Chương 157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Dầm mưa.

Hắn không muốn đi hoài nghi nàng, thật sự không nghĩ muốn, nhưng mà nàng đột nhiên như vậy để cho hắn cảm thấy có loại cảm giác không bắt được, thật giống như..., nàng sẽ rời hắn đi, để cho hắn rất bất an, tha thứ sao? Ha ha, không, nhất định sẽ không, hắn sẽ không tha thứ nàng, bởi vì hắn căn bản là không cách nào hận nàng, không cách nào oán nàng, hắn đối với nàng cũng chỉ có yêu, nồng đậm đến mức hắn hầu như quên mất yêu chính mình.

Đêm, Lãnh Mộ Hàn hầu như mà muốn Linh Thứu cả đêm, muốn cùng nhau kết hợp đến tận xương tuỷ, dường như chỉ có ở thời điểm tựa sát vào nàng ôm chặt nàng trong lồng ngực mình, hắn mới có thể chứng thực hắn còn nắm giữ nàng. Bọn họ thân mật khắng khít như vậy không phải là trong mơ.

Lãnh Mộ Hàn rất là mãnh liệt, Linh Thứu cẩn thận mà che chở bụng, đem linh lực toàn bộ tập trung ở dưới bụng, để tránh khỏi xung kích quá mạnh thương tổn đến hài tử, hơi nhắm mắt lại cảm thụ Mộ Hàn yêu, liền để nàng tùy hứng một lần đi, liền một lần như vậy thôi...

Ngày hôm sau, Linh Thứu đi tìm Nam Cung Mặc, Nam Cung Mặc cũng không có về Dập Nham quốc, mà là vào ở trạm dịch trước kia Tề Dự quốc an bài cho hắn, hắn đã nói hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, tất nhiên là sẽ không nhanh như vậy liền dễ dàng rời đi.

Mà khi nhìn thấy Linh Thứu một khắc đó, Nam Cung Mặc rất là kinh hỉ, hắn xưa nay không nghĩ tới nàng sẽ chủ động tìm gặp hắn.

"Linh Thứu?" Nam Cung Mặc nghe được hạ nhân bẩm báo, vội vàng từ trong gian nhà đi ra.

Linh Thứu hướng hắn gật gật đầu, Nam Cung Mặc không ngừng được hưng phấn trong lòng, nhìn tỳ nữ bên cạnh nói. "Còn không mau đi chuẩn bị trà!"

"Nàng hôm nay tìm ta là...?" Có phải là nghĩ thông suốt nguyện ý cùng ta trở lại? Nam Cung Mặc nửa câu sau cũng không có nói ra, chỉ là chờ mong mà nhìn Linh Thứu.

"Ta là tới đây muốn cùng ngươi làm một cuộc giao dịch." Linh Thứu một câu nói liền lập tức đánh vỡ Nam Cung Mặc chờ mong.

Nam Cung Mặc nụ cười trên mặt cứng đờ, trong lòng hơi trầm xuống, vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng xem khuôn mặt Linh Thứu vô cùng nghiêm túc, chung quy vẫn là không cách nào quyết tâm từ chối được.

Nam Cung Mặc tựa tiếu phi tiếu mà ngã về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, nâng chung trà lên thổi thổi, tựa hồ nhất thời lại trở về dáng vẻ ban đầu khi Linh Thứu thấy hắn. "Nói nghe một chút."

Linh Thứu cũng không thèm để ý hắn biến hoá ra sao. "Ta muốn ngươi giúp ta nói dối một việc."

Nam Cung Mặc nhíu mày, hứng thú nói. "Nói dối việc gì?"

"Mang một nữ tử có thân hình giống với ta." Linh Thứu dừng một chút. "Cùng nhau về Dập Nham quốc."

Nam Cung Mặc tựa hồ cũng nghi hoặc không hiểu ý nàng. "Ý của nàng là?"

"Làm cho tất cả mọi người cho rằng, ta đi theo ngươi, thế nhưng không có chứng cứ chứng minh, người kia chính là ta." Linh Thứu giải thích, cuối cùng lại bỏ thêm một câu. "Trọng yếu nhất, là để Mộ Hàn cho rằng là như thế."

Nam Cung Mặc nhíu mày, cho Lãnh Mộ Hàn ngột ngạt hắn rất tình nguyện, nhưng mà cách làm này của nàng quá không bình thường, nàng chính là vì Lãnh Mộ Hàn mới không muốn đi cùng hắn, hiện nay lại vì chuyện gì lại để cho nàng làm như thế? Còn phải hao tâm tổn trú lớn như vậy để lừa hạt Lãnh Mộ Hàn? Trong lòng có loại dự cảm xấu. "Nàng muốn làm gì?"

"Cái này ngươi không cần phải để ý đến." Linh Thứu nhẹ nhàng trả lời. "Để báo đáp lại, ta sẽ đưa ngươi một trăm viên cực phẩm đan dược."

Một câu 'Ngươi không cần phải để ý đến' làm cho Nam Cung Mặc giận tái mặt, thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng có việc cầu hắn, cũng là cơ hội duy nhất hắn có thể ra giá, Nam Cung cười cười. "A, một trăm viên cực phẩm đan dược sao? Cái này xác thực rất mê người, thế nhưng nàng nên biết, một khi để Lãnh Mộ Hàn hiểu lầm ta mang nàng đi, bản thân ta sẽ chịu không ít phiền phức."

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Lúc trước hắn nói muốn dẫn nàng đi, cũng chưa từng nói hắn sợ những phiền toái này, hiện tại hắn nói như thế đơn giản chính là muốn tăng giá thôi, Linh Thứu cũng không vòng vo.

"Ta muốn nàng theo ta ba năm." Nam Cung Mặc ngoắc ngoắc môi, hắn cũng không cảm giác mình so với Lãnh Mộ Hàn kém bao nhiêu, mà Lãnh Mộ Hàn sở dĩ được trái tim của nàng đơn giản là hắn ta gặp nàng sớm hơn hắn thôi, nếu như cho hắn ba năm, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định có thể để cho nàng yêu hắn!

Điều kiện này của Nam Cung Mặc làm cho Linh Thứu ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ đưa ra điều kiện như vậy. "Ngươi cần gì phải như thế?" Cần gì chấp nhất vì nàng? Nàng kỳ thực thật sự bất quá là một nữ tử bình thường, chỉ là muốn bảo vệ người mình quan tâm thôi.

"Đây là điều kiện của ta." Nam Cung Mặc nói xong, thấy Linh Thứu nhíu mi nhưng lại không có trả lời, trong lòng có chút không chắc chắn, lẽ nào nàng không muốn? "Một năm, cũng chỉ muốn một năm, không thể ít hơn nữa!"

Linh Thứu nhìn hắn, thở dài. "Được, chỉ là một năm này do ta quyết định."

"Có thể!" Nam Cung Mặc chỉ lo Linh Thứu đổi ý, liền đáp ứng nói.

Linh Thứu gật gật đầu, nhìn sắc trời một chút, còn rất sớm nha, mà trong lòng nàng trước sau nặng nề khó chịu. "Chúng ta đánh một ván cờ đi?"

Nàng không muốn trở về, hoặc là nói nàng không biết làm sao đối mặt với Mộ Hàn, nàng không thể thẳng thắn với Mộ Hàn, nếu như nàng thật sự thẳng thắn nói ra tất cả, nhất định Mộ Hàn sẽ vì nàng mà bị mọi người xa lánh còn có thể gặp được nguy hiểm, nàng đã hại chàng một đời, không thể hại chàng một đời nữa, nhưng mà nhớ đến ánh mắt hôm qua Mộ Hàn xem của nàng, cảm giác ưu thương, thất lạc, sợ sệt kia, đều làm cho nàng mỗi khi nhớ tới liền đau thắt...

Nam Cung Mặc còn tưởng rằng nàng sẽ nói sắc trời không còn sớm phải đi về, nào ngờ nàng sẽ muốn hắn cùng nàng chơi cờ, nhất thời có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. "Hay, hay a, người đến! Nhanh cầm cờ!"

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Linh Thứu tay cầm cờ đen tâm thần lại luôn không yên, Nam Cung Mặc từ lâu phát hiện nàng mất tập trung, đây đã không biết là bao nhiêu lần nàng thất thần rồi, chẳng lẽ là do mang thai?

"Có muốn nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục không?" Nam Cung Mặc hỏi, đối với hài tử trong bụng nàng, hắn vẫn là rất lưu ý, chỉ là bọn hắn hiếm thấy ngồi chơi cờ như vậy, hắn không muốn nói thêm gì đó mà phá hoại bầu không khí ở chung lúc này.

Linh Thứu nghe được âm thanh của Nam Cung Mặc, tỉnh táo lại, cười lắc lắc đầu, nhìn về phía bàn cờ, một lát sau lại nở nụ cười, đem quân cờ để vào trong hộp cờ. "Ngươi kỳ thực không cần nhường ta."

Liền tài đánh cờ của nàng, trong lòng chính nàng rõ ràng nhất, huống chi tâm tư của nàng căn bản không ở đây, mà hiện tại cục diện này, rõ ràng thấy thế nào đều là nàng thắng, hắn đây là muốn tốn bao nhiêu tâm tư vì nàng bố cục đây...

Nam Cung Mặc thấy Linh Thứu cuối cùng cũng cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng không biết ngày hôm nay nàng không thích hợp cỡ nào đâu, đều không giống bộ dáng ngày thường tự tin ngạo nghễ kia. "Ta cũng không có nhường nàng, tuy rằng ta mất thành trì, nhưng mà ta lại công tâm, nàng có biết nàng cả ngày hôm nay, đều không cười qua không?."

Linh Thứu tay đang thu cờ dừng một chút, rất rõ ràng sao, nhưng mà, nàng thật sự đúng là không cười nổi, Lãnh Mạc Trần, Linh Thứu nhắm mắt lại, vốn cho là diệt trừ Lãnh Trạch Phong xong, liền có thể từ đây gió êm sóng lặng, là nàng quá ngây thơ, dù cho nàng sống lại một đời, cũng chung quy chạy không thoát bốn chữ 'Thế sự vô thường'.

"Chúng ta tiếp tục đi." Linh Thứu đem quân cờ thu lại vào hộp, bàn cờ khôi phục một mảnh trống không...

"Trời mưa..." Không biết qua bao lâu, Nam Cung Mặc đột nhiên nhìn ngoài cửa sổ nói, sau đó trêu đùa nhìn Linh Thứu. "Xem ra nàng hôm nay là không thể quay về."

Mà giờ khắc này ở cửa lớn Thái tử phủ, Lãnh Mộ Hàn đã đứng đó hơn nửa canh giờ.

Thiệu Ngôn giơ cái ô vội vã chạy tới. "Thái tử điện hạ, đi vào chờ đi, trời mưa lớn rồi."

Là bởi vì đêm qua hắn quá thô bạo rồi sao, thế nên Linh Nhi tức giận rồi? Hắn vừa hạ triều liền trở lại, không thấy nàng chỉ cho rằng nàng chỉ là đi ra ngoài đi một chút, thế nhưng đợi liền chính là một ngày, hiện ở bên ngoài lại bắt đầu mưa, nàng đến cùng đi nơi nào? Có thể gặp phải nguy hiểm rồi hay không?

Không được, hắn muốn đi tìm nàng. "Thiệu Ngôn, ngươi mang một nhóm người đi phía tây đi tìm."

"Vâng! Thuộc..."

"Không cần tìm!" Thiệu Ngôn còn chưa nói xong, liền bị một thanh âm đánh gãy, Lãnh Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn qua, chính là Mộ Dung Sùng Tĩnh.

"Nàng đi tìm Nam Cung Mặc." Mộ Dung Sùng Tĩnh đi tới trước mặt Lãnh Mộ Hàn, mặt sau còn có Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương.

Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương nhìn Lãnh Mộ Hàn một chút. "Đây là người chúng ta tận mắt nhìn thấy, nàng từ sáng sớm đi vào, liền vẫn chưa hề đi ra."

Lãnh Mộ Hàn chỉ là mắt lạnh nhìn bọn họ. "Các ngươi theo dõi nàng?"

"Chúng ta đây là vì để cho ngươi thấy rõ bộ mặt thật của nàng!" Mộ Dung Sùng Tĩnh tay nắm chặt, kỳ thực nói hắn là muốn cho Lãnh Mộ Hàn nhận rõ, không bằng nói là hắn đang thuyết phục chính mình, để cho mình thấy rõ, để cho mình đối với nàng không cần lại có thêm bất kỳ tưởng niệm cùng không đành lòng nào nữa.

"Nàng là nữ nhân của ta, nàng thế nào, không tới phiên người khác quơ tay múa chân." Lãnh Mộ Hàn lần đầu tiên nghiêm túc nói với Mộ Dung Sùng Tĩnh, tay phất cái ô mà Thiệu Ngôn đang thay hắn che mưa. Lãnh Mộ Hàn xoay người lên ngựa, liền xông ra ngoài.

Trạm dịch, hạ nhân đi vào, ở bên tai Nam Cung Mặc nói gì đó, Nam Cung Mặc con ngươi lóe lên, phất tay khiến người ta lui ra.

"Ngươi có chuyện bận sao?" Linh Thứu hỏi.

Nam Cung Mặc lắc đầu. "Không ngại, hiếm thấy có thể thả lỏng mà  chơi cờ, rất tốt."

Hai người chơi cờ một đêm, mãi đến tận bình minh, mưa to dần nhỏ, Linh Thứu lúc này mới đứng lên, một đêm không ngủ làm cho nàng có chút uể oải. "Ta nên đi."

Nam Cung Mặc đứng lên theo, còn có chút không muốn nàng đi, nhìn sắc trời bên ngoài dần sáng, thời gian, trải qua thật nhanh. "Nàng phải nhớ một năm ước hẹn đó."

Linh Thứu cười cười. "Được." mà ý cười này khi nàng mở cửa sau lại cứng đơ ở trên mặt, Mộ Hàn...

Giờ khắc này Lãnh Mộ Hàn, sắc mặt rất là khó xem, dầm một đêm mưa để hắn nhìn qua rất là chật vật, mặt với môi đều bị nước mưa ngâm mà trở nên trắng bệch, hắn cứ như vậy thẳng tắp mà nhìn cửa, nhìn Linh Thứu mở cửa, nhìn trên mặt nàng cười yếu ớt.

"Linh Nhi." Lãnh Mộ Hàn âm thanh có chút khàn khàn, Linh Thứu thầm giật mình, vội vàng đi tới, vuốt lên mặt hắn, nhìn cả người quần áo đều ướt đẫm, Trời ạ! Hắn đứng ở chỗ này bao lâu rồi!

"Chàng tại sao lại ở chỗ này?" Linh Thứu khi chặm tới mặt Lãnh Mộ Hàn, nhiệt độ nóng rực kia hiển nhiên không bình thường. "Trên người chàng thật nóng, chàng..."

Lãnh Mộ Hàn không chờ Linh Thứu nói xong liền mạnh mẽ mà đem nàng ôm vào trong lòng, hắn đột nhiên rất sợ, sợ hãi Mộ Dung Sùng Tĩnh nói chính là thật sự, sợ hãi vẫn cho tới nay nàng biểu hiện ra yêu thương đều là đang diễn trò, sợ sệt nàng thật sự sẽ rời hắn đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net