Chương 180:Phân Tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 180 : Phân tranh.

Chạng vạng, theo một tiếng sắc bén âm thanh vang lên, Lãnh Mộ Hàn và Linh Thứu bước vào đại điện, tuy rằng Linh Thứu còn chưa chính thức làm lễ sắc phong, nhưng mà nàng đã sớm được ngầm thừa nhận, vì lẽ đó một tiếng hoàng hậu này, cũng không có người dám đem ra nghi vấn, cũng không dám nói ra.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Trong đại điện văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, những người đại gia tộc thì đứng dậy hướng hai người hơi khom lưng tỏ vẻ lễ độ.

Linh Thứu tuy là lần đầu tiên lấy thân phận hoàng hậu tiếp nhận mọi người hành lễ, nhưng cũng không lộ vẻ hốt hoảng hay cẩn trọng, có chẳng qua là ung dung và cùng bẩm sinh đã mang theo khí chất bễ nghễ.

Lãnh Mộ Hàn đã quen tình hình như vậy, một lòng dìu Linh Thứu, sợ nàng không cẩn thận đụng tới, liền một cái ánh mắt đều không có bố thí cho đám người hai bên, mà cái này cho là tác phong của vương giả, Linh Thứu biết hắn đây là đang oán bọn họ từng đối với nàng động thủ đây mà, bằng không liền lấy tính tình hờ hững của Mộ Hàn, kiên quyết sẽ không cho các đại thần sắc mặt.

Việc này ở trong mắt người khác có lẽ là uy nghi của hoàng đế nhưng mà ở trong mắt Linh Thứu, việc này đang dở tính tình không khác biệt mấy.

Bất quá hắn cũng xác thực càng sống càng trở về, nàng lúc này mới ba tháng nha, bụng cũng chỉ mới hơi nhô ra một chút thôi, ăn mặc quần áo không nhìn kỹ căn bản là phát hiện không được, hiện tại hắn liền lo lắng như thế, cấp độ kia giống như nàng sắp sinh vậy, nàng chẳng phải ngay cả động đều muốn bị cướp đoạt rồi!

Ngẫm lại Linh Thứu liền cảm giác nhân sinh của mình sau này hoàn toàn u ám, nhưng mà không thể không nói, Mộ Hàn đối với nàng xưa nay đều là bảo vệ như vậy, mặc kệ kiếp trước vẫn là kiếp này, nguyện đến một lòng người, bạch thủ bất tương ly (nắm tay đến già không xa rời).

Nhìn như một câu nói đơn giản, nhưng mà rất nhiều nữ tử tu mấy đời đều tu không đến phúc khí này, trong lòng oán giận nhất thời vơi hơn phân nửa, cuối cùng cảm thấy việc Lãnh Mộ Hàn làm càng quá đáng che chở âm thầm hài lòng...

Tùy ý quét mắt lướt qua mọi người, vài đạo mỹ lệ quần áo cực kỳ dễ thấy, trong đó liền bao gồm hai tỷ muội Đông Phương gia, các nàng trên mặt đều có chút dấu vết bị vết thương, đã dùng son phấn nhưng đều không thể che lại hết, hiển nhiên là trước đó đã ra tay đánh nhau rất nảy lửa nha.

Mà giờ khắc này các nàng chính là đang lén lút ngẩng đầu muốn nhìn tướng mạo của Lãnh Mộ Hàn, nhưng một giây sau các nàng liền đối diện đôi mắt của Linh Thứu, sau khi kinh ngạc là vô cùng tức giận, muốn tiến lên, may là đúng lúc bị Đông Phương Hoa Húc kéo lại.

Đông Phương Hoa Húc trừng mắt to nhìn hai tỷ muội một chút, thoáng ngẩng đầu, Linh Thứu liền xuất hiện ở trước mắt của hắn.

Là nàng? Nàng chính là Bắc Ảnh Linh Thứu? Bất quá những kinh ngạc kia chỉ là ở trong mắt chợt lóe lên, nhưng cũng không có biểu hiện ra bất kỳ khác thường gì, lập tức tiếp tục cúi đầu.

Linh Thứu đúng là không để ý đến địch ý của các nàng, nàng tin tưởng chính mình, càng tin tưởng Mộ Hàn, bất quá Linh Thứu vẫn là cố ý dựa gần Lãnh Mộ Hàn hơn một chút. "Hoàng Thượng, những cô nương kia ánh mắt xem nhân gia thật đáng sợ a~..."

Lãnh Mộ Hàn nghe vậy, nhíu mày, mặc dù biết Linh Thứu đang có ý định gì, nhưng hắn vẫn là theo ý của nàng, ánh mắt nhìn theo ánh mắt nàng nhìn qua, bởi vì khoảng cách hơi xa, hai tỷ muội không có nghe thấy lời Linh Thứu nói, nhưng thấy Lãnh Mộ Hàn trông lại, trong lúc nhất thời còn không kịp che giấu ánh mắt oán hận của mình, bị Lãnh Mộ Hàn xem hết thảy.

Lãnh Mộ Hàn phút chốc nghiêm mặt, sát khí tản ra, hai tỷ muội sợ đến cả người run lên, lập tức cúi đầu.

Lãnh Mộ Hàn đem Linh Thứu ôm chặt chút. "Hoàng hậu không cần sợ, trẫm đã đem các nàng doạ cúi đầu, nếu như các nàng còn dám lộ ra ánh mắt như vậy, trẫm liền đem con mắt các nàng đào móc ra." Tiểu nữ nhân của hắn càng ngày càng nghịch ngợm, nhưng mà hắn liền muốn nhân nhượng nàng như vậy, nhìn nàng tâm tình tốt, tâm tình của hắn cũng sẽ tốt lên theo, bất quá đang nói ra câu cuối cùng thì, trong mắt khát máu cũng không giống như là chuyện cười.

Nguyên bản còn cố ý nén cười, Linh Thứu có chút nho nhỏ đắc chí, sau khi nghe được câu sau thì nhất thời cái trán nhỏ xuống mấy hàng gạch đen, cười gượng hai tiếng. "Hoàng Thượng, chàng đáp ứng người ta ôn hòa đối đãi mọi người mà!"

"Trẫm còn chưa đủ ôn hòa sao? Đều không trực tiếp giết các nàng." Lãnh Mộ Hàn không nhìn Linh Thứu, hoàn toàn một bộ vẻ mặt không có thương lượng, để Linh Thứu không khỏi thẹn thùng, hắn đây là làm Bạo Quân làm nghiện luôn sao.

Hai người đi trên thảm đỏ đến chủ vị, Lãnh Mộ Hàn đem Linh Thứu nhẹ nhàng dìu lên long ỷ ngồi xuống, mà chính mình ngồi bên cạnh nàng, mãi đến khi một câu 'Bình thân', mọi người mới đứng dậy, ngẩng đầu lên.

Mọi người đối với một ít cử động vi phạm lẽ thường của Lãnh Mộ Hàn cũng có chút miễn dịch, nhưng mà thấy cảnh này vẫn còn có chút không thể nào tiếp thu được, long ỷ đời đời chỉ có hoàng đế có thể ngồi, đại diện cho vô thượng cao quý cùng quyền thế, coi như Hoàng Thượng là sủng ái một vị phi tử, dù cho nữ tử kia là hoàng hậu, cũng không thể cùng hoàng đế cùng ngồi trên long ỷ.

Nhưng hiển nhiên, Hoàng Thượng của bọn họ là đang nói cho bọn họ biết, địa vị của hoàng hậu cùng Hắn không khác, đây là thiên hạ của hắn, cũng là thiên hạ của hoàng hậu.

Có người ngoài ở, các đại thần cũng không tốt ở chổ này phê bình với Lãnh Mộ Hàn, chỉ là trong mắt tràn đầy không ủng hộ, ánh mắt nhìn Linh Thứu liền như đang nhìn yêu nữ họa quốc.

Mà đối với người của các đại gia tộc khác, đồng dạng cũng là không phải một dấu hiệu tốt, đầu tiên là một vị hoàng đế không nhìn luân thường làm việc chính là không tốt nắm bắt, cái gọi là tú tài gặp gỡ binh có lý không nói được, không sợ gặp gỡ cường giả, chỉ sợ gặp gỡ cường giả mà chưa bao giờ nói lý lại không sợ chết...

Thứ hai, lấy sự sủng ái của hắn với Bắc Ảnh Linh Thứu, nếu mà tính lên nợ cũ, đối địch với bọn họ, trận đại chiến này tất sẽ làm song phương nguyên khí đại thương, thậm chí sinh linh đồ thán, bọn họ tất nhiên là sẽ không quá lo lắng quan tâm sinh linh gì đó, nhưng mà lợi ích của gia tộc cùng uy hiếp lại không thể không cân nhắc.

Linh Thứu thấy vẻ mặt mọi người nghiêm nghị, nàng cũng bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn ngồi xuống, nàng đang cố gắng giúp Mộ Hàn cứu vãn hình tượng nha, nhưng Mộ Hàn bây giờ lại cực kì bướng bỉnh, hắn đây là đang lấy cường thế ra tuyên bố địa vị của nàng, hắn là quyết tâm ai muốn chặn đường hắn là phải chết.

Nhưng mà rất nhiều chuyện không trách người khác, dù cho lúc nàng bị buộc lên tuyệt lộ, trong lòng nàng cũng không có chân chính hận những người đó, nàng không phải là Bạch Liên hoa, chỉ là nàng cảm thấy thế gian này vốn là có rất nhiều thứ là không có công bằng, gặp phải chuyện thê thảm chỗ nào cũng có.

Những cái được gọi là đại gia tộc và gia tộc lánh đời...cách làm của họ tất nhiên là ích kỷ, là bất nhân, nhưng mà một người như vậy là một người sai, nếu tất cả mọi người đều không phân phải trái đúng sai, chính là toàn bộ hoàng triều suy bại.

Có chút quan niệm là đời đời bối bối truyền thừa xuống, có chút dục vọng cũng là bởi vì tranh đấu dần dần sinh sôi mà ra, nàng không hy vọng Mộ Hàn là dựa vào tàn sát đem đổi lấy sự an bình cho nàng, như vậy, nhân gian cùng Địa ngục có gì khác biệt? Con người cùng quỷ chung quy là không giống.

Liền giống như Mộ Hàn nghĩ muốn vì nàng chế tạo một mảnh an bình, nàng cũng hy vọng thần dân của hắn là thật lòng kính yêu hắn, quốc thổ của hắn có thể phồn vinh giàu có, các tướng sĩ, thần tử có thể lý giải hắn, trung thành đi theo hắn.

Trên đại điện bình tĩnh nhất chỉ có những nha hoàn thái giám kia, bọn họ sớm đã kỳ quái, bọn họ đã nhìn ra, thà rằng đắc tội Hoàng Thượng cũng chớ đắc tội Hoàng Hậu, ngồi chung long ỷ tính là cái gì? Vì Hoàng Hậu, Hoàng Thượng chuyện gì đều là làm được.

Đại tổng quản thái giám ngẩng cao đầu, nói một cách đơn giản vài câu, liền lui qua một bên, phía dưới tấu nhạc vang lên theo, Lãnh Mộ Hàn không nói, chỉ lo gắp cho Linh Thứu chút món ăn nàng thích.

Đám người Đại gia tộc với các gia tộc lánh đời thấy cảnh này đều có chút không vui, nhưng lại không thể lấy thái độ lạnh nhạt của Lãnh Mộ Hàn đến đặt câu hỏi, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút lúng túng, mà tức giận nhất chính là những nữ nhân kia.

Dung mạo cùng khí thế của Lãnh Mộ Hàn không có chỗ nào mà không phải là dáng vẻ nam thần trong lòng bọn họ, lẽ ra nên cao hứng có cơ hội trở thành nữ nhân của một nam tử như vậy, nhưng các nàng tỉ mỉ trang điểm, ánh mắt của hắn lại thủy chung chỉ dừng lại ở trên người một nữ nhân, thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho các nàng, chớ nói chi là nhìn thấy được các nàng xinh đẹp cở nào, làm sao các nàng không tức giận cho được.

Thượng Quan Khôn Úy nhìn bốn phía một phen, giơ lên ly rượu hướng Lãnh Mộ Hàn cung kính nói. "Nghe nói Hoàng Thượng đem cung điện này trùng kiến một phen, bây giờ xem ra đúng là so với dĩ vãng càng huy hoàng hơn."

Nghe như đang tán dương nhưng bên trong lại mang theo châm biếm, đơn giản là nói Lãnh Mộ Hàn mưu phản đoạt vị, Lãnh Mộ Hàn nếu như vậy không nể mặt mũi, để bọn họ khó chịu, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không để cho Lãnh Mộ Hàn đắc ý.

Nhưng mà hắn tựa hồ tính lầm, cũng là công nhiên gây hấn quyền uy của Lãnh Mộ Hàn.

"Ăn nhiều một chút." Lãnh Mộ Hàn không để ý tay nhỏ Linh Thứu bấm ở trên đùi hắn, lại gắp một đũa thức ăn đến trong chén của nàng, lúc này mới ngẩng đầu tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía Thượng Quan Khôn Úy. "Xem ra Thượng Quan đại công tử rất là ước ao, trẫm không ngại phái đại quân Ma Thú giúp Thượng Quan gia các ngươi trùng kiến một phen."

Thượng Quan Khôn Úy nhất thời bị nghẹn lai, đáy mắt có chút mù mịt, nhưng rất nhanh lại bị hắn đè xuống, cười nói. "Tề Dự quốc hoàng đế quá khách khí."

Trừ phi là tám đại gia tộc cùng gia tộc lánh đời cùng nhau liên thủ, vẫn là liều mạng, bằng không nếu như Lãnh Mộ Hàn đối phó một nhà Thượng Quan bọn họ, kết cục không thể nghi ngờ chính là bọn họ thảm bại, thế nên hắn vẫn là trước tiên tĩnh tọa lại, nhìn phản ứng của những gia tộc khác đã, tuy nghĩ như vậy, nhưng mà nắm đấm hiện ra cả gân xanh vẫn là không khó nhìn ra hắn đang ẩn nhẫn lửa giận.

Trong đó một đệ tử thế gia của gia tộc lánh đời, ánh mắt cừu hận nhìn qua Linh Thứu, lên tiếng nói, "Tập tục của Quý quốc thật đúng là đặc biệt, Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu ngồi chung long ỷ, a, không biết giang sơn này kết quả đến tột cùng người nào làm chủ. "

Cái này đến đến lược chống đối nàng sao! bọn họ đang muốn chọc giận nàng, sau khi tổn thất nặng nề lại quay ngược nói nàng thành tội nhân? Linh Thứu ưu nhã cầm khăn lau miệng, chậm rãi nói: "Ai làm chủ lại có quan hệ gì, dân là trọng, Quân là nhẹ, chỉ cần quốc phú minh cường liền có thể."

"Ha ha, hay cho câu dân là trọng, quân là nhẹ, vậy chuyện Tề Dự quốc Hoàng Đế lạm sát người vô tội, tàn hại bách tính, lại nói như thế nào?" Người kia cũng không tính cứ như thế mà buông tha, thậm chí còn có chút đắc ý.

Linh Thứu ngoắc ngoắc môi, mi buông xuống, tay nhẹ nhàng ma sát ly rượu. "Lạm sát kẻ vô tội? Những người kia thực sự là vô tội? Bịa chuyện, truyền bá lời đồn vô căn cứ, gây ra khủng hoảng, uy hiếp hoàng thất quan chức, nhiễu loạn bầu không khí Tề Dự Quốc, việc này, vốn là tội lớn. Mà hậu quả nhưng còn chưa kết thúc, tán thành nước khác tàn hại quốc mẫu Tề Dự quốc, cưỡng bức quốc quân, gây ra nội loạn, để nước khác có cơ hội lợi dụng được, ngang ngửa như bán nước. Không rõ trắng đen, để quốc gia tổn thất rất nhiều trụ cột tài năng, đúng là bất trung. Tà thuyết mê hoặc người khác, để mọi người Tề Dự quốc lòng người bàng hoàng, ảnh hưởng mọi mặt phát triển, càng là dao động quân tâm, để Tề Dự quốc tràn ngập nguy cơ. Rất nhiều trọng tội, không có liên luỵ cửu tộc đã là Hoàng Thượng khai ân, bằng không Tề Dự quốc sợ là đã sớm diệt vong, đây mới thực sự là sinh linh đồ thán!"

"Bổn cung cũng là người Tề Dự quốc, vì Tề Dự chết không có gì đáng tiếc, có thể cùng các tướng sĩ chết tại chiến trường, có thể cùng các đại phu chết cùng ôn dịch để cứu chữa người bệnh, nhưng không thể chết mà không minh bạch, bách tính Tề Dự quốc không chỉ không nhìn được Hoàng Thượng dụng tâm lương khổ, còn chửi bới Hoàng Thượng, thực sự làm người lạnh lẽo tâm can, bất quá chỉ cần Hoàng Thượng không buông tha, Bổn cung sẽ cùng Hoàng Thượng nỗ lực vì bách tính có một nơi an cư lạc nghiệp, một nơi phồn vinh hưng thịnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net