Chương 101-102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101: Phí kín miệng.

Đấu Linh đại hội sơ tuyển kỳ thực chính là quần chiến, mỗi 100 người làm một nhóm, cuối cùng còn lại mười người có thể lên cấp vào vòng trong, mấy ngày sau mới là đơn đả độc đấu, tuyển lựa mấy trăm người có thiên phú nhất.

Ly Yên Minh lấy thẻ bài đưa cho Linh Thứu, Linh Thứu tiếp nhận nhìn thấy ba dãy số dài, 15447, 15448, 15449, hẳn là nhóm cuối cùng, bất quá ngược lại cũng hợp ý nàng.

Sau khi Hoàng Thượng với tất cả người đại diện của tám đại gia tộc lục đục trình diện, Đấu Linh đại hội chính thức bắt đầu.

Chỉ thấy ở giữa võ đài Đấu Linh võ hội, một vòng vầng sáng màu trắng bao phủ bên ngoài võ đài, mà vầng sáng này chính là được Trấn Linh Thạch tạo ra, người có thể thông qua, nhưng đấu khí là không thể.

Thứ nhất là để bảo đảm mọi người xung quanh xem trận đấu được an toàn, thứ hai cũng đại biểu chỉ cần bị đánh ra ngoài coi như thua, bất quá thay đổi góc độ suy nghĩ, bị đánh ra vậy cũng xem như được an toàn.

Người chủ trì lần Đấu Linh đại hội này là đồ tôn của Tuyết Tế, hình như tên gì nhỉ, Tài Nguyên, ấn theo bối phận phải gọi Ly Yên Minh là sư bá, Linh Thứu khóe mắt không khỏi co rút, nghĩ đến một nhóm lão đầu tóc trắng bạc phơ đối với nàng hành lễ, sau đó gọi Sư tổ, thật là kinh sợ...

Mà giám khảo, ngoại trừ Vân Thiên, Tài Đức, còn có chính là khi Linh Thứu đi gặp Hoa Dực Ca đụng tới hai nam một nữ kia.

Người chủ trì nói chuyện một chút sau đó nhóm đầu tiên sơ tuyển mới chính thức bắt đầu, số 1 đến số 100 rất nhanh đều đi lên võ đài, mỗi người đều ra quyền sát chưởng, chuẩn bị kích đấu.

Thánh Linh điện ai không muốn vào, nơi đó đại diện cho võ học chí tôn, là vinh quang, ở trong thế giới lấy võ vi tôn này càng đại biểu cho quyền lợi.

Sau một khắc, toàn bộ võ đài Đấu Linh muôn màu muôn vẻ, đấu khí đan xen, đẹp mắt nhưng gần như tàn nhẫn, giữa sân không một ai sẽ hạ thủ lưu tình, tuyệt đối vì lợi ích trước mặt, mọi người đều là ích kỷ.

Linh Thứu quan sát giữa sân chiến đấu, hỗn chiến như vậy nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy, bởi vì nhiều người, rất nhiều công kích rõ ràng là người này, bị thương lại là một người khác, vì lẽ đó mỗi người không chỉ muốn chú ý đối thủ của mình, còn phải chú ý xung quanh thỉnh thoảng sẽ có vài đạo đấu khí vô tình đánh tới.

Rõ ràng có người đã bị thương nặng, vẫn như cũ kiên trì không muốn xuống đài, bởi vì chỉ cần hắn chịu đựng nhiều thêm một giây, hắn liền có thể lưu lại thành một trong mười người cuối cùng.

Tính toán hơn một vạn người (mười ngàn người), mà một trăm người một nhóm, nàng cũng phải xếp tới nhóm một trăm mấy. Không có ba bốn ngày luận bàn là không tới nàng.

"Thánh Linh điện còn có nữ nhân?" Túc Cửu Diệu có chút ghét bỏ mà nhìn giữa sân một nữ tử đấu khí không thấp, nữ tử tựa hồ kinh nghiệm đối chiến vô cùng phong phú, thêm vào đấu khí mạnh mẽ, đúng là đối chiến thành thạo điêu rluyện.

Linh Thứu nhíu mày, không nhịn được chọc ghẹo: "Đều đem Tiểu Ca của ngươi tìm trở về, ngươi tại sao vẫn còn chán ghét nữ nhân chứ?"

Nói đến đây Túc Cửu Diệu mi mắt dựng đứng: "Ngươi còn không nói cho ta biết tại sao trên người hắn lại có mùi son phấn của nữ nhân."

Tuy rằng hắn bị Linh Thứu khế ước, nhưng hắn vẫn không có thói quen luôn xưng hô nàng là chủ nhân, nói thế nào hắn cũng là người, có tôn nghiêm của mình, mà Linh Thứu cũng không có ép buộc hắn, nàng muốn bất quá là không phản bội, nói thật, nàng cũng không thích đạp lên tôn nghiêm của người khác, cho dù nàng có nhiều biện pháp hơn nữa.

Linh Thứu cười khẽ, chớ nhìn dáng dấp hắn hung thần sát khí, thế nhưng nàng vẫn nghe ra trong lời hắn nói đầy thương cảm, ngày  ấy Hoa Dực Ca đi rất vội vàng, nơi nào quản được mùi vị trên người mình, nơi nào còn có tâm tình tắm rửa mới chạy đi chứ.

Mà tại sao trên người Hoa Dực Ca sẽ có mùi hương của nữ nhân, hắn ta chưa nói cho hắn biết sao, vậy nàng có nên tìm cơ hội đi tìm Hoa Dực Ca muốn phí kín miệng mới được? Nghe nói Hoa Dực Ca kia chẳng có gì cả, chỉ có ngân lượng là nhiều thôi!

Linh Thứu nghĩ đến đó thâm trầm nở nụ cười, mà cùng lúc đó, xa ở Cung điện dưới lòng đất Hoa Dực Ca đột nhiên liên tục đánh vài cái hắt xì, hắn làm sao có loại dự cảm xấu thế nhỉ. . .

Một buổi sáng mới so xong năm trận đấu, vừa mới bắt đầu Linh Thứu nhìn vẫn còn trầm tư cân nhắc, học tập các loại thủ pháp đấu khí của người khác, nhưng khi nhìn thấy càng về sau, liên tục nhiều lần cũng là như vậy, còn ngồi như thế nữa, không bằng nàng tìm một chỗ cố gắng thực tập đối chiến một chút.

Nghĩ như vậy, Linh Thứu không có ý tốt dời mắt nhìn về phía hai người bên cạnh: "Nếu không, chúng ta tìm một chổ thích hợp, các ngươi cùng ta luyện tay nghề một chút đi?"

Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu liếc mắt nhìn, rất có ăn ý lắc lắc đầu.

"Ta nghe nói Tề Dự quốc có một ngọn núi, gọi là Đại Bi sơn, nơi đó có rất nhiều ma thú cao cấp, chúng ta có thể đi xung quanh luyện tập." Túc Cửu Diệu thành khẩn nói, tôn nghiêm của hắn không cần cũng chẳng sao, hắn mới không muốn cùng nữ quái vật này đánh nhau đâu! Nơi nào kêu luyện tập! Rõ ràng là đơn phương bị ngược a!

Túc Cửu Diệu vừa nói xong, Ly Yên Minh liền quăng tới một ánh mắt tán dương. "Tiểu Túc nói không sai, sư tổ, chúng ta đi nơi đó luyện đi! Nghe nói nơi đó sở dĩ gọi là Đại Bi sơn, cũng bởi vì có rất nhiều lính đánh thuê đều ở nơi đó tang mệnh! Hài cốt nhiều nhất, tất nhiên là nhiều bi thương."

Một tiếng Tiểu Túc làm cho Túc Cửu Diệu trên trán gân xanh nhô lên, Cung điện dưới lòng đất vốn là thấp hơn Thiên Sát một chút, thêm vào chuyện hắn ta biết hắn bị nữ nhân này khế ước, hết lần này đến lần khác không đánh lại hắn ta! Đáng ghét, quả nhiên không đáng yêu bằng Dực Ca của hắn.

Linh Thứu hé mắt, Đại Bi sơn? Ma thú cấp cao? "Tại sao chỉ là đi xung quanh bên ngoài?"

Túc Cửu Diệu như vô tình liếc mắt quét qua nàng một chút: "Bên ngoài cũng rất lợi hại!"

Thật sao? Linh Thứu nhìn về phía Ly Yên Minh, chỉ thấy hắn cũng hùa theo gật gật đầu. Được! Vậy nàng đi nơi đó luyện tập! Nói đi là đi, Linh Thứu lập tức liền mang theo Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh rời đi Đấu Linh đài, may là bọn hắn ngồi ở phía sau, không có người nào chú ý bọn họ.

Nhưng mà không người nào không có nghĩa là không có ai, hầu như là khi ba người vừa rời đi chỗ ngồi, cùng lúc đó Lãnh Mộ Hàn liền ngẩng đầu lên như vô tình nhìn lại, nhìn bóng lưng Linh Thứu một lúc lâu mãi đến tận không nhìn thấy người, hắn mới đút kết ra một kết luận, quả nhiên a, hắn quá nhớ Linh Nhi nhà hắn mà.

Từ Tinh Tinh cũng chú ý động tĩnh bên này, xem bọn người Linh Thứu đi rồi, phất phất tay, mấy tên hộ vệ bên người ngay lập tức biến mất.

Ba người Linh Thứu đi ra không bao lâu, Túc Cửu Diệu lạnh lùng mở miệng nói: "Có muốn diệt bọn họ liền không?."

Linh Thứu trợn tròn mắt, sát thủ đúng là sát thủ a, chuyện gì nghĩ đến đều là trực tiếp giết chết, như vậy là không tốt có biết không? Ngược lại bọn họ muốn đi Đại Bi sơn, có thể để cho những cái đuôi kia chết dưới ma trảo của ma thú mà...

May nhờ Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh không biết suy nghĩ trong lòng Linh Thứu, bằng không nhất định sẽ trực tiếp phun một ngụm lão huyết, đều là để bọn họ chết, có khác nhau sao? Tại sao bọn họ lại không đúng?

Kết quả là, những cái đuôi kia liền bị lòng tốt của Linh Thứu mang tới Đại Bi sơn.

Trên núi thỉnh thoảng phát ra tiếng gào của ma thú, giữa ban ngày nhưng cũng khó chặn được âm hàn.

Cảm giác được thời điểm cái đuôi phía sau chuẩn bị muốn rút lui, Linh Thứu ngoắc ngoắc môi, giả vờ lớn tiếng nói. "Nghe nói nội đan ma thú trong núi Đại Bi sơn này một viên liền có thể làm cho đấu khí tăng lên mấy cấp đó!"

Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh nghe đến liền hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nữ nhân, quả nhiên nham hiểm!

Nhưng bọn họ vẫn là rất thích còn phối hợp: "Đúng vậy! Chỉ cần có nội đan, liền không cần lại kém người một bậc rồi!" Túc Cửu Diệu lớn tiếng nói.

Ly Yên Minh âm thầm hướng Tiểu Túc dựng thẳng ngón cái, cũng theo góp vui: "Hơn nữa thi thể ma thú cũng có thể bán được giá cao nha! Đến lúc đó liền phát tài rồi!"

Mấy người đi theo ở phía sau vốn định lui, liền dừng lại, liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ nhìn thấy trong mắt đối phương cũng đầy tính toán.

Không sai, những ma thú kia đều là thứ tốt, tuy rằng đáng sợ, nhưng giá trị không bình thường!

Bọn họ có thể núp trong bóng tối, nếu ba người Linh Thứu thất bại, bọn họ liền trốn, nếu ba người kia thắng, bọn họ lại xuất hiện, khi đó ba người kia đấu với ma thú xong nhất định đã uể oải cũng có thể sẽ bị thương, bọn họ có thể thực hiện được mệnh lệnh của Tiểu thư cũng sẽ dễ dàng từ trong tay ba người đoạt lấy ma thú rồi!

Đến lúc đó trở lại, vừa có thể ăn nói, túi tiền riêng của bọn họ cũng đầy, thậm chí còn có thể nhảy lên một cấp thành cao thủ.

Mấy người mộng đẹp liền không đành rút lui, trái lại hưng phấn dị thường theo sát nhóm người Linh Thứu.

Bên tai đột nhiên truyền đến dị động, Linh Thứu ba người liền trốn, ngoắc ngoắc môi, đồng thời dùng đấu khí đánh xuống ẩn giấu những người đang núp trên cây kia, lắc người một cái cấp tốc ẩn thân.

Những người kia còn không phản ứng kịp liền bị rớt xuống cây, ném tới trên đất, xoa chổ đau mê man sợ rên, lại ngẩn đầu nhìn, nơi nào còn tung tích của ba người kia.

"Đầu, chuyện gì xảy ra?"

"Phỏng chừng là bị bọn họ phát hiện rồi!"

"Vậy bọn họ người đâu?"

"CMN ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây!

"Đầu, ngươi có nghe hay không đến thanh âm gì a?"

"Cái gì thanh. . . Thanh. . ."

Tiếng nói kẹt ở yết hầu, chỉ vì trong rừng đột nhiên xông ra mấy con ma thú, ma thú tàn nhẫn nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, vừa nãy nó đang nghỉ ngơi, liền nghe có người nói muốn nội đan chúng nó, còn muốn bán thi thể của chúng nó, thật là đáng giận a!

Những nhân loại đáng ghét này, vì tư lợi của bản thân hại chết bao nhiêu ma thú! Nó hôm nay nhất định phải làm cho bọn họ một đi không trở lại!

Đầu lĩnh ma thú hét dài một tiếng, sau đó ma thú khác liền nhào tới.

Những người kia căn bản là không kịp phản ứng liền không thể không vận kịp đấu khí phản kháng, so với trận chiến của bọn họ, ba người Linh Thứu có vẻ nhàn nhã hơn nhiều.

Linh Thứu ngồi ở trên nhánh cây, nghiêng người dựa vào thân cây, lúc này mới quan sát Đại Bi sơn, cây cối sum xuê, có lợi cho việc trốn, thêm vào nơi này bao phủ là tầng tầng mây mù, dễ dàng khiến cho người ta lạc lối, mà phía dưới những ma thú này hình như là sài lang, chỉ là thân thể lớn hơn gấp mấy lần mà thôi.

Nhắm mắt cảm thụ xung quanh một chút, một chiêu, chỉ thấy đủ loại lớn nhỏ quỷ hồn ma thú đều bị đưa tới, đương nhiên không thiếu quỷ hồn người.

Linh Thứu vung tay lên, đem những quỷ hồn ma thú kia với hồn người thu vào trong không gian, không sai, quỷ của nàng càng ngày càng đầy đủ, còn những người kia, Linh Thứu lóe lóe con ngươi, lính đánh thuê sao? Vậy hẳn là là hiểu rất rõ những ma thú trong núi rừng này, giữ lại tương lai nói không chắc cũng hữu dụng.

Phía dưới liên tục kêu thảm thiết, Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh nghe được đều không khỏi sởn cả tóc gáy, muốn giúp bọn họ la đau, thật sự, còn không bằng chết trên tay bọn họ...

Không hẹn mà cùng nhìn về phía Linh Thứu, thà rằng tự sát cũng không nên đắc tội nữ nhân này!

Giải quyết xong kẻ xâm lấn, ma thú rất là sung sướng, không chỉ hả giận, còn ăn no nê một trận.

—-O—-

Chương 102: Như tổ tiên.

"No rồi?" Thanh âm ôn nhu đột nhiên vang lên, để cho những ma thú đang đứng đắc ý giật mình, lập tức đứng tại chỗ cảnh giác xem bốn phía.

Quét mắt thi thể trên đất, Linh Thứu cũng không trốn, nhẹ nhàng nhảy một cái liền nhảy xuống cây, Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu theo sát phía sau.

"Ăn no liền đến đi, Ly Yên Minh, Túc Cửu Diệu, các ngươi không cần nhúng tay." Linh Thứu nói liền thôi thúc đấu khí, trước tiên thử nghiệm đấu khí một chút.

Chỉ là trong nháy mắt, bọn ma thú liền đột nhiên cùng nhau nhào tới, nhưng mà chuyện khiến người ta khó mà tin nổi phát sinh, ngay tại Linh Thứu muốn động thủ, những ma thú kia tất cả đều dừng lại, như con chó nằm nhoài trước mặt nàng, còn phát sinh thanh âm ô ô oan ức.

Linh Thứu hoàn toàn không ngờ rằng cử động này của chúng nó, tay không khỏi run lên, suýt nữa gặp phải đấu khí phản hệ, ách, những ma thú này bị cái gì vậy? Chúng nó có biết chúng nó đang làm gì không?

Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu cũng đều sửng sốt, tình huống này là thế nào? Nhưng chờ đợi, những ma thú này vẫn không có bất kỳ dị động nào, ngoại trừ, đối Linh Thứu làm nũng lăn lộn...

Ai có thể nói cho bọn họ biết đến cùng là chuyện gì xảy ra không? Vừa nãy ma thú hung tàn ăn thịt người đâu hết rồi? Còn đang bán manh là sao???

"Này, các ngươi đến cùng có đánh hay không a?" Linh Thứu nhíu mày, cũng mặc kệ những ma thú kia có nghe hiểu được lời của nàng nói hay không, liền bất mãn nói ra.

Vừa dứt lời, bọn ma thú lại ô ô lên, còn đem đầu đáp ở trên mặt đất, vẻ mặt thật là vô tội.

Linh Thứu hết chổ nói rồi, mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu, nhưng bọn hắn cũng là không rõ tại sao, chuyện như vậy bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Linh Thứu nghĩ một hồi, có chút đáng tiếc lắc lắc đầu. "Quên đi, phỏng chừng là có bệnh, chúng ta đi tìm những con ma thú khác đi." Đối với kẻ địch làm nũng lăn lộn đầy đất, không phải có bệnh thì là cái gì?

Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu gật gật đầu, bất quá. . . Nội đan của những ma thú này . . .

Mấy con ma thú tựa hồ nhìn ra hai người thèm nhỏ dãi nội đan của chúng nó, rất có địch ý đối hai người, gầm nhẹ một tiếng, sau đó chạy đến vây quanh bên chân Linh Thứu cọ cọ, còn kêu 'Ô ô', làm nũng, giống như cầu ôm ấp, lại giống như đang cáo trạng.

Linh Thứu thật là ngổn ngang, lắc đầu. "Chúng ta đi nhanh lên đi, bằng không ngày hôm nay liền lãng phí."

Túc Cửu Diệu gật gật đầu. "Vậy những ma thú này có muốn giải quyết nữa không?"

Ly Yên Minh cũng là tán thành. "Tuy rằng bán da thịt ngân lượng không nhiều, bất quá nội đan đúng là thứ tốt."

Linh Thứu nghe vậy nhìn về phía mấy con ma thú bên chân, nhưng thấy những ma thú kia vô cùng đáng thương mà nhìn nàng, không biết tại sao, rõ ràng cao to hung tàn, nàng nhìn lại cảm thấy rất đáng yêu nha, hơn nữa chúng nó cũng không thương tổn nàng, nàng tuy không phải người lương thiện gì, tuy nhiên sẽ không thích giết chóc thành tính.

"Chúng nó chỉ có mấy con coi như bỏ đi, chúng ta đi bên trong nhìn." Không biết có phải là vì thuyết phục Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu hay lhoong, Linh Thứu lại bỏ thêm câu. "Chúng nó đẳng cấp quá thấp, nội đan cũng không có tác dụng gì, không bằng trực tiếp tìm cao cấp chút."

Thiết! Rõ ràng cũng là bởi vì những ma thú kia đối với nàng bán manh, làm cho nàng không nỡ đối với những tên to xác này xuống tay mà thôi! Còn tìm cớ tệ như thế..

Bất quá ở dưới áp bức của Linh Thứu, bọn họ không đồng ý cũng không được.

Vỗ vỗ đầu những ma thú kia, Linh Thứu cùng Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu hoả tốc hướng về bên trong Đại Bi sơn mà đi.

Không lâu sau đó chuyện phát sinh hầu như để Linh Thứu vỡ mộng, gặp phải mấy đợt ma thú như Ly Yên Minh nói đều là trung cấp đỉnh phong, nhưng đều không đợi Linh Thứu ra tay liền ngoan ngoãn bò trên mặt đất, biểu hiện không giống như là thuần phục lắm, mà giống như nhìn thấy... đúng giống như thấy được trưởng bối, tổ tiên vậy, làm cho Linh Thứu thật không biết nói cái gì.

Một phen dằn vặt sau, Linh Thứu vẫn chưa một lần cùng một con ma thú nào giao thủ, nhìn bầu trời  tối dần, ba người không thể làm gì khác hơn là từng người dẹp đường hồi phủ.

Chỉ là trên đường Linh Thứu xem Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu ánh mắt đầy u oán, làm cho hai người cũng hoài nghi Linh Thứu có phải muốn trực tiếp bắt bọn họ luyện tập, liền lấy cớ có chuyện quan trọng xử lý liền biến mất dạng.

Linh Thứu thấy thế cũng tùy bọn họ, trực tiếp triệu ra Quỷ lão đầu, cảm giác hắn sẽ biết chút gì đó.

Quỷ lão đầu vừa ra tới chính là một bộ phiền muộn u oán, Linh Thứu trợn tròn mắt, chính là phiền muộn, muốn u oán cũng là nàng phiền muộn, u oán mới phải?

"Đến cùng chuyện gì xảy ra?" Linh Thứu hướng về địa phương hẻo lánh đi đến, đi tới một con sông nhỏ, tùy ý ngồi trên một tảng đá, đem mặt nạ lấy xuống bỏ vào không gian.

Quỷ lão đầu con ngươi xoay chuyển qua lại, tuy rằng hắn ước ao ghen tị, thế nhưng, hắc hắc: "Nha đầu, ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi có thể hay không cho ta một cái yêu cầu nho nhỏ a?"

Hả? Linh Thứu có chút bất ngờ nhìn Quỷ lão đầu, gật gật đầu. "Lão nói đi."

"Nha đầu, ngươi có nhớ không khi ngươi vừa tiến vào Đại Bi sơn thì thu một đống ma thú tiến vào không gian?" Quỷ lão đầu đầu trộm đuôi cướp ở bên tai Linh Thứu nhẹ giọng nói.

Linh Thứu rất muốn nói, ngươi là quỷ nha, có cần lặng lẽ đối thoại vậy không a... bất quá vẫn là gật đầu một cái: "Vậy lão nói là, chúng nó cảm nhận được hơi thở của tổ tiên chúng, vì lẽ đó coi ta như là tổ tiên của chúng nó?"

"Đúng thế, ma thú cảm quan vốn so với con người nhạy bén, thêm vào những quỷ hồn ma thú kia tụ tập lại, mặc kệ là hơi thở vẫn là từ tính đều hiển hiện rất lớn, vì lẽ đó chúng nó không chỉ không ra tay với ngươi, hay ngươi ra tay với chúng, chúng nó nói không chắc cũng chỉ có thể chịu, ma thú đúng là trung thành đến chết." Quỷ lão đầu gật đầu liên tục, tiếp tục nói.

Nếu như là như vậy, những cảnh tượng ban nãy cũng chẳng có gì lạ.

Vì lẽ đó, có phải là nếu như nàng thu thập càng nhiều ma thú, như vậy liền đại biểu ma thú sẽ không lấy nàng là địch? Nói không chừng coi nàng, lấy nàng vi tôn, chí ít, sẽ không đối địch với nàng?

Ý đồ này âm thầm ở đáy lòng Linh Thứu mọc ra rễ.

"Vậy lão mới vừa nói muốn ta đáp ứng yêu cầu gì?" Linh Thứu tựa hồ đã đoán được một chút.

"Hắc hắc, chính là cho ta một quỷ hồn ma thú đi!" Nói Quỹ Lão Đầu nói ra liền im lặng, sau một lúc, lộ ra chút tưởng niệm. "Nhớ năm đó ta cũng có một con ma thú siêu cấp lợi hại, nhưng mà trước khi ta chết đã giải ước với nó, cũng không biết nó hiện tại ở nơi nào, như thế nào rồi, ngươi coi như cho ta một quỷ hồn ma thú đi, mượn vật tưởng nhớ a!"

Linh Thứu liếc hắn một chút, nàng liền biết hắn đánh chủ ý này, bất quá điều này cũng không phải đại sự gì, hắn là quỹ hồn, hắn không phải cũng là của nàng sao. "Được chính mình chọn đi."

Quả nhiên tối phúc hắc nhất vẫn là Linh Thứu, không chỉ bán ân tình, đến cuối cùng đồ vật vẫn là của bản thân nàng.

Quỷ Lão đầu đương nhiên không biết ý nghĩ trong lòng của Linh Thứu, được Linh Thứu đồng ý, vèo một cái liền trở vào không gian, vui rạo rực đi chọn ma thú.

Linh Thứu vừa muốn đứng dậy liền phát hiện hơi thở khác lạ, đấu khí không trung đánh ra, đấu khí màu đỏ sát qua thân cây chỉ thấy một nam tử cấp tốc từ phía sau cây xoay chuyển đi ra.

Mà nam tử này không phải ai khác chính là Nam Cung Mặc, biểu ca của Lãnh Trạch Phong.

Linh Thứu thu tay lại, nhàn nhạt nói. "Là ngươi."

"Không nghĩ tới Lãnh Trạch Phong tuyển mật thám ra vốn không nhỏ nga." Nam Cung Mặc hơi có hứng thú mà nhìn Linh Thứu, chỉ là hắn đúng là cảm thấy dùng nữ tử như thế làm quân cờ có chút đáng tiếc, chỉ hy vọng tương lai Lãnh Trạch Phong không phải hối hận.

Linh Thứu cười nhạt một tiếng. "Nam Cung công tử thật có nhã hứng, bản phi còn có chuyện quan trọng liền không phiền Nam Cung công tử ngắm núi nhìn sông."

Nàng đối với Nam Cung Mặc không hiểu nhiều, chỉ là biết Lãnh Trạch Phong không thích hắn, tuy rằng lợi ích mặt ngoài của bọn họ đều quấn thành một sợi dây, thế nhưng không có ai đồng ý kém một người khác một bậc, dù cho là biểu huynh đệ đi chăng nữa.

Hắn với Lãnh Trạch Phong bất hòa nàng rất là thích ý, nhưng nghĩ tới hắn với Mộ Hàn là hai phía đối lập, nàng làm sao cũng không cách nào thích người này.

Cảm giác được Linh Thứu xa cách, Nam Cung Mặc hơi hơi kinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net