Phiên ngoại 2: Không gặp lại nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên gặp Sầm Tố ở quán bar. Lý Cầu vừa được rót rượu, buồn cười từ chối, đi toilet rửa mặt. Đột nhiên sắc mặt biến đổi, mở ra một cánh cửa phun vào.

Sầm Tố phỏng chừng là vào rửa cái gì đó, bị hắn dọa sợ. Anh đã trưởng thành có chút gầy gò, nhìn qua vẫn còn hơi non nớt.

"Anh không sao chứ?" Anh hỏi cẩn thận. Lý Cầu nhìn anh rồi tự mình rửa mặt. Không biết tiểu tử này thực sự tốt bụng hay có mục đích khác, còn lo lắng bảo: "Anh nên uống ít hơn một chút."

"Lúc nãy tôi nhìn thấy anh bị bức uống rất nhiều." Sầm Tố khoa tay múa chân. Lý Cầu cười, hắn nhìn ra được, người này đại khái là vừa mới tới quán bar, thật sự rất ngây thơ.

Có lẽ sau này Sầm Tố sẽ hối hận vì đã trêu vào hắn, nhưng bây giờ Lý Cầu cũng chỉ có chút hứng thú với anh mà thôi.

"Không được, nhất định phải uống." Lý Cầu cười nói, châm thuốc. Nhìn người con trai trước mắt bất mãn nhíu mày. "Không biết hút?" Lý Cầu nhướng mày.

Sầm Tố thành thật lắc đầu.

"Trưởng thành sao có thể không biết hút thuốc chứ." Lý Cầu phun ra một vòng khói, "Cậu phải biết rằng, rất nhiều lúc người lớn phiền não, hút một điếu thuốc sẽ thoải mái hơn rất nhiều. ”

Hắn cũng không ngờ Sầm Tố lại nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu.

"Anh có thể cho tôi một điếu không?"

Lý Cầu đưa qua, nhìn người trước mắt rút ra một điếu, châm lửa rồi hút.

"Khụ khụ!" Quả nhiên lần đầu tiên bị sặc, Lý Cầu vừa định chê cười, nhưng nhìn qua Sầm Tố có khả năng thích ứng rất mạnh, thế mà lại nhịn xuống.

"Cảm giác thế nào?"

"Rất cay, còn nghẹt thở." Sầm Tố cau mày. Điếu thuốc trong tay Lý Cầu sắp cháy hết, dựa theo lúc trước mà nói, lúc này hắn nên ra ngoài tiếp đãi những người bạn kia, dù sao hắn vừa mới ngồi vào vị trí này, căn cơ còn chưa ổn định, đây chính thời điểm tốt để hắn vững chắc.

Nhưng Lý Cầu lại rút ra một điếu, hút một hồi với cậu bé mới học hút thuốc này.

Sau đó hắn không hề che giấu mà tỏ lòng với cậu bé này, hắn vốn là người không từ thủ đoạn, nhưng Sầm Tố càng ngày càng chán ghét hắn, người trong nhà vệ sinh năm đó dường như chỉ là ảo giác của hắn.

Quen biết Khâu Quan Hạc là một chuyện ngoài ý muốn, hắn nhìn người hút một hơi thuốc, sặc đến ho khan, ngạc nhiên phát hiện người này lại rất giống Sầm Tố.

Nhưng không giống Sầm Tố, Khâu Quan Hạc không tiếp tục hút, thuốc lá là cái cớ để người lớn thoát khỏi phiền não, nhìn qua hiển nhiên cậu ta không có phiền não gì.

Không biết ôm cảm giác như thế nào, Lý Cầu chủ động chào hỏi cậu ta. Khâu Quan Hạc mở to hai mắt nhìn hắn, rõ ràng hai người không giống nhau, nhưng Lý Cầu cứ như nhìn thấy Sầm Tố.

Hắn tìm thế thân, thủ hạ của hắn, thậm chí bản thân thế thân cũng biết. Khâu Quan Hạc tính tình đại thiếu gia, vô cùng bất mãn, Lý Cầu cũng không có thời gian ứng phó, trực tiếp nói cậu cút đi.

Không hiểu chính là Khâu Quan Hạc lại không náo loạn nữa.

Sau khi ở với hắn một thời gian dài, Khâu Quan Hạc đã thân thiết với hắn, chỉ là không có làm gì. Lý Cầu cũng từng điều tra qua chuyện của Khâu Quan Hạc, con trai duy nhất của công ty lớn Khâu gia, có lẽ chỉ là chơi đùa mà thôi. Lý Cầu cũng không thật sự muốn kéo người xuống nước, dáng vẻ của Khâu Quan Hạc trông vừa trưởng thành, bằng tuổi Sầm Tố lúc hắn mới quen.

Chuyện Sầm Tố có bạn trai khiến hắn u ám rất lâu, thậm chí còn ngấm ngầm dùng vũ lực. Lý Cầu nhìn hai người dưới ánh đèn đường, nghĩ, có lẽ hắn thật sự không bắt được cậu bé kia.

Khâu Quan Hạc đi cùng hắn một đoạn, hắn cười đuổi cậu ta trở về. Nhưng không ngờ tên rắm thối này lại thừa dịp hắn uống say, đè hắn.

Cảm nhận được phía sau đau đớn cùng với vết răng trên người, mặt Lý Cầu đen sì, nhìn người còn ôm chăn ngủ say, không nói hai lời đuổi cậu đi.

Trước kia không nghĩ tới tính thằng nhóc này càng thất vọng càng dũng mãnh, hắn càng đuổi, cậu càng đuổi theo.

Chỉ là Lý Cầu đột nhiên phát hiện, bóng dáng Sầm Tố trong trí nhớ, giống như đang bị một bóng dáng tươi mới khác thay thế.

Qua đêm 32 tuổi, Lý Cầu suy nghĩ rất nhiều, muốn mình làm gì đây, Khâu Quan Hạc mới 19 tuổi, hắn lớn hơn người ta một vòng, hắn hiếm khi sinh ra một chút lương tâm.

Hơn nữa hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều người, tuy rằng không có ác ý, nhưng luôn vây quanh Khâu Quan Hạc. Lý Cầu ý thức được điều gì đó.

Hắn nhìn đứa nhỏ trước mắt đang hưng trí bừng bừng xem pháo hoa, trong lòng im lặng thở dài, tiến lên hôn cậu.

Khâu Quan Hạc vui mừng mở to mắt, nhanh chóng đáp lại, đã lâu như vậy kỹ thuật của đứa nhỏ này vẫn không có tiến bộ, chỉ biết vừa gặm vừa cắn. Lý Cầu bất đắc dĩ ôm lấy cậu mang lên giường.

Xem như pháo ly biệt mà, Lý Cầu cười, chìm vào trong bóng tối.

Chuyện sau đó thuận lý thành chương, hắn gọi điện thoại cho ba khâu Quan Hạc, quả nhiên bị nhục mạ.

"Lý Cầu đúng không, cậu chờ đó." Người đàn ông trong điện thoại trầm giọng cúp máy.

Lý Cầu bình tĩnh thu hồi điện thoại di động, nhìn người mặt đầy nước mắt, "Đi. ”

Khi nhìn thấy Khâu Quan Hạc ở quán bar, Lý Cầu trốn đi, nghe tiếng mắng, nhịn không được cười ra tiếng. Sau đó nghe được cậu muốn đi, trong lòng nghĩ quả nhiên, ý cười nơi khoé miệng biến mất.

Hắn vẫn nhịn không được đi theo ra ngoài, nhìn thằng nhóc lên xe, biến mất không thấy.

Ai đó đã nói với hắn về cuộc điều tra. Lý Cầu uống một ngụm rượu, nhếch khóe môi, cũng không nói gì. Rõ ràng có thể tìm người rồi thoát khỏi, nhưng vẫn lựa chọn tiếp nhận điều tra.

Lý Cầu mày là đồ đê tiện.

Hắn nghĩ, duỗi tay ra, cảm giác được trên tay lạnh lẽo.

Sau đó vẫn vận dụng một chút quyền lực, có được một lần cơ hội nói chuyện với thế giới bên ngoài, Lý Cầu lựa chọn Sầm Tố.

Nhìn gương mặt trước mắt, hắn phát hiện hắn vẫn không kìm được nhớ tới dáng vẻ của Khâu Quan Hạc. Thằng nhóc này phỏng chừng ở trường học rất vui, nói không chừng đã tìm được người mới.

Một người trẻ tuổi như vậy, sao có thể thắt cả đời bên người ta.

Lý Cầu xuyên qua cửa sổ nho nhỏ, nhìn ánh trăng, nhắm mắt lại.

Khi nhìn thấy Khâu Quan Hạc, tôi đã bị sốc. Sau tất cả, chúng tôi đã không gặp cậu ta suốt 3,4 năm liền. Cậu ta không thay đổi bao nhiêu, tóc ngắn rồi, nhìn không ra là tóc xoăn nữa. Ánh mắt cũng kiên nghị hơn rất nhiều, càng giống người lớn.

Tôi không biết cậu ta nghe về tôi từ đâu, tôi đặt một miếng bánh nhỏ trước mặt cậu ta.

"Cảm ơn." Khâu Quan Hạc lễ phép nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhìn tôi không nói lời nào.

"Tốt nghiệp chưa?" Tôi chủ động nói chuyện, Khâu Quan Hạc gật đầu. Thấy cậu ta không có ý muốn nói chuyện, tôi cũng ngại hỏi chuyện Lý Cầu.

Khâu Quan Hạc ăn từng miếng bánh ngọt, chỉ chốc lát sau đã hết nhưng vẫn không đi.

Giang Tự tới đón tôi đi làm về. Em nhìn thấy Khâu Quan Hạc, ngạc nhiên nhướng mày, rõ ràng là nhận ra cậu ta.

Khâu Quan Hạc nhìn hai người chúng tôi, vui mừng nở nụ cười, "Thật tốt, hai người vẫn còn ở bên nhau. ”

Tôi đột nhiên nhớ những gì cậu ta đã nói trước đây.

Cậu ta ngẩn ngơ,tôi muốn nói gì đó nhưng nhìn mặt cậu ta lại không biết nên nói cái gì. Rất nhanh Khâu Quan Hạc đã sửa sang lại cảm xúc, sau khi tạm biệt chúng tôi thì rời đi.

Kể từ đó, chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Sau đó nghe nói Lý Cầu ra tù, có một chàng trai trẻ tuổi đi đón hắn, trong tiềm thức tôi nghĩ, đó hẳn là Khâu Quan Hạc.

-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net