Chương 9: Chủ nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đèn đường thỉnh thoảng chập chờn hắt xuống mặt đất một thứ ánh sáng vàng mờ ảo, tôi nhìn vào đầu hẻm, bình tĩnh một cách lạ lùng.

Dương Thụy Hoa rất kiên nhẫn hút thuốc, làn khói từ từ phả vào mặt tôi, gã rít thêm một hơi rồi giẫm lên tàn thuốc dưới chân.

"Suy nghĩ thế nào?"

Tôi nắm chặt nắm đấm, cười nói: "Chuyện tiền bạc tôi sẽ nghĩ cách."

Cho nên Lý Cầu cũng đừng nghĩ nữa.

Dương Thụy Hoa mỉm cười, gã bước đến gần, nắm lấy cổ áo tôi và dùng tay kia đấm mạnh vào bụng tôi.

"Khụ–" Eo và bụng tôi đau dữ dội, sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa khuỵu xuống, nhưng Dương Thụy Hoa đã dùng sức kéo tôi lên.

"Sao mày lại không hiểu?" Dương Thụy Hoa nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, "Chỉ có mấy trăm ngàn tao cũng không quan tâm tới mức này..."

Gã vươn tay có hứng thú vuốt ve mặt tôi, nhưng lần này tôi không thể tránh được vì đau, cảm nhận được xúc cảm vuốt ve của đôi tay đó trên mặt, tôi không thể không nhắm mắt lại.

Đau quá, buồn nôn.

"Lý Cầu vốn cho rằng không tốn nhiều công sức cũng có thể tóm được mày, không nghĩ tới mày lại không biết tốt xấu tới vậy..." Dương Thụy Hoa mỉm cười, "Mày nói xem, tao có nên đánh mày ngất xỉu rồi quăng lên giường hắn không? ”

"Gương mặt đẹp như này mà bị đánh bể thì quá đáng tiếc, nhưng mà hẳn là Lý Cầu sẽ không để ý.."

Tôi cắn chặt răng, tuyệt vọng làm cho cơ thể tôi bắt đầu run rẩy.

Dương Thụy Hoa buông cổ áo tôi ra, để cho tôi thuận thế ngồi xổm trên mặt đất.

Gã cũng ngồi xổm xuống, nắm cằm của tôi buộc tôi ngẩng đầu lên. Tôi ôm bụng, mắt đỏ ngầu, nghiến răng nhìn hắn.

"Hận tao à?" Dương Thụy Hoa nhìn vào mắt tôi, trong mắt có chút u ám, vươn tay tát tôi một cái thật mạnh.

Tôi bị đánh nghiêng sang một bên, nhưng Dương Thụy Hoa còn nắm cằm tôi bắt tôi quay lại.

Gã nhìn tôi, buông tay và bất ngờ tát vào nửa mặt còn lại.

Lần này tôi bị tát ngã xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.

Trước mắt trời đất quay cuồng, bóng dáng Dương Thụy Hoa cũng trở nên mơ hồ, cơn đau ở bụng và cơn đau rát trên mặt đã phá hủy mọi ý chí của tôi.

“Tại sao…” Tôi lẩm bẩm, “Tại sao…”

Dương Thụy Hoa ngồi xổm xuống, cười nói: "Tại sao cái gì? ”

"Tại sao tôi cố gắng sống… nhưng vẫn bị đối xử như vậy, tại sao tôi cố gắng hết sức để người khác cảm thấy thoải mái, nhưng điều đó vẫn không khiến tôi dễ dàng hơn ..." Nước mắt nhòe đi đôi mi.

Tại sao tôi vừa chạy về phía mặt trời của tôi, bầu trời lại phủ mây đen.

"Tại mày hại chết ba mày, khiến mẹ mày thành gà, bằng không làm sao mày có thể nợ tiền chứ." Dương Thụy Hoa cười ha hả, những người xung quanh cũng cười theo.

Tôi nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ lại những gì mẹ tôi nói trước khi chết.

Bà đã trở nên rất xấu xí, nhưng hàng ngày vẫn trang điểm cho mình bằng đôi bàn tay run run, hôm đó bà mặc chiếc váy hoa đã lâu, để lộ thân hình xương xẩu.

Bà vuốt ve mái tóc dài còn sót lại của mình, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.

Tôi đứng bên cạnh, sợ hãi nhìn bà ấy.

"Sầm Tố, mẹ sắp chết rồi." Bà đột nhiên mở miệng, nghe được những lời này tôi có chút ngây dại, trong lòng đột nhiên nổi lên nỗi niềm chua xót.

"Con lại đây, để mẹ nhìn con một cái." Bà mỉm cười nói, mặc dù nụ cười không được đẹp cho lắm, tôi hơi do dự nhưng vẫn tiến về phía trước.

Bà run rẩy vuốt ve mặt tôi, trong ánh mắt mang theo si mê, "Gương mặt đẹp quá, lúc mẹ còn trẻ cũng xinh đẹp như vậy..."

"Ba con nói, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời..." Ánh mắt của bà đột nhiên trở nên điên cuồng, nắm lấy tóc của tôi, "Đều là lỗi của mày! Đều là lỗi của mày!"

"Mẹ! Mẹ ơi buông ra! "Cơn đau khiến tôi đẩy mẹ ra, bà ngã phịch xuống ghế, cơ thể bắt đầu run rẩy.

"Mày là đồ ti tiện! Mày phải giống tao! Bị đàn ông đè! Bà khàn giọng hét lên, "Mày đáng bị như vậy! Mày hủy hoại tao! Mày đáng bị như vậy!"

Tôi bắt đầu khóc, nhưng không nói được lời nào.

Bà vẫn đang chửi rủa, nhưng giọng ngày càng nhỏ dần.

"Ti… tiện..."

Âm thanh đột nhiên dừng lại.

Thế giới rơi vào sự yên tĩnh lạ thường.

"Mẹ..." Tôi gọi mẹ, nhưng không có phản hồi.

Mẹ tôi mở to mắt nhìn tôi, bà không tha thứ cho con trai mình đến tận giây phút cuối cùng của cái chết.

Đều tại tôi.

Tôi nhắm mắt lại và nước mắt chảy xuống không kiểm soát được.

"Sầm Tố!"

Giang Tự một lần nữa tìm thấy tôi trong lúc tôi chật vật nhất, và lần này tôi thà không gặp em còn hơn.

Tôi chưa từng thấy qua ánh mắt đáng sợ như vậy của Giang Tự, em đi tới, trên người vẫn là đồng phục học sinh, quy quy củ củ đeo cặp sách.

"Mày là ai?" Dương Thụy Hoa nhíu mày.

Giang Tự không nói gì, đi tới trước mặt tôi nhìn tôi từ trên cao xuống, ánh mắt em quá âm u, tôi nghiêng đầu qua chỗ khác tránh đi.

"Sầm Tố nợ các người bao nhiêu?"

Giang Tự quay đầu nhìn Dương Thụy Hoa, bình tĩnh nói chuyện.

Dương Thụy Hoa đánh giá thiếu niên cao ngất trước mặt này, trầm ngâm nhìn tôi đang ngồi dưới đất, cười nói: "50 vạn. ”

Giang Tự lấy điện thoại di động ra, nói: "Tôi có thể cho anh 10.000 trước, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, sáng thứ bảy địa điểm này, tôi sẽ trả cho anh 490.000. ”

Tôi ngẩng đầu, không thể tin nhìn thiếu niên chắn trước người tôi.

Dương Thụy Hoa cười, "Thứ bảy? ”

"Ừm, thứ hai đến thứ sáu tôi phải đi học, tôi ở đây, Sầm Tố cũng ở đây, anh cũng biết chúng tôi chạy không thoát." Giang Tự thản nhiên nói, "Tôi học trường trung học số 7 năm nhất, tên Giang Tự, nếu tôi không đến anh cũng có thể tới tìm tôi."

Dương Thụy Hoa vô cùng thích thú nhìn người trước mặt và tôi trên mặt đất. Gã vẫn nhận lấy 10.000 kia, "Được rồi, thứ bảy, tao muốn xem mày có đem ra được hay không."

Dương Thụy Hoa mang theo người của gã rời đi, Giang Tự thở phào nhẹ nhõm, xoay người muốn đỡ tôi đứng lên.

“Đừng tới đây!” Tôi khàn giọng đứng dậy, đỏ hoe mắt nhìn em, “Đừng động vào anh…”

Giang Tự dừng tại chỗ, không nói gì.

"Em làm gì vậy Giang Tự..." Tôi khóc nói, "Em không cần..."

"Chúng ta không phải bạn bè sao?" Giang Tự cười nói, "Hơn nữa nếu em để mặc anh bị đánh, thì không được đâu."

Tôi ngơ ngác nhìn em, nhắm mắt lại, lảo đảo đi vào trong khu dân cư, Giang Tự đi theo phía sau tôi, đưa tay muốn đỡ tôi, bị tôi đẩy ra.

Nỗi đau thể xác, nỗi nhục nhã ê chề khiến đầu óc tôi rối bời.

Giang Tự không kiên trì nữa, vẫn duy trì một khoảng cách đi theo tôi, cho đến khi tôi lên lầu vào cửa, tôi vẫn không thể nhìn thấy đôi mắt đen láy đầy đau khổ của em.

Tôi xin phép quản lý, chịu đựng cơn đau, cuộn tròn trên giường, chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau, câu chuyện của tôi lan truyền khắp khu dân cư, tôi có thể nghe thấy tiếng các bác gái trò chuyện trong hành lang từ phòng của tôi.

Đối với họ, nỗi đau của tôi có lẽ chỉ là một chủ đề đáng giá.

Tôi không dám ra ngoài, không dám mở điện thoại di động, chỉ có thể nhắm mắt lại, giả vờ trốn tránh thế giới này.

Giang Tự mở cái tủ kia ra, lấy ra sổ tiết kiệm cùng thẻ ngân hàng, bà ngoại ở phía sau nhìn cậu.

Giang Tự thở dài, xin lỗi nói: "Xin lỗi bà ngoại. ”

Bà ngoại lắc đầu, vuốt tóc đứa cháu đã lớn của bà, cười nói: " Cứ làm chuyện mà cháu cho là đúng đi."

Giang Tự gật đầu, đưa tay ôm lấy bà.

Tôi không ngờ Giang Tự thật sự có thể đưa ra 50 vạn, cho đến khi Dương Thụy Hoa coi như chính trực xé nợ, tôi vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.

Giang Tự nhìn tôi, đột nhiên đưa tay sờ sờ mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn em.

"Anh sẽ trả lại cho em đúng không?" Giang Tự cười nói, "Hiện tại em là chủ nợ của anh rồi. ”

Tôi nhìn em, cúi đầu mắt đỏ hoe.

Dương Thụy Hoa châm một điếu thuốc, bấm số điện thoại kia.

"Nợ nần đã trả hết, tôi cũng không thể tìm cậu ta gây chuyện nữa."

"Trả hết? Sao mà trả hết được? ”

Dương Thụy Hoa phun ra một ngụm khói, "Bạn trai nhỏ của Sầm Tố trả.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lát mới truyền tiếng nói lạnh lùng của một người đàn ông: "Bạn trai nhỏ? ”
_____________

Đọc xong chương này chỉ có thể nói là Oaaaa ༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net