Phiên ngoại 3: Mãi Mãi (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Giang Tự học năm 4, tiệm bánh của Tiêu Duyệt thành công mở chi nhánh, cô ấy yên tâm giao cửa hàng này cho tôi, tự mình đi quản lý các chi nhánh khác.

Tôi cũng nổi tiếng ở vùng này, họ nói quản lý tiệm bánh này là một anh trai rất đẹp trai, sau đó càng ngày càng có nhiều người đến quẹt thẻ. Giang Tự thỉnh thoảng sẽ đến giúp tôi, vì vậy họ biết, anh trai nhỏ này có một người bạn trai cũng rất đẹp trai. Số người đến quẹt thẻ không giảm mà còn tăng.

Tiễn một nhóm khách khứa, tôi hiếm khi thở phào nhẹ nhõm, đặt một miếng bánh ngọt nhỏ trước mặt Giang Tự, "Hương vị mới, thử xem. ”

Tôi thường nghiên cứu một ít hương vị mới, Giang Tự đương nhiên trở thành người ăn thử.

Nghe vậy, Giang Tự buông điện thoại xuống, cầm lấy cái nĩa nhỏ.

Chưa đợi được em trả lời, tôi thấy khách mới đến bèn đi tiếp.

"Chào mọi người, mọi người cần gì?" Các cô gái túm năm tụm ba cười khúc khích, vây quanh tôi.

Đóng gói bánh mì và bánh ngọt theo yêu cầu của họ. Một cô gái đột nhiên đỏ mặt nói gì đó.

Giang Tự đăm chiêu nhìn, cắn miếng bánh ngọt trên dĩa.

"Xin lỗi, " Tôi cười cười, chỉ chỉ Giang Tự, "Tôi có người yêu rồi. ”

Các cô gái cũng nhìn về phía Giang Tự, mặc dù hơi hối tiếc, nhưng vẫn mỉm cười và chúc phúc cho chúng tôi.

Lịch sự tiễn họ đi, tôi trở lại bên cạnh Giang Tự, không thể chờ đợi hỏi em: "Thế nào? ”

"Cảm thấy nước chanh hơi nhiều," Giang Tự nói, "Hơi chua. ”

"Sao thế được? Anh cho ít lắm mà. "Tôi nghi hoặc nhận lấy cái nĩa trong tay em, cắm một miếng bỏ vào trong miệng, kem ngọt ngào lập tức tan chảy.

"Ngọt lắm mà." Tôi nghi ngờ nhìn em, chỉ thấy nụ cười trong mắt em.

Nghĩ đến gì đó, tôi bất đắc dĩ buông cái nĩa xuống: "Em bao nhiêu tuổi rồi Giang Tự. ”

Giang Tự ngang ngược kéo tôi ngồi xuống, đút bánh ngọt cho tôi ăn " Có hơi chua đó, anh nếm lại thử xem. ”

Tôi bị ép chia sẻ miếng bánh ngọt với Giang Tự, Giang Tự cuối cùng cũng thừa nhận là bánh ngọt.

"Ngày mai chụp ảnh tốt nghiệp, " Giang Tự rút khăn giấy lau khóe miệng tôi, "Nhớ thời gian nha. ”

Tôi liếc nhìn em, không tức giận gật gật đầu, chuyện tham gia lễ tốt nghiệp của em, vốn tôi không muốn, nhưng Giang Tự quấn lấy tôi suốt một tuần.

Ngày hôm sau tôi xin nghỉ phép với nhân viên cửa hàng, các cô đều biết quan hệ giữa tôi và Giang Tự, cười làm cho tôi yên tâm. Không còn cách nào khác đành phải vội vã rời đi trước ánh mắt trêu chọc của họ.

Trường học của Giang Tự tôi cũng đã đến vài lần, nhưng không lần nào sâu sắc như lần này.  Khắp nơi đều là sinh viên mặc đồng phục cử nhân chụp ảnh, còn có nữ sinh ôm nhau khóc.

Tôi hỏi đến vị trí lớp học của Giang Tự, đi về phía bên kia.

"Giang Tự Giang Tự," mấy nữ sinh tiến lại gần, "Chụp ảnh chung! Sau này ra ngoài khoe khoang trong lớp có một anh chàng đẹp trai!"

"Có nể mặt không!" Các cô gái cười nói.

"Có thể." Giang Tự cười cười.

Các cô gái hoan hô một tiếng, vội vàng kêu những người khác tới chụp ảnh.

Tôi đứng bên cạnh một cái cây, trong mắt hiện lên ý cười.

"Nhất định là cậu nha A Tự." Bạn cùng lớp cười đùa nói, "Đổi thành những người khác cũng không có mặt mũi này. "Giang Tự bất đắc dĩ đưa tay nắm lấy cổ cậu ta, "Đánh nhau không? ”

Bạn cùng lớp vội vàng cầu xin tha thứ, ánh mắt lung tung, nhìn thấy tôi.

"Ai anh Sầm!"

Giang Tự cũng nhìn qua, thấy là tôi, buông tay đi tới. Tôi vừa chụp lén em, lặng lẽ bỏ điện thoại xuống.

Mọi người trong lớp đều biết tôi, lúc này đều nhìn về phía này. Các cô gái càng kích động tụ tập lại với nhau, xì xào bàn tán.

"Nhất định phải là em nha Giang Tự." Tôi trêu chọc, "Anh Tự nhân khí năm đó đúng là không giảm chút nào. ”

"Sao anh lại học theo cậu ta." Giang Tự nắm lấy tay tôi, nghe thấy xung quanh vang lên tiếng ồn ào.

Tôi khẽ khịt mũi, cố thoát ra nhưng không được.

"Sao em ngửi thấy mùi chua nhỉ." Giang Tự thấp giọng nói, "Ai thầm ghen. "Tôi không trả lời, âm thầm bóp tay em một cái.

Giang Tự cười vẫy vẫy tay với bạn cùng lớp, "Giúp tớ chụp mấy tấm. "Bạn cùng lớp lập tức điên cuồng tới.

"Anh Tự, tớ cũng muốn."

"Tớ cũng muốn!"

"Còn tớ nữa."

Giang Tự bất đắc dĩ đáp, trong ánh mắt hiện lên ý cười.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của lá cây chiếu xuống, thiếu niên ở đây, có được thanh xuân tươi đẹp nhất.

Vào ngày tôi bước sang tuổi 30, Giang Tự xin lỗi vì phải làm thêm giờ. Em đang trong giai đoạn thăng tiến của sự nghiệp, công ty đang bàn bạc hợp tác, làm thêm giờ là chuyện thường ngày, em luôn bận rộn đến mười, mười một giờ tối.

Tôi tự làm một chiếc bánh, khi tôi trở về nhà, vắng vẻ. Bất đắc dĩ đặt bánh lên bàn trà, tôi mở điện thoại lên.

Bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Không biết khi nào, ánh đèn phòng khách sáng lên, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra. Giang Tự mệt mỏi cởi giày, kéo cà vạt ra, nhìn thấy tôi, đi tới.

"Thực xin lỗi." Em ngồi bên cạnh tôi, hôn môi tôi áy náy. Được em cẩn thận xoa dịu, nỗi thất vọng trong lòng tôi dần tan biến.

Tôi kéo dây buộc bánh ngọt ra, Giang Tự lấy nến, cắm ở trên, cầm bật lửa ở bên cạnh, đốt từng cây một.

Tôi nhìn gương mặt góc cạnh của em, nhìn khuôn mặt hơi mệt mỏi nhưng trông vẫn trẻ trung. Không kìm được sờ sờ khóe mắt mình.

Mặc dù tôi trông trẻ và trông giống như một sinh viên đại học, nhưng vẫn không thể thay đổi thực tế là tôi đã 30 tuổi rồi.

"Giang Tự..." Giang Tự nghe thấy tiếng gọi của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi.

"Anh 30 tuổi…"

Giang Tự ôm lấy tôi, ngậm môi dưới của tôi hôn. Tôi im lặng đáp lại nụ hôn của em.

"Cho dù là 30, 60 hay 90," Giọng nói của em khàn khàn, "Em vẫn sẽ luôn luôn yêu anh."

Tôi mỉm cười chạm vào khuôn mặt của mình. Giang Tự bất đắc dĩ nắm lấy tay tôi, "Mau ước nguyện, nến sắp cháy hết rồi. ”

Tôi gật đầu nhắm mắt lại.

Tôi muốn tôi và Giang Tự bình an, khỏe mạnh.

Chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi.
______________

Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net