Chương 35-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương35: Ai trúng kế.

Lãnh Mộ Hàn nhàn nhạt ngoắc ngoắc môi, trào phúng rõ ràng: "Ồ? Thái Tử phi của bản thái tử từ nhỏ chính là linh đấu song phế, không nghĩ tới khắp nơi mọi người đều biết, chỉ có nơi này của Lệ quý phi liền biến nàng thành võ nghệ tinh xảo?"

"Ha ha, vậy hẳn là ai truyền nhầm đi, Thái tử cũng biết, hoàng cung vốn là nơi bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, một chút chuyện cũng có thể truyền ra vài phiên bản, Thái Tử sẽ không trách bn phi chứ?"

"Làm sao sẽ, chỉ là lời đồn đãi chấm dứt ở đây, bản thái tử vẫn cho là Lệ Quý phi là người thông minh, bây giờ xem ra có chút thất vọng thôi!"

Lãnh Mộ Hàn dứt lời, lần thứ hai liếc mắt nhìn Linh Thứu, thấy trên người nàng toàn là máu, khóe mắt có có vết tích của nước mắt, nhíu mày lại, sau đó hắn khom lưng đem Linh Thứu ôm lên, cùng lúc đó Quang nguyên tố quét ngang mà ra, thẳng tắp ép về phía bốn tên đấu khí sĩ kia.

Bốn tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, bọn họ đánh bại Bắc Ảnh Linh Thứu, lấy được đều không phải là điều Lệ quý phi nói trừ đi nô tịch, khôi phục thân thể tự do, mà lại là tử vong!

"Oành oành oành oành!" Quang nguyên tố đánh tới trên cơ thể bốn người thời khắc đó cùng nhau tăng vọt, thân thể bốn người bởi vì chịu không nổi quá nhiều quang nguyên tố, thân thể từng cái từng cái liền phát nổ.

Lãnh Mộ Hàn lãnh đạm quét mắt nhìn mãnh vụn thi thể đầy đất, không nói gì nữa, cũng không lại để ý tới những gương mặt của đám tần phi kia bây giờ đã trắng bệch, ôm Linh Thứu liền rời đi.

Lệ quý phi sắc mặt có chút khó coi, hắn ta đây là đang cảnh cáo nàng sao! Hừ! Bất quá, Lệ quý phi lại là nở nụ cười, coi như để cho hắn ta bây giờ ngạo mạn đi, vậy thì thế nào? Hắn còn không phải ngoan ngoãn đi vào cái lồng của bọn họ?

Hừ, chờ xem, ai là người thắng cuối cùng còn chưa chắc chắn đâu! Đợi Phong Nhi lấy được ngôi vị hoàng đế, nàng nhất định sẽ làm cho Bạch Khải Hồng Anh với Lãnh Mộ Hàn quỳ gối dưới chân của nàng xin tha!

Những tần phi khác thấy Lệ Quý phi sắc mặt âm trầm, hơn nữa nhìn một màn máu tanh như vậy, càng không dám lên tiếng.

Lãnh Mộ Hàn ôm Linh Thứu khởi động đấu khí gia tốc mà ra khỏi cung, rất nhanh liền đến Thái tử phủ, cúi đầu liếc nhìn Linh Thứu đã rơi vào hôn mê.

Mai Uyển vị trí hẻo lánh, đem Chính Viện so sánh nhất định là ẩm ướt hơn nhiều, đối với chữa thương không tốt, mà những sân khác hắn cũng lười chọn, đến lúc đó còn phải thu thập quét tước, lỡ lầm trị liệu, cuối cùng liền thẳng đem Linh Thứu ôm vào phòng của mình.

Thiệu Ngôn, Thiệu Lỗi, Thiệu Bác mấy người vừa thấy sợ hết hồn, lại nhìn chủ nhân đang ôm một nữ nhân toàn thân đều là máu, chủ nhân không có bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Ngôn gặp qua Linh Thứu không trang điểm, bởi vậy chỉ một lát liền nhận ra, nhìn thấy đầy người nàng là máu, không rõ trong lòng có chút lo lắng.

Nữ nhân này không phải hôm qua còn tranh thủ lấy nguyệt lệ (tiền tiêu vặt) của nàng sao? Làm sao hôm nay mới đi hoàng cung một chuyến, liền đem bản thân biến thành như vậy rồi?

"Đi, đem Nguyệt Dung gọi tới. Lại sai người chuẩn bị một ít nước nóng đến." Lãnh Mộ Hàn kiểm tra thương thế của Linh Thứu, phân phó với đám người Thiệu Ngôn.

"Vâng." Mấy người vừa nghe dặn dò, nghiêm chỉnh đi chuẩn bị ngay, như là bọn họ đã từng làm rất nhiều lần vậy.

Trong phòng không còn người, Lãnh Mộ Hàn đại khái nhìn thương thế của Linh Thứu, sau mới vận lên linh lực chậm rãi đưa vào trong cơ thể của Linh Thứu, một bên vận chuyển linh lực, lúc này mới quan sát Linh Thứu.

Nguyên lai Thái tử phi của hắn là như vậy. Thiệu Lỗi không phải nói dung mạo của nàng chỉ bình thường sao? Tiểu tử kia ánh mắt lúc nào lại cao như vậy?

Nhớ tới lúc hắn nghe được tin tức Thiệu Ngôn truyền đến, mà chạy đến thì nữ nhân này đầy người đều đã bị thương, nhưng vẫn ngoan cường muốn đứng lên.

Còn có lúc trước khi nàng ngất đi, hắn rõ ràng nghe được nàng gọi tên hắn, nàng vẫn ở tại Mai uyển, làm sao sẽ biết hắn là ai? Hơn nữa, tại sao hắn lại cảm thấy cái thanh âm 'Mộ Hàn' kia tựa hồ có nồng đậm kinh hỉ cùng an tâm.

Nữ nhân này, đến cùng là có nội tình gì?

—————————————————

Chương 36: Không nhìn liền đi ra ngoài.

Rất nhanh, mấy người Thiệu Lỗi liền đem nước nóng khăn...chuẩn bị kỹ càng, Thiệu Ngôn cũng đem Nguyệt Dung dẫn theo lại đây, còn chưa vào nhà, thanh âm lo lắng của Nguyệt Dung liền vang lên. "Thái tử điện hạ đến cùng là thương tổn nơi nào. Lần này bị thương có nghiêm trọng không?"

"Ngươi nhanh vào đi thôi." Thiệu Ngôn nói xong cũng đem Nguyệt Dung mang tiến vào, mà chính mình lại lui ra ngoài phòng, giữ ở ngoài cửa chờ đợi chủ nhân dặn dò.

Nguyệt Dung vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ, vừa thấy Lãnh Mộ Hàn ngồi trên giường liền chạy tới, lo lắng nói: "Thái tử điện hạ, người không sao chứ? Nơi nào bị thương?" Nói liền muốn cầm lấy tay Lãnh Mộ Hàn mà bắt mạch.

Lãnh Mộ Hàn rút tay mình ra, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Nguyệt Dung, không phải ta, là nàng." Chỉ vào Linh Thứu ở trên giường: "Ngươi giúp nàng nhìn một chút."

Nguyệt Dung sững sờ, hả? Thái tử trong phòng còn có người khác? Theo Lãnh Mộ Hàn chỉ phương hướng quay đầu nhìn lại, không nhìn còn khá, vừa nhìn đến trên giường đang nằm là một nữ nhân, Nguyệt Dung lúc này có chút không kìm chế được nổi lòng, chỉ vào Linh Thứu liền hỏi: "Nàng là ai!"

Lãnh Mộ Hàn nhíu nhíu mày, không khí quanh thân lạnh mấy phần, Nguyệt Dung lúc này mới phát giác được xung quanh hơi thở biến hóa, tâm trạng cả kinh, vội vã quỳ xuống: "Thái tử điện hạ bớt giận, thuộc hạ, thuộc hạ càn quấy."

Lãnh Mộ Hàn lúc này mới thu rồi hơi thở. "Còn không nhanh trị liệu?"

"Vâng." Nguyệt Dung không cam lòng đáp, đứng dậy đi đến bên giường ngồi xuống, không nặng không nhẹ cầm lấy tay bị thương của Linh Thứu.

"Um. . ." Linh Thứu bởi vì đột nhiên lôi kéo, mắt dù nhắm lại nhưng đau đớn vẫn nhẹ rên một tiếng.

Giữa lúc Nguyệt Dung cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng còn muốn đợi lát nữa ra tay nặng hơn, lại nghe được một âm thanh không rõ tâm tình vang lên: "Nguyệt Dung, ta có phải là quá dung túng ngươi."

Nguyệt Dung ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn. "Thái tử điện hạ!"

Nàng là cô nhi, lúc trước nếu không phải là Thái tử điện hạ xuất thủ cứu giúp, có thể nàng đã sớm chết, nàng vì báo đáp Thái tử điện hạ, cam nguyện trải qua thiên tân vạn khổ bái sư học y thuật, trở thành luyện đan sư, chỉ vì sau này có thể ở tại bên người hắn, giúp hắn một tay.

Nàng thừa nhận, theo nàng dần dần lớn lên, nàng càng ngày càng rõ ràng cảm tình của mình đối với Thái tử điện hạ, đã không đơn thuần chỉ là cảm ơn, càng nhiều chính là nữ tử đối đãi nam tử ái mộ, bằng không nàng cứu hắn một lần coi như thanh toán xong, cũng không cần thiết ở tại Thái tử phủ lâu như vậy, vẫn là lấy thân phận thuộc hạ.

Nàng vẫn cảm thấy Thái tử điện hạ không có xem nàng là thuộc hạ, nàng thậm chí cho rằng Thái tử đối với nàng cũng có tình, nhưng hiện tại Thái tử điện hạ bởi vì một nữ nhân mà nói với nàng nghiêm khắc như thế.!

Nguyệt Dung mang đôi mắt ướt nhẹp đầy lên án nhìn chằm chằm Lãnh Mộ Hàn, Lãnh Mộ Hàn lại là không hề bị lay động, trái lại nghiêm mặt.

"Mộ Hàn. . . Mộ Hàn. . ." Trên giường đột nhiên vang lên thanh âm yếu ớt.

Lãnh Mộ Hàn tiến lên, trực tiếp kéo Nguyệt Dung đang ngồi ở trên giường, lạnh lùng nói: "Không nhìn liền đi ra ngoài!"

Dứt lời tự mình vắt khô khăn ướt, giúp Linh Thứu xoa xoa cái trán đang đổ mồ hôi, sau đó nắm tay Linh Thứu, lần thứ hai vận linh lực chậm rãi tiến vào người Linh Thứu.

Nguyệt Dung thấy cảnh này, vốn là oan ức, tâm càng đau đớn, nước mắt lúc này đã tràn ra khỏi mi, oán hận trừng Linh Thứu còn đang hôn mê, chạy ra khỏi gian phòng.

Linh Thứu mê man hết sức không yên ổn, nàng mơ tới nàng thật giống như nhìn thấy Mộ Hàn, nhưng chỉ trong chớp mắt Mộ Hàn lại không thấy, mặc kệ nàng gọi, làm mọi thứ như thế nào, nàng cũng không tìm được Mộ Hàn, nàng phải làm sao, vì vậy cứ quát cứ kêu lên, nàng liền ríu rít khóc lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net