “Ở trong phòng nóng lắm, cởi ra đi.”

Tôi lúc này mới phát hiện Giang Tự chỉ mặc một chiếc áo len mà thôi, tôi nghĩ nhất định là mình đỏ mặt, không biết là do hơi nóng từ lò điện hay vì nguyên nhân nào khác.

Bà ngoại cười nhìn tôi, " Tên là Sầm Tố nhỉ."

Tôi bắt đầu thấy hơi bất an, nhưng Giang Tự không trả lời, bảo tôi ngồi xuống sô pha.

"Trông thật đẹp trai," Bà ngoại cười nói.

Hình như từ khi tôi chuyển đến chưa từng gặp bà Đặng lần nào, theo lời kể của những người khác, bà Đặng góa chồng ở tuổi trung niên, tuổi già mất con, sức khỏe yếu, bà và đứa cháu ngoại duy nhất sống nương tự lẫn nhau.

Phần lớn thời gian bà đều ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng Giang Tự sẽ rời ghế bập bênh ra ngoài cho bà hít thở không khí trong lành.

Tôi không biết làm sao bà biết tôi, là Giang Tự nói với bà, hay là từ người khác, lúc này tôi quá quan tâm đến việc mình sẽ là người như thế nào trong mắt bà ngoại.

"Bà ngoại, chúng con vào phòng." Giang Tự nhìn ra tôi không được tự nhiên, đắp chăn cho bà ngoại, tôi lo lắng đứng dậy.

"Thanh niên các con đi chơi đi." Bà mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, nhìn khuôn mặt hiền từ của bà, tôi cảm thấy căng thẳng dần tan biến.

Phòng Giang Tự không lớn, lúc trước tôi toàn nhìn trộm, lúc này đây tôi đã có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Không hiểu sao nổi lên xấu hổ, Giang Tự không biết về việc tôi nhìn trộm, tôi cũng không thể cho em biết hành vi đê tiện của mình.

Trên bàn học bày rất nhiều sách và tài liệu, tôi tò mò nhìn,  toàn là công thức và chữ cái tiếng Anh mà tôi không hiểu, tôi lập tức đau đầu quay đi chỗ khác.

Giang Tự buồn cười đứng bên cạnh nhìn tôi, đại khái là cảm thấy tôi như vậy rất thú vị. Em đi đến bên tủ và lấy truyện tranh ra.

Tôi trố mắt hỏi: “Em cũng đọc truyện tranh à?"

"Sao lại không,"  Giang Tự đặt sách trước mặt tôi, "Em không phải là một con robot chỉ biết học tập."

"Anh chán thì đọc cái này đi." Giang Tự cười nói, bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Khi tôi ngẩng đầu lên từ cuốn truyện tranh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt bên của em đang nghiêm túc giải đề.

Tiếng ngòi bút sột soạt trên trang sách, âm thanh lật trang, tiếng hít thở nhẹ nhàng, rõ ràng là một hình ảnh rất đời thường nhưng lại khiến tôi cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

Sau đó khi tôi nói lời tạm biệt với bà ngoại, đã thân thiết hơn rất nhiều, đối mặt với Giang Tự, tôi nhận ra, đây có thể là thiện ý cuối cùng mà thế giới này để lại cho tôi.

Đặc biệt là sau khi tôi nhận được cuộc gọi đó.

Số quen thuộc, nhưng tôi không lưu tên, có lẽ là tự lừa dối mình.

Tôi im lặng lắng nghe tiếng chuông một lúc lâu, nhưng nó không chịu buông tha tôi, như thể tôi không nhận thì sống chết không bỏ qua.

Khi tôi nhấn kết nối, khuôn mặt đã treo nụ cười kinh tởm nhất của tôi.

"Sao bây giờ mới nhận?" Giọng một người đàn ông cộc cằn vang lên ở phía đầu dây bên kia.

"Thật ngại quá, anh Dương, vừa mới đón khách, không nghe thấy."

"Phải không?" Người đàn ông cười lạnh một tiếng, "Còn tưởng là mày không muốn nhận. ”

Tôi nắm chặt điện thoại di động, cười nói: "Tôi nào dám anh Dương, thật sự rất bận."

"Được rồi, tao cũng không quanh co lòng vòng, sắp đến tháng mười một rồi, tiền tháng này mày còn chưa đưa cho tao."

"Nhưng tháng trước tôi trả 5000 rồi, Anh Dương, anh cũng đồng ý cho tôi thêm một chút thời gian." Tôi cau mày, "Anh cũng biết bây giờ tôi thật sự không có tiền."

Anh Dương dường như vỗ bàn, tạo ra một tiếng động lớn khiến tôi giật mình.

"Không có tiền? Anh em tao cũng biết chứ, gần đây mày đi làm cũng không tích cực như trước nữa nhỉ." Giọng nói anh Dương trở nên u ám, "Không có tiền mà thoải mái vậy à.”

"Tao mặc kệ mày như thế nào, nhiều năm như vậy mày cũng biết tính tao nóng như nào, không bỏ được ra được thì tự xem mà làm đi!" Không đợi tôi nói chuyện, anh Dương đã cúp máy.

Tôi nhắm mắt lại, kiểm tra số dư trong thẻ, ngoại trừ những nhu cầu sinh hoạt cần thiết, toàn bộ tiền lương của tôi đều được dùng để trả nợ.

Nhưng đây là lần đầu tiên Dương Thụy Hoa thúc giục tôi đòi tiền như vậy, tôi không hiểu tại sao.

Tôi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt trong gương, cúi đầu bất lực.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi đều gửi tin nhắn cầu tình cho Dương Thụy Hoa, gọi điện thoại gã không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời.

Mãi cho đến một đêm, khi tôi bị vài người đàn ông chặn lại cách cổng khu dân cư không xa, nhìn thấy Dương Thụy Hoa đi tới, tôi mới biết được, gã thật sự đến tìm tôi gây chuyện.

"Dương... Anh Dương...".Giọng nói mang theo chút hơi lạnh làm cho tôi bắt đầu run rẩy, "Sao anh lại tới đây..."

Dương Thụy Hoa châm một điếu thuốc, đánh giá thân hình hơi gầy dưới bộ đồ bông của tôi.

"Chúng ta cũng đã lâu không gặp." Dương Thụy Hoa thở ra một ngụm khói, "Theo lý mà nói, tháng nào mày cũng thành thật trả tiền, tao không nên gây chuyện với mày mới đúng. ”

Tôi không biết gã định làm gì nên tôi im lặng.

Dương Thụy Hoa nhìn mặt tôi, ánh mắt làm cho tôi nhớ tới những người đàn ông nhìn tôi trong quán bar, tôi nhịn không được nghiêng đầu.

"Đáng tiếc." Dương Thụy Hoa thở dài, "Khuôn mặt này của mày tao thấy cũng rất động tâm, nhưng mày dù sao cũng là người anh Lý coi trọng. ”

Anh Lý?

"Anh nói ai?" Nhận ra điều gì đó, tôi quay đầu lại.

Dương Thụy Hoa nhìn bộ dạng của tôi, không nhịn được cười nói: "Mày cảm thấy vì cái gì mà Lý Cầu không tới tìm mày. ”

"Anh ấy tính tình nóng nảy, anh Lý nói nếu mày hứa làm người yêu của anh ấy, anh ấy sẽ trả hết nợ của mẹ mày."

Tôi mở to hai mắt, bất tri bất giác phát hiện nỗi đau nợ nần mà tôi phải gánh chịu những năm này có lẽ Lý Cầu đã sớm nhúng tay vào.

Hắn đang ép buộc tôi phải đối mặt với vực thẳm tối tăm hơn, để tôi phải nắm lấy tay hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net