Chương 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-- Cám ơn bạn khathrine, maitrang và các bạn đã vote cho mình ❤❤❤ để đáp lại tình cảm của các bạn mình sẽ up nhanh truyện hơn... cố gắng nào...

Chương 143 : Tài Huyền bênh vực

"Cẩn thận!" Vài đạo âm thanh kinh ngạc ở dưới đài đồng thời vang lên, Mộ Dung Sùng Tĩnh, đám người Lạc Bân, Lạc Thanh, đầy lo lắng hướng Linh Thứu nhắc nhở.

Mà Linh Thứu hầu như không cần động, đám người Tài Nguyên liền cảm giác được công kích đang kéo tới, cấp tốc xoay người lại phát động đấu khí, dám ở trước mặt bọn họ ngang ngược, đối phương quá làm càn rồi!

Vài đạo đấu khí kia liền như một tấm bình phong thiên nhiên đem bọn họ với Linh Thứu bao quanh ở trong đó, Lạc Vân đánh ra Dị hỏa bị phòng hộ nuốt chửng, mà sức mạnh kia lại là trong nháy mắt bị bình phong phản hệ trở lại, đánh tới trên chính người nàng ta, sức mạnh rất lớn, làm cho nàng ta bắn về phía sau bay ra ngoài.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ, công kích bọn họ không phải người khác, mà là Lạc Vân, xác thực mà nói nàng ta muốn công kích không phải bọn họ, mà là Linh Thứu!

Tài Huyền thấy thế càng bối rối, hắn vừa nãy vẫn chìm đắm trong kinh ngạc khi Linh Thứu luyện đan, hầu như là phản xạ có điều kiện phát ra phòng hộ, nơi nào sẽ nghĩ đến là đồ nhi của mình chứ! Phản ứng lại, liền cấp tốc phi thân tiếp được Lạc Vân.

"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?"

"Ta thấy! Ta thấy! Là Lạc Vân sư tỷ! Nàng vừa nãy dĩ nhiên muốn đánh lén Lạc Linh sư muội!"

"Cái gì? Không thể nào! Lạc Vân sư tỷ mới sẽ không làm chuyện như vậy đâu! Hơn nữa sư tỷ cũng không có động cơ a!"

"Ta cũng nhìn thấy! Ta nhìn thấy! Là thật sự! Hơn nữa ai nói không có động cơ! Sư muội người ta mới tới liền dễ dàng đánh bại nàng, khẳng định là đố kị mà!"

"Ta cũng nhìn thấy! Không nghĩ tới Lạc Vân sư tỷ lại là người như thế! Quá để ta thất vọng rồi! Các ngươi không thấy, vừa nãy nàng chính là dùng Dị hỏa đánh lén nha, nếu không phải có sư thúc sư bá mở ra phòng hộ, Lạc Linh sư muội nói không chừng liền chịu độc thủ rồi!"

Trên đài phát sinh biến cố quá mức đột nhiên, dưới đài không ít người cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền thấy Lạc Vân bay ra ngoài, mà có người nhìn thấy, liền bắt đầu sinh động giảng giải chính mình chứng kiến thế nào..., lại căm phẫn sục sôi đồng lòng chỉ trích Lạc Vân.

Mà bọn họ cũng là thật không có ngờ đến, Lạc Vân sẽ bởi vì bị thua mà muốn động thủ giết đối phương, lại nghĩ tới các nàng lập xuống sinh tử khế ước, với việc khi Tài Nguyên hỏi Linh Thứu việc này, nhớ đến vẻ mặt Linh Thứu lúc đó, thì càng thêm kết luận Lạc Vân là sớm có dự mưu.

Thêm vào mọi người khi kể lại thì thêm mắm dặm muối, trí tưởng tượng phong phú, trong nháy mắt, dưới đài trách cứ Lạc Vân âm thanh càng lúc càng lớn hơn, nhưng trong giọng nói vẫn còn có chưa tin tưởng.

Lạc Vân vẫn là luôn là nữ thần thánh khiết mỹ lệ trong lòng bọn họ, làm sao lại có ý tưởng ác độc như vậy chứ, lại ái mộ hư vinh như thế! Thua liền thua, bọn họ cũng chỉ cảm thấy Linh Thứu quá biến thái, dù sao viện luyện đan như thế không phải người bình thường có thể làm được, bọn họ vẫn như cũ ngưỡng mộ Lạc Vân, nhưng mà bây giờ Lạc Vân làm như vậy, thật sự để bọn họ xem thường.

Đám người Lạc Bân nơi nào sẽ buông tha cơ hội tốt như vậy, đi đầu hô lớn phải lấy lại công đạo cho Linh Thứu, tuy rằng bây giờ người bị thương là Lạc Vân, nhưng mà nàng ta động cơ không thuần a! Cái kia không thể nói nàng là người bị hại, chỉ có thể nói là nàng đáng đời! Nhiều con mắt như vậy, nàng đừng hòng mơ tưởng thoát tội.

Tài Huyền tiếp được Lạc Vân sau, lập tức giúp nàng che chở tâm mạch, đồng thời cầm không ít thượng đẳng đan dược đút cho Lạc Vân, mãi đến khi nghe được phía dưới phẫn nộ, giận tái mặt.

Quá độ lo lắng để hắn suýt chút nữa quên việc này, chỉ là, nhìn Lạc Vân giờ khắc này suy yếu như thế, Tài Huyền vẫn là đè lại lời trách cứ, quan tâm nói. "Vân nhi, như thế nào, có tốt hơn chút nào không?"

Lạc Vân phát động công kích kèm thêm Dị hoả có thể nói muốn một kích trí mạng Linh Thứu, tự nhiên là sẽ không hạ thủ lưu tình, bởi vậy phản hệ đến trên người chính mình, sức mạnh kia chỉ có hơn chứ không kém, nhất thời bên trong ngực khí huyết sôi trào, nếu không phải có Tài Huyền kịp thời đan dược cứu mạng, bảo vệ tâm mạch, sợ là nàng sớm liền chết ngất rồi.

Nghe được Tài Huyền hỏi, Lạc Vân lắc lắc đầu, trong mắt nhất thời nổi lên nước mắt, để cho mình nhìn qua càng oan ức một ít.

Nàng bị đánh bay ra, trong nháy mắt đó nàng liền biết nàng thất bại rồi, mà thanh âm phẫn nộ hò hét của những người kia càng làm cho nàng không còn đất dung thân nữa, nàng cố gắng làm lâu như vậy, duy trì hình tượng cùng tất cả nỗ lực đổi lấy thành công, liền đều mất sạch.

Đáng hận nhất chính là kẻ cầm đầu kia bây giờ còn rất tốt đứng ở nơi đó, nàng không cam lòng, cũng không cho phép, chỉ là bây giờ làm gì khác đều càng gây bất lợi cho nàng, nàng muốn lời đầu tiên liền bảo toàn chính mình mới được.

Lạc Vân cố ý lại là khụ hai tiếng, vẫn cứ làm cho khí huyết bất ổn lên, khóe miệng tràn ra chút tơ máu, thêm vào nàng vẻ mặt suy yếu, ngược lại thật sự là để Tài Huyền càng sốt ruột hơn.

Đám người Tài Nguyên sắc mặt đều không hề tốt đẹp gì, nhưng hôm nay bị thương chính là Lạc Vân, mà nàng lại là đệ tử đắc ý nhất của Tài Huyền, bọn họ trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng Tài Pháp mặc kệ, giận dữ đi lên trước. "Không chết sao? Không chết liền giải thích cho chúng ta biết hành vi lúc nãy của ngươi đi?"

Tài Huyền nghe liền không vui: "Ngươi không thấy Vân nhi hiện tại bị thương nặng sao!"

"Bị thương nặng thì làm sao? Bị thương là có thể cho rằng vừa nãy chẳng có chuyện gì đã xảy ra sao?" Tài Huyền nói chưa dứt lời, Tài Pháp càng là tức, nếu không phải vừa nãy bọn họ vây quanh Linh Thứu, đồ nhi của hắn chính là không chết cũng là trọng thương rồi!

"Sự tình vẫn chưa biết rõ! Ai cũng không có quyền nói chuyện này là ai sai!" Tài Huyền bênh vực Lạc Vân, nàng là đệ tử của hắn, hắn tin tưởng nàng làm người!

Tài Pháp cười lạnh một tiếng. "A, chưa biết rõ? Còn muốn thế nào mới làm rõ ràng! Muốn nàng thực hiện được, hại chết đồ đệ của ta mới coi như biết rõ sao? !"

"Ta tin tưởng Vân nhi sẽ không vô duyên vô cớ công kích nàng ta!" Tài Huyền nói liền nhìn về phía Linh Thứu, dường như Linh Thứu giở trò gì đó.

Tài Pháp thấy hắn có thâm ý khác, nhất thời tức giận, khinh bỉ trừng mắt nhìn Lạc Vân một chút. "Ai nói nàng là vô duyên vô cớ? Ta nhìn chính là nàng ta đố kị đồ nhi của ta mạnh hơn nàng nhiều! Mấy chục viên với ba viên nha chênh lệch lớn cỡ nào, chậc chậc, chính là một trời một vực a! Huống chi đồ đệ của ta luyện chế ra đan dược cấp bậc đều so với nàng cao hơn mấy chục lần! Ngươi nói nàng có phải là vô duyên vô cớ hay không?"

"Ngươi!" Tài Huyền tức giận đỉnh điểm, một mực lại không tìm được lời phản bác, kỳ thực hắn cũng không biết Lạc Vân tại sao muốn làm như thế, nhưng mà hắn chính là cố chấp tin tưởng đồ đệ, ở trong ấn tượng của hắn, Vân nhi sẽ không có khuyết điểm, tuyệt đối sẽ không bởi vì đố kị mà hại tính mạng người khác!

Tài Pháp còn muốn nói gì nữa, Linh Thứu đứng dậy. "Sư phụ không nên sinh khí, kỳ thực Lạc Linh không hề để tâm nàng vì sao công kích Lạc Linh."

Tài Pháp trừng mắt nhìn nàng một chút, hắn ở đây vì nàng bị hại mà đòi lại công lý, dựa vào lí lẽ biện luận, nàng ngược lại tốt lắm, đi ra nói nàng không thèm để ý!

Linh Thứu mỉm cười nhìn hắn, hắn hôm nay bảo vệ nàng, nàng cũng rất bất ngờ.

Nhìn về phía Lạc Vân. "Tuy rằng ta không tính toán chuyện ngươi công kích ta, thế nhưng quy tắc tỷ thí vẫn là nên giữ lời, ngươi thua rồi, cởi quần áo đi, xem ở ngươi bị thương, ta có thể cho ngươi đan dược chữa thương tốt nhất chữa trị vết thương, bảo đảm ngươi lập tức liền có thể đứng lên nga!" Nói xong thật lấy ra một viên thượng phẩm đan dược chữa trị vết thương, thẳng đem Lạc Vân suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết.

Linh Thứu tay bắn ra, đan dược trực tiếp rơi vào trong miệng Lạc Vân, đan dược vào miệng tức tan, Tài Huyền với Lạc Vân hai người kinh hãi.

"Ngươi cho ta ăn cái gì!" Lạc Vân sờ cổ họng, muốn ho nhưng ho không ra, Tài Huyền cũng là vội vàng nắm chặt tay Lạc Vân đè xuống kinh mạch, đến khi phát hiện thật sự không ngại mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ta nói rồi, có thể bảo đảm ngươi lập tức đứng lên nha, vì thế ngươi không cần lại lo lắng thương thế quá nặng không có khí lực làm tròn lời hứa." Linh Thứu hiểu ý liền giải thích cặn kẽ.

Tài Huyền sắc mặt vốn tốt hơn một chút, khi nghe thấy Linh Thứu nói nửa câu sau thì đen kịt lại.

Lạc Vân oán hận nhìn Linh Thứu, sau đó hai mắt nước mắt lưng tròng hướng về Tài Huyền bên cạnh né tránh, oan ức cực kỳ. "Sư phụ..."

Tài Huyền rất là đau lòng, hắn một đời không có con cái, Lạc Vân liền giống như nữ nhi ruột thịt của hắn vậy, cái gọi là một ngày vi sư cả đời vi phụ, hắn há có thể nhìn con gái của mình cởi quần áo ở trước mặt mọi người chạy một vòng Thánh Linh điện chứ!

Mà ở trong lòng hắn, Linh Thứu đưa ra đánh cược như vậy đúng là phẩm tính không tốt, vỗ vỗ lưng Lạc Vân, một mặt uy nghi. "Vân nhi chớ sợ, có sư phụ, xem ai dám vọng động!"

Linh Thứu nheo mắt lại, nàng chẳng quan tâm với bất kỳ người nào, thế nhưng đối với người vừa bắt đầu liền tới cửa khiêu khích nàng, còn muốn hại nàng, nàng không phải quả hồng mềm. Ai muốn đến ức hiếp đều chịu, nhưng cũng có loại người chính là được giáo huấn, cũng thay đổi không được, ngược lại sẽ làm trầm trọng thêm.

Lần này, nàng không chỉ muốn để tất cả mọi người biết, càng muốn xui khiến Lạc Vân tới đối phó nàng, là cho người khác biết nếu như còn dám khiêu khích nàng, nàng tuyệt đối sẽ không lại nương tay nữa! Nàng không có thời gian cùng những nữ nhân này đùa giỡn thủ đoạn!

Linh Thứu xoay người hướng phía dưới đài lớn tiếng nói. "Đấu Đan thua, người thua phải như thế nào?"

"Cởi quần áo chạy một vòng Thánh Linh điện!"

"Cởi quần áo chạy một vòng Thánh Linh điện!"

Mọi người phía dưới vừa nghe đều đồng thời trả lời, âm thanh so với Linh Thứu càng to lớn hơn.

Linh Thứu lúc này mới nhìn về phía Lạc Vân. "Nghe được đi, còn muốn ta lại hỏi bọn họ một tiếng nữa không? Vẫn là nói, ngươi muốn quỵt nợ?"

Tài Huyền thình lình quát lên. "Được rồi! Danh tiết của nữ tử há cho phép ngươi xem như chuyện cười sao! Tài Pháp, đây chính là cách ngươi dạy đồ đệ!"

"Ha? Đồ đệ của ngươi công kích người khác trước, các ngươi thua lại muốn chơi xấu, còn không thấy ngại nói đồ đệ của ta? ! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là sư huynh của ta là ta sợ ngươi!" Tài Pháp nổi giận.

Đám người Tài Nguyên nhìn nhau, kéo Tài Pháp đang nổi bão lại.

Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy việc đánh cược này quá đáng, nhưng mà nếu lúc trước hai người đều thỏa thuận rồi, cũng đều công bố, liền phải tuân thủ! Bằng không trước tỷ thí thì tại sao không nói? Không phải là tự tin, cho rằng người thua chính là đối phương sao? Nếu lúc trước muốn bố trí đối phương, hiện tại nên thoải mái nhận đi!

Làm trọng tài, Tài Nguyên không nhìn nổi nữa cũng đứng dậy lên tiếng, nhìn Tài Huyền không đồng ý lắc lắc đầu. "Sư đệ, đã thua nên nguyện thua cuộc, nếu người trong cuộc trước khi đấu Đan không có phản đối, như vậy thắng bại đã phân, một bên thua liền nên tuân thủ."

"Nhưng mà..." Tài Huyền cũng biết là đạo lý này, thế nhưng danh tiết của nữ tử một khi phá huỷ liền không cách nào bổ cứu được, nhìn lại đồ nhi của hắn, hắn thực không đành lòng, nhưng hắn đối với Đại sư huynh, từ trước đến giờ đều kính trọng, chỉ phải chấp nhận. "Được."

"Sư phụ..." Lạc Vân không thể tin tưởng ngẩng đầu nhìn Tài Huyền.

Tài Huyền an ủi nàng một chút, sau đó hướng Tài Nguyên nói. "Nếu quy tắc chỉ nói là, một bên thua cởi đồ chạy quanh Thánh Linh điện một vòng, như vậy nói cách khác, cũng không có quy định nhất định phải có người xem?"

Tài Nguyên hiểu rõ, gật gật đầu, điều này cũng có thể xem là một phương pháp lưỡng toàn.

Tài Huyền thấy vậy, lúc này mới xoay người hướng về mọi người phía dưới nói. "Chúng đệ tử nghe lệnh! Lập tức về chỗ ở của chính mình! Không có mệnh lệnh không cho mở cửa!"

Tài Huyền rõ ràng là bắt được lỗ thủng trong đó, mọi người phía dưới đều vô cùng bất mãn, thứ nhất mình không thể nhìn đã mắt, thứ hai là cách làm này quả thật là chơi xấu quá mà!

Mọi người tức giận bất bình không ngừng ồn ào, Linh Thứu cũng chẳng lo lắng nàng ta gian trá, mỉm cười nhìn qua Lạc Vân đang vui mừng, không cho người khác đi ra ngoài, như vậy.. còn có quỷ nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net